Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen

Chương 5: Rõ ràng



Editor: Sakura Trang

“Ngồi đi.” Cảnh để phê một từ “chuẩn” lên tấu chương, thả bút đỏ đang cầm trong tay vào một bên.

Vi Sinh Lan nghe lời ngồi xuống một ghế gỗ chạm hoa trống ở bên cạnh, mặc cho ánh mắt của Cảnh đế dò xét trên người nàng.

Đường nét đôi mắt của hai người thật ra thì vô cùng tương tự, thậm chí có thể nói là giống nhau. Nhưng một đôi mắt như vậy, lại khiến cho người khác cảm giác chênh lệch rất lớn.

Một người thâm như vực sâu, một người yên tĩnh như nước.

Tai mắt đế vương trải rộng khắp trong cung, trung tâm Trọng Hoa điện cũng là một nơi trong đó.

“Nghe con và đại hoàng nữ nói “mỗi ngày có thể gặp”, trầm cũng không biết phải hiểu câu này như thế nào.” Nữ nhi của nàng và Dung Hoa, không thể nghi ngờ là ưu tú nhất. Đế vương vô tâm? Cảnh đế chỉ có thể nói nàng không những có, mà lòng còn thiên vị.

Nhưng yêu thích mà bộc lộ ra mặt, thì không phải là vinh sủng, mà là một lá bùa đòi mạng. Cảnh đế sẽ không biểu hiện quá nhiều chú ý với Vi Sinh Lan trước mặt mọi người.

Tuy nói sau khi hoàng nữ làm lễ thành quan có quyền tham chính, nhưng cuối cùng ngôi vua cũng chỉ là một tước hiệu được phong thôi, thực quyền trong tay phải vượt qua những hạ thân kia.

Đây cũng là nguyên nhân Vi Sinh Lan nói với Dung Cảnh muốn ‘nhập sĩ’.

“Hiểu theo như phương hướng người kỳ vọng đi.” Hai tay Vi Sinh Lan đan vào nhau đặt lên đầu gối.

Muốn tranh, Cảnh đế không thể nghi ngờ là trợ lực lớn nhất của nàng, nhưng còn xa xa không đủ. Sau lưng không có thế lực gia tộc hỗ trợ, là chỗ mà nàng yếu thế hơn so với những hoàng nữ khác.

Đã đến lúc định ra kế hoạch.

Lâm Ung, Kinh Vân, Nam Tấu… Còn có Lương châu. Mỗi một cái địa danh, trong mắt Vi Sinh Lan lại thâm trầm thêm một phần.

Cảnh đế không có ý định tra cứu nguyên nhân mà trong nửa tháng Vi Sinh Lan liền thay đổi ý định, chỉ rút ra một phần sổ con ở tầng dưới cùng đưa cho nàng, mở ra trước mặt.

Bỏ qua những từ ngữ dài dòng, như vậy nói thao thao bất tuyệt cũng chỉ muốn nói một chữ “triều cống”.

“Ba năm một lần Duyên Sở sẽ đến, liền cầu Dư quốc giải một vấn đề khó khăn. Ban đầu người giải vấn đề kia được phong làm chính quan tam phẩm, hiện lại là một Thượng thư trong lục bộ.” Một cơ hội danh chính ngôn thuận để tiếp nhận khen thưởng đặt trước mặt Vi Sinh Lan, chỉ là nhìn nàng có thể chộp lấy cơ hội này hay không thôi.





Trở lại vương phủ, đã gần đến buổi trưa. Còn không đợi Vi Sinh Lan đi hỏi tung tích của Tô Diễn, Tô Diễn liền tự vội vàng chạy đến.

“Tử Chiêu ngươi đây là muốn ta tò mò đến chết mà.” Dứt lời liền nắm cổ tay Vi Sinh Lan đi vào bên trong. Nói cho nàng nhìn người, kết quả người đâu?

