Bán Ngâm

Chương 20: Giọng nhẹ đi, liền như thể tiến sâu vào xương cốt của người khác



Tuỳ cô nghĩ ra sao.

Năm chữ này quanh quẩn trong đầu Nguyễn Niệm Sơ, đã tạo thành một hồi âm. Thẳng đến lúc cô tắm rửa xong nằm trên giường, cô vẫn còn suy tư, câu trả lời này của Lệ Đằng rốt cuộc là khẳng định hay phủ định?

Kết quả cuối cùng là cô nghĩ mãi cũng không ra.

Bất quá, mặt khác có ba điều cô lại rất rõ ràng. Thứ nhất, Lệ Đằng bạn trai đương nhiệm này thực sự rất cao lãnh. Tuy rằng bảy năm trước anh ta cũng thế, nhưng cùng lắm cũng chỉ là toà đao sơn [1], còn lâu mới đến mức độ như ngọn núi rơi vào hầm băng thế này. Thứ hai, Lệ Đằng đối với cô quả nhiên rất không hứng thú.

[1]: ngọn núi được làm từ dao.

Về điều thứ ba, dựa theo 2 nền tảng trên, Lệ Đằng đồng ý kết giao để giải quyết nhu cầu khẩn cấp của cô, có thể thấy được, anh ta chính là quân giải phóng cứu khổ cứu nạn, thực sự là một công dân giỏi, một nam nhân tốt.

Nguyễn Niệm Sơ không khỏi có chút cảm động. Nghĩ thầm, nếu anh ta đã đưa than ngày tuyết, cô tự nhiên cũng nên khẳng khái giúp tiền, chiếm người ta tiện nghi lớn như vậy, hẳn là nên báo đáp một chút.

Suy nghĩ một lát, cô ấn mở Wechat, gửi cho Lệ Đằng 199 tiền lì xì với ghi chú ngắn: Tạ lễ nho nhỏ, bất thành kính ý.

Qua chừng năm phút, hệ thống thông báo lì xì đã được đối phương nhận. Giây tiếp theo, Lệ Đằng cũng gửi lại cho cô.

Cô chần chừ một lát, nhận lấy lì xì.

Ấn vào xem, 200 đồng, so với lì xì cô vừa gửi đến vừa vặn nhiều hơn 1 đồng.

"???" Nguyễn Niệm Sơ đánh tới một chuỗi dài dấu chấm hỏi.

Lệ Đằng chỉ trả lời một câu: Đút lót nhận hối lộ, có biết hối lộ quan quân sẽ bị xử ra sao không?

"..." Anh ta chắc đến quả chuối cũng không lấy chắc, giao lưu thật là khó đi.

*

Sau sự kiện lì xì, Nguyễn Niệm Sơ cũng không chủ động gửi Wechat cho Lệ Đằng. Cô không nhắn cho anh, anh đương nhiên cũng không nhắn cho cô, khung chat của hai người dù kéo lên hay kéo xuống, tất cả đều trống không.

Học tập bên kia vẫn rất bận rộn, cô như cũ vẫn đi giúp, gặp phải Lệ Đằng vẫn cười chào hỏi. Anh ta trước sau đáp lại đều rất lễ phép, sau khi tan họp tình cờ không có việc gì, liền nhân tiện đưa cô về nhà.

Nguyễn Niệm Sơ cảm thấy, cô không giống bạn gái anh. Cô như là người đang đi nhờ xe.

Bất quá cũng không có gì là không tốt. Ít nhất bố mẹ không chốc lát lại nghĩ xu hướng giới tính của cô có vấn đề, nghĩ cô đến quỷ cũng chả thèm lấy, lại an bài một loạt buổi xem mắt cho cô.

Ngày làm việc cuối cùng cũng đã kết thúc.

Buổi sáng thứ bảy, mặt trời nhô lên cao. Thời tiết như vậy, rất thích hợp cho con sâu lười như Nguyễn Niệm Sơ một ngủ là chắc chắn không tỉnh, đồng hồ báo thức vang chưa đến ba giây, đã bị cô tát một phát thành câm. Cô trở mình, tiếp tục ngủ. Hoàn toàn đã quên mất việc "hẹn hò" này.

