Bạn Trai Phá Sản Của Tôi

Chương 30



Phòng khách chìm vào yên lặng.

Phù phù! Phù phù!

Hai người áp sát, hô hấp của họ quyện vào nhau, ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe rõ ràng.

Không gian trên sô pha rất chật chội, bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế này, đối mặt nhìn nhau.

Trì Trì uống nước xong, bước những bước chân bé nhỏ đến trước ghế sô pha.

“Meo?” Như đang tò mò, nó ngẩng đầu nhìn hai người, rồi nhảy lên ghế sô pha, cố gắng chen vào giữa hai người.

Ý thức đột nhiên quay trở lại, Diệp Tri Chi vội vàng dời mắt đi.

“Tôi không cố ý.” Giang Yến Từ khẽ giải thích: “Vừa nãy tôi nhìn thấy em đang ngủ nên muốn qua dìu em lên, nhưng lại không ngờ rằng…”

Diệp Tri Chi không kìm được mà đỏ bừng tai: “Tôi biết rồi, anh, anh đứng lên rồi nói tiếp.”

“Được.”

Giang Yến Từ dời mắt, từ từ đứng dậy từ trên ghế sô pha.

Diệp Tri Chi dường như đã thở phào một hơi, cũng đứng lên theo. Khi hai chân vừa chạm đất thì Trì Trì cũng nhảy xuống bên cạnh chân cô. Vì tránh nó nên cô đã lảo đảo, cơ thể đột nhiên mất thăng bằng, ngã ra trước.

Cô vươn tay theo bản năng để có thể bám víu được thứ gì đó.

“Coi chừng…”

Lòng bàn tay ấm áp dán lên eo cô, nhưng cùng lúc đó, giọng nói cũng chợt ngừng lại.

Cánh môi bị chặn lại.

Một cảm giác lạnh lẽo ôn hòa truyền đến, trong nháy mắt đó cô đã biết được rằng mình vừa níu lấy cái gì.

Diệp Tri Chi trợn to hai mắt.

Trong tình trạng hoảng loạn, cô đã ấn Giang Yến Từ lên ghế sô pha, sau đó…

“Tôi, tôi không cố ý.”

“Ừ, tôi biết.” Giang Yến Từ chậm rãi đứng lên, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường.

Lần này chắc chắn là vì bất ngờ.

Anh biết cái gì!

Diệp Tri Chi không để ý đến phản ứng của anh nữa, đỏ mặt bế Trì Trì đang ngồi trên ghế sô pha ngẩng đầu nhìn bọn họ.

“Tôi, tôi chợt nhớ ra có một bộ tài liệu tôi chưa xem xong, về phòng trước đây.”

“Ừm.”

Diệp Tri Chi như đang chạy mất dép.

Giang Yến Từ đưa mắt nhìn cô lên lầu, ngón tay khẽ vuốt nhẹ cánh môi, ánh mắt dần trở nên đen tối.

Xúc cảm vừa nãy vẫn còn ở đây.

***

Diệp Tri Chi cảm thấy mình như một con đà điểu, vùi đầu trong phòng của mình không dám đi ra ngoài nữa.

Ngay cả bữa ăn tối cũng gọi đồ ăn ngoài, giải quyết ở trong phòng luôn.

Không giống với cảm giác lúc trước ở trên xe vô ý lướt qua, lần này dường như vẫn còn nhiệt độ trên môi cô, cho đến trước khi ngủ vẫn xua mãi không đi.

Buổi tối sau khi tắm xong, cô nằm trên giường lướt Weibo, không ngừng tự thôi miên rằng chính mình đã quên đi chuyện xảy ra lúc nãy. Nhưng không biết tại sao, chỉ cần suy nghĩ đến ba chữ “Giang Yến Từ” thì nỗi ưu tư vừa dịu lại lại dâng lên.

“Meo~” Trì Trì đi đến bên cạnh cô, khoanh cái vuốt nhỏ lại rồi nằm xuống.

Diệp Tri Chi tỉnh hồn, xoa xoa cái đầu nhỏ của nó. Cô ôm cả gối và Trì Trì, lại dần ngẩn người, cứ như vậy mà không biết từ lúc nào đã rơi vào giấc ngủ.

Nhưng hôm nay cô cũng không ngủ yên.

Không biết vì sao, cô lại mơ thấy hình ảnh mình và Thịnh Dĩ Nhan đang ngồi trong phòng học vẽ Giang Yến Từ.