Lẽ thường mà nói, khách đến cửa viếng thăm, nếu chủ nhân không ở nhà thì theo lệ là do chính quân thay mặt tiếp đãi. Nhưng nếu không có chính quân, khách cũng chỉ có thể lựa chọn chờ trong nhà hoặc lần sau lại đến. Như tính tình không đạt được mục đích thề không bỏ qua của Tô Diễn, dù có trăm điều nhàm chán không tốt cũng sẽ vẫn lựa chọn ở lại.

Ngược lại thần sắc Vi Sinh Lan vẫn như thường, nhẹ nhàng chậm chạp hỏi: “Đã dùng bữa chưa?”

“Không ăn được.” Tô Diễn không chút nghĩ ngợi trả lời.

Vi Sinh Lan nhẹ nhàng giãy tay khỏi cái tay đang nắm, mi mắt hơi cong: “Không phải muốn gặp y sao, cùng dùng chung bữa được không.” Chắc chắn Tô Diễn sẽ không từ chối.

Quả nhiên Tô Diễn cái gì cũng không nói, ngoan ngoãn đi theo Vi Sinh Lan đến Minh Hâm các.

Cho dù Vi Sinh Lan không có ở trong vương phủ, thiện phòng cũng vẫn chuẩn bị ba bữa ăn theo lẽ thường. Sau khi hai người vào trong, hạ nhân liền tự giác mang thức ăn ra, dọn bữa.

“Làm sao còn chưa đến…” Tô Diễn chỉ cảm thấy chờ đợi mòn mỏi muốn xuyên thủng, nhưng lời còn chưa dứt, nàng liền nhìn thấy Vi Sinh Lan đứng dậy đi đến trước cửa.

Ôm lấy người trên xe lăn, Vi Sinh Lan nhíu mi nhìn mấy ngưỡng cửa cao đến đầu gối này: “Ngày mai ta sẽ để người trong phủ phá mấy ngưỡng cửa này đi.”

Ngưỡng cửa phòng ngủ vào ngày đầu tiên dọn vào đã bị nàng cho người phá hủy, ngưỡng cửa ở Minh Hâm các này vốn cũng muốn phá đi, cũng không nghĩ lại gác lại đến bây giờ.

“Này…” Tô Diễn liếc một cái về phía xe lăn ngoài cửa, lại liếc nhìn nam nhân ngồi bên cạnh Vi Sinh Lan, nhất thời không biết nói như thế nào.

Người bị tàn tật dễ dàng khiến người chán ghét, nhưng nhìn nam nhân trước mắt này, Tô Diễn vẫn là thừa nhận ánh mắt của Vi Sinh Lan.

“Đây là Tô Diễn, bạn tốt chí giao của ta.” Lời nói ôn hòa nhỏ nhẹ như vậy, Tô Diễn lẩm bẩm trong lòng. Làm bạn nhiều năm như vậy cũng không thấy Vi Sinh Lan dùng loại giọng như vậy nói chuyện với nàng.

Sau đó nàng nhìn lúc nam nhân nhìn Vi Sinh Lan, ánh mắt nhu hòa, nơi khóe miệng còn hơi hiện lên độ cong. Vừa định cảm thán thật là mỹ nhân có một không hai, chỉ thấy mỹ nhân quay đầu nhìn nàng nhẹ gật đầu, biểu tình vô cùng lãnh đạm hời hợt.

Trong nháy mắt Tô Diễn cảm thấy nàng bị đồng thời tổn thương.

“Như ngươi thấy, Kỳ Yến đi đứng không tiện.” Nhìn bộ dáng như bị đả kích này của Tô Diễn, Vi Sinh Lan khó hiểu quơ quơ tay trước mặt nàng.

Kỳ? Vừa nghe cái họ này, Tô Diễn lập tức phản ứng. Sáng nay nàng đứng ở Trọng Hoa điện thật ra đã suy nghĩ xem Vi Sinh Lan cưới công tử nhà nào, phủ Tả tướng đã nằm trong hàng ngũ loại bỏ của nàng.