Thời điểm 9 giờ 20 phút, điện thoại di động liền reo lên. Cô nhắm hai mắt, nhìn cũng chả nhìn liền ấn nút tắt.

Mới vừa tắt, điện thoại lại reo, cô lại tắt.

Đối phương bám riết không tha.

Thẳng đến lúc điện thoại reo lên tám lần, Nguyễn Niệm Sơ không nhịn được. Cô bực mình than nhẹ một tiếng, gãi gãi đầu, mò dưới gối cầm lấy điện thoại. Mắt nhìn nơi người gọi đến, không có họ tên, chỉ có một chuỗi con số lạ.

Quấy nhiễu người đang trong mộng, cô rất muốn biết xem tên ngốc nào cuối tuần rồi mà còn thất đức như vậy. Nhanh chóng ấn nút nghe, nhíu chặt mày, nắm chặt quyền, nỗ lực khắc chế kích động muốn mắng người lại: "Vị nào?"

Trong ống nghe là thanh âm của tên ngốc kia, âm sắc cực thấp, lạnh lùng: "Bây giờ mấy giờ rồi?"

Năm chữ ngắn ngủi, nhưng lại như làm thức tỉnh người đang trong cơn mộng. Nguyễn Niệm Sơ đờ đẫn. Trong nháy mắt tiếp theo, cô quay đầu nhìn về phía đồng hồ treo tường, 9 giờ 45 phút. Sau đó, từ đờ đẫn đã dần biến thành xấu hổ.

"... Thật xin lỗi." Cô thừa nhận sai lầm thực sự rất nhanh, tiếp theo thẳng thắn nói, "Tôi đã quên."

Lệ Đằng không cùng cô nói lời vô nghĩa, "Tôi cho cô mười phút, rửa mặt xuống lầu."

Nghe vậy, Nguyễn Niệm Sơ mắt giật giật, nói: "Mười phút? Đây không phải là thời gian trang điểm cũng đều không có sao?" Mặc dù không phải yêu đương nghiêm túc, nhưng hẹn hò thì vẫn phải nên trang điểm một chút. Làm sao có thể để bộ dáng như vừa đi tập thể thao chạy bộ xong được.

Lệ Đằng nói: "Không cần trang điểm."

Cô vẫn rất chần chừ, "Nhưng mà, tôi cảm thấy như vậy không được tốt cho lắm."

"Nguyễn Niệm Sơ." Anh gọi cả họ tên cô, ngữ khí lạnh lùng du côn, mơ hồ có chút không vui, nói một câu liền phản bác trở lại, "Cô còn cái dạng xấu xí nào mẹ nó tôi còn chưa thấy qua?"

Nguyễn Niệm Sơ thoáng chốc vô ngữ.

Ngẫm lại cũng đúng. Năm đó ở Campuchia, cô suốt ngày để mặt mộc đầu xù tóc rối, còn dám cùng anh ta ngủ chung một phòng, hiện tại có gì mà không dám? Trang điểm là để hoạ cho người khác xem, anh ta không để ý, cô còn quan tâm làm gì?

Vì thế, cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt, từ tủ quần áo tuỳ tiện lấy một cái váy thay ra rồi đi nhanh xuống lầu.

Xe Jeep đã đỗ ở ven đường.

Nguyễn Niệm Sơ kéo ra cửa ghế phụ cạnh người lái, ngồi vào, động tác nối liền, tư thái quen thuộc. Cô chậc chậc hai tiếng, thì ra đi nhờ xe một người rất nhiều lần, da mặt cũng sẽ thay đổi.

Cô cúi đầu, vừa thắt dây an toàn vừa thuận miệng nói, "Buổi sáng tốt lành Lệ đội. Anh chuẩn bị mang tôi đi đâu?" Thanh âm lười nhác, giọng trời sinh lại thiên về ngọt ngào, khi nói nhu hoà không khỏi cảm thấy có vài phần ý tứ làm nũng.

Lệ Đằng ghé mắt nhìn cô một cái.

Lúc anh biết Nguyễn Niệm Sơ, cô mới mười chín tuổi, anh đối với cô gái này ấn tượng sâu sắc, thứ nhất là bộ dạng loã thể đầy kiều mị của cô khi tắm đêm hôm ấy, thứ hai, chính là khuôn mặt xinh đẹp của cô. Khi đó cô không nói nhiều, anh càng ít lời hơn, hai người thế nào cũng không nói chuyện được với nhau, đến nỗi cho tới hôm nay, anh mới ý thức được giọng nói của cô rất đặc biệt.