Nhưng không giống với lần trước, sau khi bị Giang Yến Từ bắt tại trận, vì để che giấu “chứng cứ phạm tội”, cô đã ấn Giang Yến Từ lên ghế rồi hôn.

Ngay sau đó lại chuyển sang cảnh khác.

Hình như là trên đường về nhà, Giang Yến Từ đi phía trước, Diệp Tri Chi ôm cặp đi theo sau lưng anh.

“Giang Yến Từ, rốt cuộc là cậu đang định làm gì thế? Tớ đã đền quần áo lại cho cậu rồi.” Cô khó chịu la to với anh.

Giang Yến Từ bỗng dừng lại.

Diệp Tri Chi không kịp dừng chân đã lập tức đụng thẳng vào lưng anh. Cô dừng lại, khó chịu ngẩng đầu: “Cậu lại thế nào…”

Giang Yến Từ xoay người, lúc này Diệp Tri Chi mới để ý rằng bọn họ đang đứng quá gần nhau.

Giang Yến Từ rũ mắt xuống, nhìn cô từ trên cao xuống.

Diệp Tri Chi muốn lùi ra sau theo bản năng…

Nhưng khung cảnh xung quanh dường như lại thay đổi, cô lại biến thành chú chim hỉ thước bị con chim đỗ quyên kia chiếm ổ nhỏ. Ở trong ổ mình, không thể lùi được nữa, chỉ có thể ngồi trong góc run lẩy bẩy.

Giang Yến Từ ép đến gần.

Anh nói: “Có phải em đã quên rồi không? Em còn thiếu tôi một ổ trứng.”

Điện thoại rung lên từng tiếng, Diệp Tri Chi bị đánh thức.

Cho đến khi nhìn thấy ánh nắng ban mai len lỏi qua chiếc rèm cửa sổ, cô mới nhận ra rằng…

Trời sáng rồi.

Thì ra đó chỉ là một giấc mơ.

Ý thức dần trở lại, Diệp Tri Chi dụi mắt, quay đầu nhìn sang Trì Trì đang nằm trên gối.

Trì Trì vẫn còn đang ngủ, dường như đang mơ thấy một giấc mơ đẹp, nó chẹp chẹp miệng, quay người ngủ tiếp.

Cô vươn tay chọt chọt quả cầu lông vô tâm vô tình này, vén chăn xuống giường.

Cho đến khi xuống lầu, Diệp Tri Chi vẫn đang nhớ đến chuyện ngày hôm qua.

Giang Yến Từ đã thức dậy.

Anh xách vài chiếc túi bán hàng vào phòng, đúng lúc chạm mặt với Diệp Tri Chi đang đi xuống lầu.

Bước chân Diệp Tri Chi hơi khựng lại, thấy anh nhìn sang, chủ động mở miệng: “Chào buổi sáng.”

Giang Yến Từ nhẹ nhàng nói: “Chào.”

“Tôi gọi đồ ăn sáng, ăn xong thì chúng ta đến chỗ Hà Vân Duyệt.”

“Ừ.”

Cuộc đối thoại rất tự nhiên, không có bất cứ chỗ kỳ lạ nào.

Tựa như việc xảy ra ngày hôm qua chỉ là một ảo giác thôi vậy.

Hôm nay là ngày hẹn đàm phán với tập đoàn mỹ phẩm E-Angla, ăn sáng xong, bọn họ đi thẳng đến điểm hẹn.

Sau khi lên xe, Diệp Tri Chi chợt nhớ đến một chuyện, không khỏi hỏi: “Phương pháp ngày hôm qua mà anh nói với Hà Vân Duyệt thật sự có ích ư?”

“Không biết.” Giang Yến Từ đáp.

“Không biết?” Động tác cài dây an toàn của Diệp Tri Chi khẽ khựng lại một lúc, rất bất ngờ: “Hôm qua biểu hiện của anh tự tin như vậy, tôi còn tưởng rằng anh nắm chắc phần thắng này chứ.”

“Chưa có kết quả cuối cùng thì tôi không thể đảm bảo sự thắng lợi tuyệt đối nào cả, đây là quy tắc của mỗi một người luật sư.”

Giang Yến Từ hời hợt: “Hôm qua tôi nói như vậy chỉ để cho Hà Vân Duyệt yên tâm mà thôi.”

“Dẫu sao thì muốn có sự tin tưởng của đối phương thì đầu tiên mình cũng phải tin trước đã.”

