Bạn Qua Thư Thần Kỳ (Thần Kỳ Bút Hữu)

Chương 17: Cùng nhau ước hẹn



“Cậu lại một mình thí nghiệm thần chú viết tay xa lạ!” Hermione thực nóng nảy, “Cậu không phải hứa với mình sẽ không thử nghiệm thần chú trong sách Độc dược kia sao!”

“Mình…… mình cảm giác không có gì.” Harry biện giải. “Chỉ là thần chú đùa dai.”

“Fred và George khẳng định thích loại thần chú này, bọn họ luôn thích cái này.” Ron giúp bạn tốt giải thích.

“Các cậu không cảm giác cái thần chú kia nhìn rất quen mắt sao?” Hermione đối với hai người bất đắc dĩ.

Ron lắc đầu, Harry nhãn tình sáng lên, “Cha mình dùng qua!” Sau khi nói xong ánh mắt cậu nhóc lại ảm đạm, bởi vì cậu nhớ tới thiếu niên Snape.bị cái thần chú kia treo ngược lên.

“Hai người các cậu, thần chú này chúng ta vài năm trước đã thấy, thời điểm Quidditch World Cup…… viên quản lý Muggle bị treo ngược giữa không trung!” Hermione có chút cuồng loạn, “Lúc ấy người bị treo kia ánh mắt dại ra đi khắp phố, các cậu còn cảm thấy cái này chỉ là một thần chú đùa dai sao? Còn có cậu Harry, đừng tưởng rằng cha cậu cũng dùng quá thần chú này, liền đoán quyển sách này với cha cậu có liên quan!” Bởi vì từ nhỏ sống với gia đình dì dượng, Harry đối hết thảy chuyện có liên quan cha mẹ đều đặc biệt coi trọng.

Ron cùng Harry đều yên lặng lắng nghe.

“Harry, đưa sách cho mình, cậu không thể giữ nó.” Hermione đưa ra quyết định.

“Không được!” Harry lúc này lần đầu tiên hoàn toàn cự tuyệt Hermione như vậy, “Mình sẽ không dùng bậy thần chú, nhưng cậu không thể lấy nó đi!” Harry thử qua vài lần đem tấm da dê chèn vào trên sách khác cùng Prince đối thoại, nhưng chỉ có tại trong sách Độc dược cao cấp mới có thể trả lời, cậu mơ hồ cảm giác việc này có chút kì quái, nhưng trải qua trong khoảng thời gian này kiểm tra bản thân, Harry xác định cậu hoàn toàn không có việc gì, cho nên quyết định bỏ qua nghi vấn này.

Prince là người bạn quan trọng của cậu, cậu không thể mất đi anh.

Hermione đau long nhìn Harry, vì đối phương không tin. “Tùy cậu.”

Ron nhìn Harry, lại nhìn tâm tình của Hermione, cuối cùng vẫn là đuổi theo cô gái mà đi.

Harry chạy về Gryffindor, đến khi đem Hoàng tử ôm vào trong ngực mới cảm giác được tâm an, cũng để ý bây giờ còn là ban ngày, cũng không phải thời gian trao đổi với bạn qua thư, liền dỗi tùy tiện viết lên một câu [ anh là của tôi, tôi sẽ không để bất luận kẻ nào cướp anh đi!]

Không nói đến thời gian nghỉ trưa Severus nhỏ mở ra sách Độc dược đột nhiên đỏ bừng mặt, bên này Hermione ghé vào trong lòng Ron khóc thống khoái, quan hệ hai người coi như là càng gần một bước. Kỳ thật Harry hiểu lầm tiến triển của hai người, bọn họ vẫn không có làm rõ quyến luyến của nhau.

Trên giường rề rà một hồi lâu sau, Harry cũng hối hận, sau một lần học bù trước thì Dumbledore không gởi thư, cậu gần đây có chút sốt ruột, cho nên vừa rồi thái độ không tốt lắm. Vì thế cậu nhóc mặc áo tàng hình, đi vào thư viện quan sát tình huống, khi cậu nhìn thấy Hermione và Ron giống như thường lui tới học tập, cũng cứ yên tâm rời đi.

“Làm sao?” Ron đang muốn hỏi một vấn đề, liền phát hiện Hermione đột nhiên không bình thường.

“Không, chỗ này không hiểu?” Vừa rồi cô cảm giác Harry xuất hiện, hẳn là ảo giác.

Harry từ thư viện rời đi sau đó đi dạo chung quanh Hogwarts, cũng không có mục đích, vẫn đi. Dạo qua một vòng cảm giác không thú vị Harry đi ra bên ngoài, ngồi ở bên hồ Đen dưới góc cây lật xem bút ký của Hoàng tử, cậu thực thích cây này, cảm giác ở trong này có thể được an bình.

