Bản Kí Sự Trúc Mã

Quyển 1 - Chương 1-2: Thiên ♥¤♥¤♥ Vương Lang & Lâm Kì ♥¤♥¤♥



Sáng hôm sau, Vương Lang tỉnh giấc giữa tiếng chuông báo thức chói tai, uể oải xuống đến phòng ăn thì vui vẻ: Lâm Kì vẫn chưa rời giường?

Có nên đi gọi y dậy hay không đây? Thôi không cần a…

Vui vẻ cắn một miếng bánh mì, uống một ngụm sữa, lại quay đầu nhìn đồng hồ treo tường: Nga nga nga, gần 8 giờ, có người sắp bị muộn…

Mãi cho đến khi hắn ăn xong bữa sáng, đeo túi xách lên vai mới thấy Lâm Kì lắc la lắc lư xuống cầu thang, vẫn bộ đồ ngủ còn tóc thì rối nùi.

Vương Lang nở nụ cười đầy vẻ bất lương chào hỏi “Sớm a!”

“Sớm.” Lâm Kì tâm tình coi bộ tốt cũng trả lời hắn một tiếng, sau đó ngồi xuống bắt đầu xử lí bữa sáng của mình.

Tinh tế rưới mứt ô mai lên miếng bánh mì, lạp xưởng cùng trứng ốp-la đều được sắp xếp cẩn thận trước khi đưa lên miệng.

“A di giúp việc cho nhà ngươi làm đồ ăn ngon thật!” Lâm Kì chân thành khen ngợi.

Thiết! Cứ làm ra vẻ! Bày đặt lãnh đạm, cho nhà ngươi muộn. Vương Lang khinh thường hừ một tiếng, với tay lấy cái túi xách chạy ra cửa.

Dọc theo đường đi hắn còn mải suy nghĩ: Kì quái a, làm sao mà ngay cả một thằng bạn cũng không thấy đi học chung?

Đến trường học thì chỉ thấy cổng trường đóng chặt, bỗng sực nhớ ra chuyện hôm nay toàn trường đi nông trường ở ngoại ô, tập trung lúc 10 giờ ở bến xe miền Đông a. Mình như thế nào lại chạy tới trường học?!? FML! (dịch thoáng là ‘dm đời!’)

Vương Lang ngực đánh lô tô, vội vội vàng vàng chặn một chiếc taxi “Bác tài, trước 10 giờ phải đến bến xe miền Đông.”

“Trước 10 giờ?” Tài xế trừng muốn rớt tròng mắt: “Tiểu tử, xe ta chạy cũng không phải Ferrari a.”

Vương Lang vô lực ghé vào ghế sau, nhớ tới tia cười trong mắt Lâm Kì lúc mình ra khỏi nhà sáng nay… Kia rõ ràng là trắng trợn cười nhạo!

“Ta và ngươi thề bất lưỡng tập!” Vương Lang hướng trần xe mà rống.

Tài xế đang lái xe thì bị doạ sợ, theo bản năng lập tức đạp thắng xe.

“Nga!” Vương Lang theo quán tính liền thân mật tiếp xúc với cửa xe, đau đến mức anh chàng la oai oái.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Bác tài xế một bên giải thích một bên thầm oán: Đang yên đang lành ngồi trên xe, đột nhiên hét lên làm cái gì.

Vương Lang ôm đầu, mắt ngân ngấn nước, nghĩ thầm trong lòng: lần này trở về phải mua quần lót đỏ mà mặc, sửa lại cái vận mốc meo này…

Người ta thường nói quá tam ba bận, nhìn từng hàng từng hàng xe rồng rắn nối đuôi nhau trước mặt, bác tài xế lộ vẻ bất đắc dĩ: “Tiểu tử, kẹt xe rồi.”

“Cháu biết” Hắn nghẹn ngào.

Khó khăn nối tiếp khó khăn, đến khi Vương Lang thiên tân vạn khổ đặt chân vào bến xe thì chỉ thấy bãi đậu xe hoàn toàn vắng lặng.