Quá quyến rũ.

Giọng nhẹ đi một chút, liền như có thể tiến sâu vào xương cốt của người khác.

Lệ Đằng nhìn về phía môi cô. Màu hồng nhạt, hai bên khoé môi hơi cong cong lên, là trời sinh một đôi môi cười. Anh nhìn một lúc lâu, tầm mắt mới quay lại phía trước, "Vùng ngoại thành."

Nguyễn Niệm Sơ cau mày, không hiểu hỏi: "Đi vùng ngoại thành làm gì?" Mùa xuân còn có thể đi đạp thanh [2], mùa hè đi thì có cái gì?

[2]: Đạp thanh là giẫm chân lên cỏ. Trước đây, có ngày hội giẫm chân lên cỏ trong dịp tiết Thanh Minh, nam nữ thanh niên nhân dịp này để du xuân, nên mới có tên gọi hội đạp thanh (tức giẫm lên cỏ). Ngày nay, ở Việt Nam lễ hội này có lẽ không còn, nhưng ở Trung Quốc thì một vài nơi vẫn còn duy trì được.

"Đi rồi sẽ biết." Lệ Đằng tiện tay bóp tắt tàn thuốc, nổ máy xe.

Ngày hôm nay khí trời quả nhiên rất tốt, một đường sáng sủa, vạn dặm không mây.

Lệ Đằng đưa Nguyễn Niệm Sơ đến địa phương, chuẩn xác mà nói, là một cái trấn nhỏ nằm ở vùng ngoại ô Vân Thành, cách nội thành gần 60km. Bọn cô mười giờ mới xuất phát, đến lúc đó, đã qua giờ ăn trưa.

Lệ Đằng dừng xe xong, tuỳ tiện chọn một tiệm nhỏ để ăn cơm.

Hai món một canh, hương vị không tính là quá tốt, nhưng cũng không đến nỗi kém. Nguyễn Niệm Sơ sớm hôm nay đã không ăn gì, chính là đói gần chết, xử lí một loáng đã ăn sạch hai bát cơm.

Sau khi lấp đầy bụng xong, cô lấy khăn tay lau miệng, đối với anh chân thành nói, "Tiệm này tay nghề đầu bếp, tạm được."

Lệ Đằng liếc mắt nhìn cái bát một hột cơm cũng không dư thừa của cô, gọi người phục vụ đến tính tiền, "Lần sau đổi tiệm khác."

Cô bị sặc, "... Lệ đội trưởng, kỳ thật, tôi không yêu thích chuyên vụ chạy 60km đến đây ăn cơm lắm. Anh rốt cuộc mang tôi tới làm cái gì?" Anh ta là người cả cuộc đời chỉ để đi tạo bóng ma cho người khác, một ngày không thừa nước đục thả câu thì cả người không thoải mái sao?

"Có một cô bé muốn học ca hát." Anh lấy một điếu thuốc nhét vào miệng, lấy bật lửa châm lên.

"Hả?" Cô mờ mịt, cái này cùng cô có quan hệ gì?

"Cô tới dạy con bé."

Nguyễn Niệm Sơ nghiêm túc hoài nghi chính mình đã nghe lầm, "... Anh nói cái gì?"

"Cô không phải người ca hát sao?" Lệ Đằng rũ mắt đốt thuốc, "Cô dạy nó. Mỗi tuần một tiết học, học phí tôi sẽ giao phó."

Nghe anh nói xong, Nguyễn Niệm Sơ giơ tay đỡ trán. Trong chớp mắt, hai ý nghĩ bốc lên trong đầu cô, cô cảm thấy, vào giờ phút này, tình cảnh này, hoặc là lỗ tai cô sinh ra tật xấu, hoặc là chính đầu óc của vị thượng tá này sinh ra tật xấu.

Vế sau có khả năng rất lớn.

*

Sau khi rời khỏi quán tiệm nhỏ, Lệ Đằng mua một túi trái cây, sau đó mang theo Nguyễn Niệm Sơ đi vào một tiểu khu cũ.