“Dùng bữa đi.” Chưa kịp suy nghĩ thêm gì, Tô Diễn chỉ thấy động tác Vi Sinh Lan hết sức tự nhiên gắp một miếng thịt cá, thậm chí còn tỉ mỉ nhặt hết xương bên trong ra đưa cho Kỳ Yến. Mà Kỳ Yến sau khi hơi run một chút, cũng gắp lại cho nàng một miếng sườn chua ngọt.

“…” Bữa cơm này thật sự khó có thể ăn, thật sự.

Tô Diễn cảm thấy thật vất vả mới chịu đựng qua bữa cơm này, lại cũng còn công việc xử lí, nàng cũng không tiện đợi thêm.

“Ngươi từng nói với ta ‘Nếu cưới một nam tử thì từ đó sẽ một lòng một ý với hắn’, ta cho là ngươi sẽ cưới người làm chính quân… Kết quả hôm nay lại khổ sở chờ một phen.” Trong lời nói của Tô Diễn mang theo mấy phần dò xét, lúc này nàng đã được Vi Sinh Lan tiễn đến tận trước của vương phủ.

“Bây giờ còn chưa phải lúc, qua một thời gian ngắn là được.” Vi Sinh Lan không tình giấu giếm gì với Tô Diễn.

Mặt Tô Diễn lộ vẻ trêu ghẹo, tùy ý khoát tay một cái tỏ vẻ tạm biệt.

Trong lúc Vi Sinh Lan đưa tiễn Tô Diễn, Ngu Thư Ngôn liền đẩy công tử nhà hắn trở về chính viện.

“Chủ tử, túi thơm này là muốn tặng cho Vương gia sao?” Hắn nhìn trong tay Kỳ Yến cầm một túi thơm xinh xắn tinh xảo, mùi thơm còn rất nồng, đoán là mới làm không lâu.

Thấy Kỳ Yến không nói, hắn liền lại bổ sung thêm một câu: “Mặc dù không phải vật quý trọng, nhưng phần tấm lòng này của chủ tử Vương gia nhất định có thể cảm nhận được.” Chẳng qua, túi thơm này công tử nhà hắn làm lúc nào… Sao hắn không biết.

Tấm lòng.

Kỳ Yến tựa người vào lưng xe lăn, khép hai mắt lại.

“Mệt mỏi sao?” Cho đến lúc Vi Sinh đi từ cửa chính vương phủ trở về, Kỳ Yến vẫn duy trì tư thế này không đổi.

Nhiệt độ cơ thể bình thường, Vi Sinh Lan dùng tay sờ trán Kỳ Yến.

Kỳ Yến cầm tay Vi Sinh Lan đặt lên gò má phải của y, cọ nhẹ một cái, lại nhỏ giọng kêu một tiếng “Thê chủ”.

Vi Sinh Lan bật cười, sao giống con mèo trắng nhỏ mà hồi bé nàng nuôi như vậy, cũng sẽ biết… nũng nịu?

“Chủ tử, thợ tu tạo lò sưởi trong tường ở Noãn các đột nhiên nhiễm bệnh bất tỉnh, công việc này đành tạm thời gác lại.” Vân Sanh bày tỏ nếu như có thể, hắn cũng không muốn quấy rầy vương gia và trắc quân ở chung.

Hết lần này đến lần khác là lò sưởi trong tường… Noãn các chỉ có lò sưởi trong tường mới cần làm, ngoài ra những vật khác đã xây dựng xong từ lâu, để cho người sắp xếp lại chẳng qua để tăng thêm độ thoải mái cho nơi này thôi.

Ngón trỏ của Vi Sinh Lan đâm đâm gò má của Kỳ Yến, người sau hiện lên ánh mắt khó hiểu.

“Xem ra tối nay chàng phải ngủ ở nơi này rồi.” Lò sưởi trong tường không tu tạo tốt, người này nếu ở bên kia, buổi tối sợ là sẽ lạnh đến không ngủ được mất.

“Vâng.” Trong mắt che giấu con ngươi hiện lên một kì dị, sau khi lên tiếng đáp lại Kỳ Yến liền bắt đầu đùa nghịch ngón tay của Vi Sinh Lan.