“Xe trường ngươi mới vừa đi a.” Nhân viên quản lý tốt bụng thử đề xuất “Hay là ngươi lên xe số 103 đến trạm cuối cùng, xuống đó sẽ có rất nhiều xe đi nông trường.”

“Cám ơn chú!” Vương Lang nói lời cảm tạ, rồi dưới ánh nắng gay gắt thẳng hướng trạm xe buýt mà tiến.

Ngồi đợi một lúc lâu mới thấy chiếc xe tàn tạ hùng hục lao tới, thân xe được bao phủ dưới lớp sơn xanh lam điệu đà, những con số đỏ chói vắt ngang trên lớp kính chắn gió hợp thành 103. Nhân viên bán vé trên xe thò đầu ra: “Đến trạm cuối chỉ trong chớp mắt a…”

Là máy ghi âm!?! Vương Lang bái phục tính chuyên nghiệp của vị đại tỷ bán vé, móc túi trả tiền xe.

Trên xe người đông nghìn nghịt, Vương Lang đi còn chưa quá hai bước đã có người gọi: “Tiểu tử, chú ý bịch cải trắng của ta chứ! Đừng có giẫm lên!”

“Ân, ân ân.” Vội vàng né qua bên trái, chưa gì đã ngửi thấy mùi tinh dầu gay mũi, và hắn hắt xì một cái rõ to.

“Ai yêu!” (Eo ơi!) Bác gái trang điểm đậm lè bên cạnh khó chịu lấy tay bịt mũi lại: “Chả có ý có tứ gì cả. Đã bị cảm còn đi xe công cộng!”

Vương Lang khóc không ra nước mắt, dùng khoé mắt len lén quan sát bác gái hồi nãy. Trên cánh tay có xăm hình một thằng đàn ông, trên cổ đeo cái vòng trang sức loè loẹt đã bạc màu, lại còn một đầu tóc đỏ rực nhìn cực kì chói mắt. Chả biết đây là phương tiện công cộng hay là Bàn Ti Động!?!

Ngay thời điểm Vương Lang nắm lấy tay vịn, thầm cầu nguyện chuyến xe này mau mau kết thúc, thì bên tai đột nhiên vang lên một tiếng gầm giận dữ: “Mẹ cái thằng! Muốn cùng lão tử đua tốc độ, muốn chết a!”

Cái tình huống khỉ gì thế này? Vương Lang nghi hoặc quay đầu nhìn, thì thấy ngoài cửa sổ có thêm một chiếc 103 đang ‘kề vai sát cánh’ với xe mình.

Đua xe???

“Vượt mặt nó!” Trên xe có hành khách kích động hô to.

“Đua đi! Vượt nó đi!” Ngay lập tức có vô số người hùa theo.

“Chơi luôn!” Lái xe hưng phấn vẻ mặt đỏ bừng, hai tay siết chặt vô lăng.

OH NO! Vương Lang quá sợ hãi, tay chân luống cuống vội vàng ghì chặt lấy hàng tay vịn trước mặt, vừa lúc xe bắt đầu tăng tốc.

Đây là huyền thoại của dịch vụ siêu cao cấp a…

Vương Lang lệ nóng doanh tròng: Giá xe buýt, tốc độ máy bay.

Đại thúc lái xe chả lẽ là Dương Lợi Vỹ đi phẫu thuật thẫm mỹ, còn cái xe cà tàng này là phiên bản cập nhật của Thần Châu 7?

Rốt cuộc, giữa những tiếng hoan hô trên xe, bác tài xế đã vinh quang dành thắng lợi. Còn Vương Lang của chúng ta thì sắc mặt xanh mét, suy yếu nắm lan can, cảm thấy chính mình như đã vượt tốc độ âm thanh xuyên thẳng đến dị thứ nguyên (một thế giới khác).

Sau cả quãng đường gian nan cuối cùng cũng đến trạm cuối, Vương Lang nghiêng ngả lảo đảo lao xuống xe, hai chân như nhũn ra, môi tái nhợt, nhìn qua rất giống một đoá kiều hoa 1m85 héo hon ủ rũ.

Quần lót đỏ mua hai cái luôn đi, Vương Lang một bên ôm cột điện một bên nghĩ nghĩ.