Có thể nhìn ra, anh ta đối với nơi này rất quen thuộc, quần thể kiến trúc thập niên 70, phân bố không theo quy luật, giữa các toà nhà có rất nhiều con hẻm nhỏ. Cô đi phía sau anh lúc rẽ trái lúc lại rẽ phải, đi lòng vòng đến choáng váng cả đầu.

Cũng may đích tới đã đến rồi.

Lệ Đằng đi vào một cánh cổng, không quay đầu lại mà ném ra một câu, "Tầng 6 bên trái căn hộ." Tiếng bước chân xa dần, biến mất tại hành lang.

Nguyễn Niệm Sơ im lặng đứng tại chỗ mấy giây, xoa bóp mi tâm, theo sau.

Đi tới nơi thì thấy, Lệ Đằng đang đứng ở cửa gõ, "Cộc cộc cộc".

Không bao lâu, cửa phòng mở ra. Tới mở cửa là một người phụ nữ trung niên tóc hoa râm, trên dưới năm mươi tuổi, thân hình gầy nhỏ, trên mặt đều là những nếp gấp nhăn. Trên thắt lưng còn đang buộc nửa tạp dề.

Người trung niên nhìn thấy Lệ Đằng, nhíu nhíu mày, rõ ràng ngẩn ra, "Lệ Đằng?"

"Dì." Anh cười một cái.

"Ai nha. Con xem con, trước khi đến cũng không nói trước một tiếng." Bà ấy cười rộ lên, tuỳ tiện lau tay vào tạp dề, hướng về phía phòng làm động tác mời họ vào, "Mau mau, vào đây ngồi, còn chưa ăn cơm chứ?"

"Mới vừa ăn xong ạ." Lệ Đằng đem hoa quả đặt trên bàn, thuận miệng đáp.

Dì trung niên bận rộn châm trà cho anh, xoay người mới thấy Nguyễn Niệm Sơ cũng đi cùng, động tác dừng lại, "Cô gái này là..."

Nguyễn Niệm Sơ cong môi, "Dì khoẻ, con tên là Nguyễn Niệm Sơ. Dì gọi con Tiểu Nguyễn là được."

"Nha, Tiểu Nguyễn." Ánh mắt bà đầy vẻ thân thiện đánh giá cô một phen, "Là bạn gái Đằng Tử sao?"

"..." Nguyễn Niệm Sơ chuyển mắt, ánh mắt nhìn về phía Lệ Đằng, Lệ Đằng sắc mặt lãnh đạm, cầm lấy chén trà uống một ngụm, không có phủ nhận nhưng cũng không có ý định trả lời giúp cô.

Vì thế Nguyễn Niệm Sơ đáp, "Vâng."

Nụ cười trên mặt bà ấy càng sáng lạn, không thể không nói: "Thật tốt, thật tốt."

Lệ Đằng ngước mắt, nhìn căn phòng trong cùng cửa đang đóng chặt kia, "Tiểu Tinh có ở nhà không dì?"

"Ở."

"Cô bé đó lần trước nói muốn học ca hát." Lệ Đằng nói, "Nguyễn Niệm Sơ ở quân khu đoàn công tác diễn xuất, là diễn viên ca xướng. Nếu có thể, về sau cô ấy sẽ tới đây làm giáo viên cho Tiểu Tinh."

Nguyễn Niệm Sơ mở to hai mắt nhìn. Theo sau đó liền nghe thấy dì trung niên kinh ngạc nói: "Cái đó sao mà được đây? Quên đi thôi, làm phiền toái đến cô ấy quá, bình thường công tác đều rất bận rộn, cuối tuần lại đến dạy học, đây không phải là thời gian nghỉ ngơi cũng không có sao?"

Nguyễn Niệm Sơ vẫn luôn biết, chính mình có một khuyết điểm, đó là luôn có tình yêu thương tràn lan. Ví dụ như lúc này, đổi lại người ngoài nhất định cô sẽ theo cột mà bò xuống, việc dạy học này, người nào thích nhận thì nhận. Nhưng cô cân nhắc một chút, lại nói, "Như vậy đi, trước tiên để con đi gặp Tiểu Tinh, xem cô bé ấy nói như thế nào."