Diệp Tri Chi nhìn anh: “Lời nói này…”

Nhìn gò má của anh, cô không khỏi nhớ đến hình ảnh ở phòng khách vào ngày hôm qua, khuôn mặt không nhịn được mà đỏ bừng lên.

Giang Yến Từ nghiêng đầu, thấy dáng vẻ như thế của Diệp Tri Chi, không khỏi nhíu mày.

“Em không sao chứ?” Giang Yến Từ ló đầu ra đánh giá cô: “Khuôn mặt lại đỏ bừng thế kia? Không khỏe à?”

“Không, không có, anh đừng đoán mò.”

Diệp Tri Chi thắt chặt dây an toàn, đưa tay che mặt lại, lại đỏ ặt thúc giục: “Mau mau lái xe đi, không thì trễ mất.”

Giang Yến Từ bỗng dưng hiểu rõ.

“Ừ.”

Anh dời mắt, cười khẽ một tiếng, đạp chân ga.

***

Mãi cho đến phòng họp, Diệp Tri Chi cũng không nói câu nào.

Sau khi gặp mặt với người của tập đoàn mỹ phẩm E-Angla đã ngay lập tức vào chủ đề chính.

“Tôi rất vui khi được gặp các vị tại đây.” Thẩm Đình Chi cười nói lời chào đầu, ánh mắt nhìn sang Giang Yến Từ: “Vậy luật sư Giang, điều kiện của các anh là?”

Giang Yến Từ đón lấy ánh mắt của anh, bình tĩnh nói: “Hà tổng đồng ý với điều kiện của các anh.”

Thẩm Đình Chi tỏ vẻ như trong dự đoán, cười một tiếng: “Vậy thì quả thật là một tin tốt.”

“Hợp đồng đâu? Mang đến chưa?” Giang Yến Từ cũng không khách sáo mà hỏi thẳng.

“Ở đây.”

Thẩm Đình Chi nháy mắt ra hiệu cho người đại diện pháp lý. Người đại diện pháp lý lấy một tập hợp đồng ra từ trong túi công văn.

Giang Yến Từ liếc mắt nói: “Luật sư Thẩm chuẩn bị thật chu đáo.”

“Nào có chứ, chuẩn bị kỹ càng trước khi đàm phán không phải là chuyện rất bình thường ư?” Thẩm Đình Chi cười: “Đây là sự tôn trọng cơ bản nhất với đối tượng hợp tác, chẳng lẽ không đúng sao?”

Giang Yến Từ nhướng mày, hiếm hoi mà đồng ý: “Luật sư Thẩm nói rất đúng.”

Đại diện pháp lý của tập đoàn mỹ phẩm E-Angla đóng dấu rồi đưa hợp đồng qua.

Giang Yến Từ cầm lấy hợp đồng, dường như đang kiểm tra những điều khoản trên đó, lật qua trang khác, vẻ mặt như tùy ý nói: “À đúng rồi, nếu như muốn hợp tác thì có chuyện cần nói cho mọi người.”

“Chuyện gì?” Thẩm Đình Chi nhíu mày.

Giang Yến Từ khép văn kiện lại, nhích lại gần, mới chậm rãi nói: “Về sự kiện tranh chấp giữa chủ và thợ kia, không biết đã để lộ tiếng gió ở đâu. Chuyện này đã ảnh hưởng đến danh dự của hãng, các nhà hợp tác không biết đã nghe tin từ đâu mà rối rít hủy hợp tác với giám đôc Hà. Gần đây có một món tiền sắp đến hạn trả, giám đốc Hà đang lo không trả nổi số tiền vay đó, nên định bán đi khu nhà máy của mình để trả nợ.”

Thẩm Đình Chi ngớ người.

Giang Yến Từ nhìn về phía Hà Vân Duyệt: “Hà tổng, lúc trước ngài nói định bán nhà máy cho hãng nào thế?”

Hà Vân Duyệt nói: “Là tập đoàn mỹ phẩm Aniyah.”

“Úi?”

Diệp Tri Chi vờ ra vẻ bất ngờ, cũng ngầm quan sát vẻ mặt của đối phương: “Giám đốc Hà, tập đoàn mỹ phẩm Aniyah ư? Đó hình như là đối thủ cạnh tranh của tập đoàn mỹ phẩm E-Angla thì phải nhỉ?”

Vừa dứt lời, không ngoài dự đoán, cô đã thấy Thẩm Đình Chi ngay lập tức thay đổi sắc mặt.