Nhưng mà vạn lý trường chinh vừa rồi mới đi được một nửa, bởi vì bác quản lý đã nói phải bắt thêm một chuyến xe nữa mới tới nông trường.

“Trăm ngàn lần không cần đi thêm một chuyến tàu lượn siêu tốc như nãy nữa a!” Vương Lang lầm bầm luôn miệng.

Nhìn cái xe đang tiến vào trạm dừng, Vương Lang muốn phát điên luôn. Xe ba bánh…

Khom lưng đi vào, trong xe vừa nóng nực lại oi bức, một đống gà vịt kêu ỏm tỏi, nam nhân ngồi đối diện vừa gãi chân vừa ăn dưa hấu. Vương Lang bỗng nhiên nghĩ, như vậy mà không bị đau dạ dày cũng có thể tính là một chuyện tốt.

Đến nông trường, Vương Lang chui ra khỏi cái xe ba bánh, hoạt động một chút gân cốt chuẩn bị vào cửa, kết quả vừa quay đầu, đã thấy không xa phía trước, toàn bộ tập thể giáo viên cho đến học sinh đều đang nhìn mình chăm chú.

Dưới nắng vàng chói chang, hội trưởng hội học sinh Vương Lang hiên ngang đứng, trưng ra khuôn mặt xanh hơn tàu lá chuối, nút áo sơ mi xả xuống tận ngực, cà vạt nhét trong túi quần, túi xách trong tay, còn đầu toàn lông gà lông vịt.

“Người nọ là ai a?” Lạc Tiểu Tịch đứng trong hàng lộ ra biểu tình thống khổ.

“Không biết!” Hứa Đình bi ai quay đầu, “Ta không quen biết hắn.”

Say xe, bị cảm nắng, lại bị một đống người vây xem, Vương Lang rốt cục thành công thượng thổ hạ tả (bị bệnh nặng thêm), nằm trong phòng y tế của nông trường không dậy nổi.

Bị vây xem… Cực kỳ vô nhân đạo… Bi kịch a… Không còn mặt mũi gặp người nữa… Thương tâm cào tường…

“Chi nha” Cửa phòng bệnh được đẩy ra một cách cẩn thận, một thân ảnh quen thuộc tiến vào: áo sơ mi trắng gọn gàng, đôi môi hơi mỏng, vẻ mặt thanh thoát như thiên sứ. Thế nhưng Vương Lang biết bên trong lớp vỏ thiên sứ ấy là một thằng chuyên làm chuyện thất đức.

“Ngươi không sao chứ?” Lâm Kì ngồi bên giường hỏi thăm.

“Ai cần ngươi lo!” Vương Lang phẫn hận xoay người. Dối trá! Giả mù sa mưa!

“Ta không nghĩ ngươi sẽ ngồi mấy loại xe đó mà đến đây.” Thanh âm Lâm Kì đã mềm xuống.

“Nếu không ta đến bằng gì? Cưỡi quạ bay đến à?” Vương Lang lại càng tức giận hơn, ngồi thẳng lên đối mặt với hắn, trong mắt hừng hực bốc hoả.

“Không phải! Dùng hệ thống tàu điện ngầm của thành phố có thể đến thẳng đây.” Lâm Kì nheo nheo mắt: “Ngươi không biết à? Trước cổng trường mình có mà!”

“…”

Người này tuyệt đối là cố ý đến nói khích mình! Vương Lang không kiên nhẫn chỉ tay ra cửa: “Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!”

Lâm Kì muốn nói lại thôi, buông cái gà mên (cái cặp lồng í) trong tay xuống rồi đi ra cửa.

Hừ! Vương Lang thở phì phì định tiếp tục ngủ, trong mũi lại truyền đến từng đợt từng đợt hương khí, ánh mắt liếc một cái về phía gà mên Lâm Kì mang đến: có vẻ rất thơm ngon nga!

Mở ra xem thử, có cơm cùng canh gà, còn có rau dưa xanh ngắt, bên trong hộp bảo quản còn có trái cây đã cắt sẵn: táo, đào, dưa lưới,… còn có cả một túi mứt cam. (em chăm chồng em kĩ thế @.@)

Nuốt nuốt nước miếng, bụng bắt đầu sôi ùng ục ùng ục.