Như vậy vấn đề tiếp theo, buổi tối hai người này sẽ làm gì trên một cái giường.

Vi Sinh Lan vừa mới nằm xuống, thì người ngủ bên trong liền có phát hiện nhích lại gần phía nàng, nhưng vẫn giữ nguyên một chút khoảng cách.

Người này hình như không dám đến quá gần nàng, nhưng Vi Sinh lan cũng phát hiện Kỳ Yến để lại khoảng cách giữa hai người càng ngày càng nhỏ. Dù sao những chuyện trước kia nàng làm không khác gì mấy so với mấy nữ tử bạc tình hẹp hòi kia, nàng sẽ không yêu cầu Kỳ Yến trong một tối ngắn ngủi sẽ hoàn toàn mở rộng lòng với nàng.

Ngay tại lúc Vi Sinh Lan chuẩn bị chủ động muốn ôm người vào trong lòng, Kỳ Yến động.

“Lạnh.” Dứt lời, hai người liền gần sát không còn một khe hở.

Dưới góc độ này, Vi Sinh Lan không nhìn thấy Kỳ Yến biểu cảm của Kỳ Yến. Nàng đưa tay lên vén tóc che ở bên tai của Kỳ Yến, đúng như dự đoán thấy được vành tai hiện lên ửng đỏ.

Có chừng mực, thấy tốt hẵng đến gần… Tại sao?

Mưu cầu, cướp đoạt, không từ chối, đây mới là thứ Cảnh đế dạy cho Kỳ Yến.

“Đừng động.” Người này tựa vào trong ngực nàng nhưng cũng không yên phận, thỉnh thoảng di chuyển thân thể giống như để điều chỉnh vị trí.

Kỳ Yến nghe vậy ngẩng đầu, bỗng nhiên sát lại gần mặt nàng, nhanh đến gần như chạm vào chóp mũi.

“Làm sao?” Vi Sinh Lan cười nhẹ, sự dung túng trong con mắt kia khiến Kỳ Yến có loại cảm giác như hoa mắt.

Vi Sinh Lan nhận ra nơi khóe miệng truyền đến một cái cảm giác ấm mềm trong chớp mắt, vừa chạm liền rời đi. Thấy Kỳ Yến gần như dè dặt nhìn nàng, sau khi chắc chắn nàng cũng không ghét liền lại sáp lại gần hôn nhẹ một cái.

Đây thật là…

Vi Sinh Lan xoay người đè người này dưới người, khác với sự va chạm chỉ dừng ở bên ngoài của Kỳ Yến, mà là cạy hàm răng dùng lưỡi thăm dò vào nơi mềm mại bên trong, không buông tha thăm dò bất cứ nơi nào.

Mặt Kỳ Yến hiện lên đỏ ửng nhàn nhạt, lúc này nào còn có một chút dấu vết tái nhợt do bệnh tật, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng đã mềm mại như một hồ nước xuân, thỉnh thoảng còn tràn ra một tiếng nghẹn ngào nho nhỏ.

Nhưng ở lúc Kỳ Yến cho là sẽ tiến thêm một bước, Vi Sinh Lan cũng không làm thêm cử động nữa. Chỉ sờ một chút mái tóc dài mềm mại của y, ôm y vào lòng lần nữa: “Mùng bảy tháng sau là Lạc Hoa tiết, đến lúc đó theo ta đi thể nghiệm thịnh hội trong thành một phen nhé!”

“Chỉ thê chủ và ta sao?” Còn Dung Cảnh thì sao?

Kỳ Yến cố kìm nén kích thích muốn hỏi câu này, câu sau dù thế nào cũng khó nói ra miệng. Mọi người đều biết Lạc Hoa tiết là ngày biểu đạt tình cảm của mình với người mình yêu thích…

Vi Sinh Lan mỉm cười hỏi ngược lại: “Nếu không còn có thể là ai đây?”

“Chỉ thê chủ và ta.” Đổi một loại giọng nói, Kỳ Yến trả lời không chút do dự