‘Không biết Rừng cấm có hay không dược liệu mới …… Cứ đi xem là được.’

Nhìn thấy tính trẻ con Hoàng tử lưu lại trong lòng nói, Harry cũng muốn đi Rừng cấm đi dạo. Cậu đứng lên, nhìn qua bên cạnh.

“Prince, chúng ta cùng nhau, tôi giúp anh đi.” Giống như là mới trước đây cùng bạn tốt trong tưởng tượng chơi đủa, Harry cười sáng lạn, bước chân theo đường nhỏ đi vào Rừng cấm, cậu thường nhìn bên phải, vì cùng chỗ đó giống như thật sự có người tồn tại.

Trên thực tế, chỗ đó quả thật có người.

Giáo sư Snape nghe được bức họa báo cáo chuyện Harry bị tấn công sau đó liền vội vàng chạy tới bên Harry, xác nhận cậu nhóc không có việc gì thì chạy về Slytherin âm thầm kiểm tra, lại tìm không thấy có mục tiêu đáng nghi, toàn thể nữ sinh Slytherin năm dưới hôm nay đều ở phòng sinh hoạt chung mở tiệc trà, mà năm trên tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ viết luận văn. Không thể gióng trống khua chiêng điều tra Snape cũng chỉ trở lại văn phòng.

Suy đoán của anh cùng Hermione tương tự, cũng là cho rằng có người dùng Imperio hoặc là thuốc Đa dịch, mục đích là tấn công Harry hoặc là trực tiếp bắt lấy cậu hiến cho Chúa tể hắc ám.

Đang nghĩ tới muốn tìm một cơ hội đem thời gian Harry nhàn rỗi đều bắt đến giam lại trước mắt mình, Snape liền nhận được bức họa báo tin, nói đúng thằng nhóc không yên tĩnh rời khỏi tòa thành.

Cái này lại chọc tức giáo sư Snape, biết có người muốn tấn công mình lại còn chạy ra tòa thành, đây là muốn tìm cái chết!

Chính mình thi triển gia tốc chú bắt đầu chạy nhanh, lại thêm ẩn thân chú không để những tên quỷ nhỏ khác phát hiện, giáo sư Snape cuối cùng tại bên hồ Đen dưới cây đại thụ phát hiện tên quỷ nhỏ Potter chuyên tâm đọc sách.

Snape nhìn thấy quyển sách Độc dược quan trọng của mình, liền phát hiện chỗ mép góc được cẩn thận tu sửa, còn thi triển bảo hộ chú chuyên dụng dành cho sách vở. Gió hiu hiu nhẹthổi bay mái tóc rối của Harry, dáng điệu chăm chú đọc sách tản ra một loại hương vị hấp dẫn người, khiến Snape tâm như bàn thạch thầm nghĩ đem nơi này đều che dấu đi, không để bất luận kẻ nào nhìn thấy hình ảnh này.

‘Đây là bạn qua thư của ta, Harry của ta, của ta thư, người của ta.’

“Prince.” Phát hiện Harry nhìn về phía chỗ anh, tâm Snape đột nhiên nhảy một chút, sau đó chỉ thấy cậu nhóc cười đứng dậy, cùng bạn qua thư trong tưởng tượng đi vào Rừng cấm.

Trong nháy mắt này, trong lòng Snape dâng lên nồng đậm ghen tị, anh muốn cởi bỏ ẩn thân chú, sau đó thay thế người trong tưởng tượng kia của cậu nhóc.

“Chúng ta từ từ, hoa nở thật đẹp.” Harry đắm chìm tại trong ảo tưởng chính mình một chút, cậu ngồi xổm vuốt phấn hoa màu lam. “Không biết bọn chúng có làm dược liệu giá trị không?”

Snape âm thầm gật đầu, Harry bồi dưỡng Độc dược chính mình như vậy cảm giác rất tốt, bất quá cái loại hoa này thực đáng tiếc không có chút giá trị cho Độc dược, không thì lần sau lúc cấm túc tìm hai loại hoa hình dáng gần giống nhaucho cậu phân tích.

Cứ như vậy Harry tự quyết định xâm nhập Rừng cấm, mà Snape âm thầm đi theo song songđuổi đi động vật không bị thần chú ảnh hưởng.

“Prince, bên kia chính là địa bàn của giáo sư Snape, Hagrid nói bên kia có một vườn dược liệu rộng lớn. Anh muốn chúng ta đi tham quan không?” Harry nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, le lưỡi, “Hay là bỏ đi, nếu lão dơi gài đang ở chỗ đó, tôi nhất định phải chết, nhất định sẽ bị trừ điểm và cấm túc.”