Ăn hay không ăn? Không ăn hay ăn?

Vì cái gì không ăn chứ! Vương Lang cầm chiếc đũa lang thôn hổ yết (ăn như hổ đói). Có đồ ngon mà không ăn là thằng ngốc, ăn no rồi mới có sức so tài cùng thằng nào đó!

Lâm Kì ở ngoài cửa len lén nhìn, đường nét gương mặt thanh tú, nụ cười ấm áp ngọt ngào.

Lạc Tiểu Tịch và Hứa Đình coi như có lương tâm cũng mua đồ ăn đưa tới phòng bệnh.

“Đây là cái gì a?” Vương Lang vẻ mặt ghét bỏ liếc hai túi ni lông.

“Xương hầm, cổ vịt, chân gà, đậu hà lan, với đậu phộng rang muối.” Lạc Tiểu Tịch giải thích.

“Lão tử đang bị bệnh, các ngươi cho người bệnh ăn cái này?” Vương Lang bạo phát.

“Không ăn thì đổ.” Hứa Đình cầm lấy cái túi, túm luôn Lạc Tiểu Tịch: “Đi, chúng ta không cần để ý thằng anh họ được voi đòi tiên này của ngươi.”

Vương Lang tức giận đến hồng hộc, nằm ở trên giường thở không ra hơi.

“Như vậy không tốt lắm đâu.” Lạc Tiểu Tịch ra khỏi phòng bệnh vẫn lo lắng, “Biểu ca (anh họ) đang bệnh mà, nếu không chúng ta mua cho hắn cái khác?”

“Yên tâm đi!” Hứa Đình đưa cho Lạc Tiểu Tịch một cái chân gà, “Có người mấy hôm nay mượn nhà bếp trường, ngày nào cũng tự tay làm cơm cho hắn, căn bản không chết đói được.”

Nắng chiều vừa xuống, Lâm Kì đã ôm một đống gà mên hướng phòng khám bệnh đi tới. Hôm nay cơm chiều có cá kho cùng cải thìa xối mỡ, Vương Lang ăn đến bất diệc nhạc hồ. (quên cả trời đất)

“Uống nước đi.” Lâm Kì ngồi ở một bên bồi hắn, tay trái giơ ly nước, tay phải cầm khăn tay, động tác hầu hạ Vương Lang có đình chỉ một lát.

“Ân. Di, tay ngươi làm sao vậy?” Vương Lang bắt lấy cánh tay Lâm Kì.

Ngón tay trắng nõn có dán băng cá nhân, trên mu bàn tay còn có vài cái bọt nước trong suốt.

“Không sao, lúc ở nông trường không cẩn thận thôi.” Lâm Kì thu hồi tay, mân miệng cười cười.

“Cẩn thận một chút a!” Vương Lang lắc đầu, “Tay ngươi là để chơi dương cầm, nếu bị thương rất đáng tiếc.”

“Ân.” Lâm kì gật gật đầu, cúi đầu bốc cục kẹo. “Ngươi thích nghe đàn dương cầm sao?”

“Nghe không hiểu.” Vương Lang bất đắc dĩ buông tay, “Ta là người thô thiển.”

“Lần sau ta sẽ chơi bài ngươi có thể nghe hiểu.” Trên mặt Lâm Kì hiện lên chút giảo hoạt nho nhỏ.

“Tốt!” Vương Lang cảm thấy y kỳ thật cũng không tính là đáng ghét.

“Lâm Kì…”

“Ân?”

“Chúng ta làm hòa đi!”

Lâm Kì đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười cười lộ ra cái lúm đồng tiền.

“Được không a? Lúc trước ta có sai, ngươi cũng có sai, cái kia, coi như huề nhau.” Vương Lang sờ sờ đầu, ánh mắt né tránh, có điểm chờ mong lại có điểm nôn nóng.

“Hảo” Lâm kì gật đầu, “Chúng ta hòa hảo.”