Cô đã nghĩ kĩ. Nếu như vị bạn nhỏ kia ngoan ngoãn hiểu chuyện, việc dạy học này có thể cân nhắc, nếu như nghịch ngợm gây sự, cô không nói hai lời liền rời đi.

Dì trung niên chần chừ vài giây, gật gù, mang theo bọn họ đến gian phòng phía trong cùng kia.

Cửa không khoá, nhẹ nhàng đẩy một cái liền mở ra.

Trong phòng rèm cửa sổ kéo kín mít, ánh sáng không thể lọt vào, cả căn phòng đều rất tối tăm. Nguyễn Niệm Sơ nhíu mày, nhìn xung quanh một lần, rốt cuộc cũng thấy một cô bé đang ở bên cửa sổ. Khoảng chừng mười một mười hai tuổi, cột tóc đuôi ngựa, làn da trắng nõn, đang cầm trong tay một bức ảnh. Đầu cô bé cụp xuống, ngẩn người nhìn bức ảnh, đôi mắt trống không, thần thái ảm đạm.

Nguyễn Niệm Sơ dời tầm mắt xuống phía dưới, tâm đột nhiên thắt chặt lại.

Cô bé đang ngồi chính là xe lăn. Con bé là người tàn tật.

"Tiểu Tinh." Dì trung niên cười nói, "Mau, con nhìn xem là ai đến?"

Cô bé nghe tiếng quay lại, khoảnh khắc thấy Lệ Đằng, đôi mắt trống rỗng chợt loé lên, "Lệ thúc thúc khoẻ." Âm sắc ngọt ngào dễ nghe, hơn nữa còn sáng ngời.

Lệ Đằng đi tới, ngồi xổm xuống, "Hôm nay tâm tình thế nào?"

"Rất tốt ạ." Tiểu Tinh khẽ quay đầu, thấy Nguyễn Niệm Sơ đứng bên cạnh dì trung niên, hỏi, "Chị gái kia là ai vậy ạ?"

Lệ Đằng lạnh giọng sửa đúng: "Gọi cô ấy là dì."

Nguyễn Niệm Sơ: "..."

Cô bé nhỏ rất ngây thơ, nghe vậy liền lễ phép cười cười, nói: "Dì khoẻ."

Nguyễn Niệm Sơ ho khan một tiếng, tiến lên vài bước, hướng đến Tiểu Tinh một bộ mặt hiền lành tiêu chuẩn, khom lưng ôn nhu nói: "Xin chào nha. Cô họ Nguyễn, tên là Nguyễn Niệm Sơ, còn cháu?"

Cô bé nói: "Cháu tên là Hạ Tinh Tinh."

Nguyễn Niệm Sơ ánh mắt dừng trên bức ảnh trong tay cô bé. Trên ảnh là một người đàn ông tuổi còn rất trẻ, mặc đồ rằn ri, cao lớn đẹp trai, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Cô có chút hiếu kỳ: "Người trong bức ảnh cháu đang cầm là ai vậy?"

"Bố cháu."

"Bố cháu là quân nhân sao?"

Tiểu Tinh gật gật đầu: "Đúng ạ."

Đang trò chuyện, dì trung niên cầm một ly nước ấm cùng với một viên thuốc đi đến, đặt vào trong tay Tiểu Tinh, nói: "Nào Tiểu Tinh, đến giờ uống thuốc rồi. Uống thuốc xong rồi lại chơi cùng với cô."

Nguyễn Niệm Sơ quay đầu, Lệ Đằng chẳng biết lúc nào đã rời khỏi phòng đi ra ban công. Cô cũng đi đến, hỏi anh: "Tiểu Tinh là con gái của chiến hữu anh?"

"Ừ."

"Chiến hữu của anh rất bận sao?" Cô không hiểu, "Tại sao lại nhờ anh chăm sóc con gái của anh ấy?"

"Bởi vì cậu ta đã chết."

"..." Nguyễn Niệm Sơ ánh mắt đột nhiên nhảy dựng.

Xung quanh ánh mặt trời ôn hoà, gió lẳng lặng thổi qua. Lệ Đằng tựa trên tường hút thuốc, chốc lát, quay đầu, ánh mắt không rõ nhìn chằm chằm cô, "Mười hai năm trước, chết ở biên cảnh."

[2990 từ]