Lời này của Harry cho Snape linh cảm, anh nhanh chóng đi vào vườn thuốc, cởi bỏ ẩn thân chú, đi ra.

Nhìn thấy Harry giật mình trợn to ánh mắt, khóe miệng cong nhẹ mở miệng. “Vì Harry Potter dũng cảm trừ 10 điểm, vì thế trò được một năm cấm túc.”

Harry đột nhiên cảm giác lời nói vừa rồi bị nghe được, cũng không dám phản bác đối phương thời gian cấm túc quá nhiều, giáo sư McGonagall khẳng định sẽ phản đối, dù sao cậu vừa mới kêu đối phương con dơi lớn……

Snape vừa lòng Harry lúc này nhu thuận, cũng không vô nghĩa nhanh chóng đem cậu nhóc trở về.

“Đuổi kịp.”

Harry lúc này rất có thảnh thơi nhìn chung quanh, đi theo Snape dạo chơi tại Rừng cấm là một thể nghiệm mới mẻ, người đàn ông rất rõ ràng đường lối nơi này, cậu không cần bản thân lo lắng quan sát. Hơn nữa Harry tin tưởng vững chắc, người này nhất định sẽ không để cậu bị thương, cho nên cậu ngay cả ý cảnh giới đều ném đến sau đầu.

“Trò Potter đây là tính toán tại Rừng cấm du ngoạn sao?” Snape đột nhiên vừa nói vừa cườinhận xét, nhìn Harry sắc mặt thoải mái đi theo bên người anh, cảm giác thỏa mãn theo đáy lòng mà sinh.

“Con chỉ là cảm giác con đường này thực mới mẻ, con đang định nhớ kỹ.” Harry đưa tay muốn bẻ một nhánh cây, bị Snape tiến lên ngăn trở.

“Nó và cây liễu roi cùng một họ, có tính công kích.” Snape đối tinh thần tràn ngập mạo hiểm Gryffindor thập phần không có cách.

Harry cảm giác được ấm áp khi bị bàn tay to lớn nắm lấy, nhìn về phía mu bàn tay đối phương đột nhiên hồng lên, vội vàng cúi đầu giải thích.

Snape buông Harry ra, bàn tay thu hồi dưới áo choàng. “Về sau không có Hagrid làm bạn không cần tiến vào Rừng cấm sâu như vậy.”

Harry gật đầu lung tung, sau đó đi vào bên người Snape, thấy đối phương không có ý phản đối, liền kề sát nam nhân vóc dáng cao lớn trầm mặc đi về phía trước. Cậu không muốn nhìn thấy bất kì người nào bởi vì cậu mà bị thương, nhất là người lặng lẽbảo vệ cậu, lại cũng không biểu hiện này.

Mặt sau một đoạn đường hai người im lặng đi, thẳng đến đi vào gần lâu đài Harry mới gom đủ dũng khí mở miệng.

“Giáo sư Snape, hôm nay cám ơn thầy. Còn có…… con muốn thay ba con nói xin lỗi thầy.”

Snape không có quay đầu. “Trò là trò, hắn là hắn.” Nói xong liền tiến lên vào tòa thành.

“Prince, giáo sư Snape thật sự là một người kỳ quặc, đúng không.” Harry tại ngoài lâu đài thoải mái cười to.

Vẫn duy trì tốt tâm tình, Harry ở trên bàn ăn ngồi vào bên cạnh Hermione và Ron, cậu cẩn thận quan sát sắc mặt Hermione, mới cười mở miệng. “Bài tập hoàn thành thế nào?”

“Hừ, đừng nói nữa, còn có hơn một nửa đâu, buổi chiều cũng phải đáp đi vào.” Ron sầu mi khổ kiểm.

“Harry, buổi sáng cậu đi đâu vậy? Rời khởi lâu đàì?” Hermione thấy Harry gật đầu, có chút vội vàng cuống cuồng nói. “Cậu biết rõ có người dự định tấn công cậu, còn dám rời khỏi lâu đài, cái này cậu hẳn là cùng ở mọi người, để đối phương không thể ra tay mới đúng.”

Harry trong lòng đồng ý cách nói này, chỉ là cậu hôm nay thật sự là muốn một mình thế này. “Mình không ở một mình……”

“Còn có ai? Bạn gái sao?” Ron vẫn là không buông tha đề tài này.

“Giáo sư Snape.” Harry nói xong, Ron mở lớn miệng không biết nói tiếp như thế nào.