Bản Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 23



Tịnh Vy cô thật sự muốn tìm Vũ Hạo Nhiên nói chuyện cho ra lẽ, tại sao đột nhiên lại hôn cô, rồi Thiên Ân tự nhiên làm quá lên, thật sự cô chả hiểu gì cả.

Tịnh Vy bỗng nhớ đến kỉ niệm ngọt ngào khi trước, một khoảng kí ức đẹp đẽ.

Cô nói: '' Hạo Nhiên, anh đậu đại học, rồi anh lên thành phố, em ở đây với ai? ''

Vũ Hạo Nhiên khẽ cười, thực sự năm đó, anh cũng không muốn rời xa Tịnh Vy. Anh bảo: “ Mỗi lần nhớ anh, em có thể ghi tên anh vào trong cuốn sổ anh tặng em, ghi đủ ba trang, anh sẽ về thăm em một lần ''.

Cứ như thế, khoảng thời gian năm nhất, anh về thăm cô rất đều đặn, quyển sổ tay rất dày đó ngày nào cô cũng ghi đầy tên anh, nhưng khoảng thời gian về sau, cô ghi đã đầy trang thứ sau, đôi khi lấn luôn sang trang thứ bảy mà anh vẫn chưa về, rồi bỗng đến một ngày anh cũng không còn về nữa, cô và anh chia tay khi cô mười tám, 2 năm khoảng thời gian không dài nhưng cô đã đem hết tình thương trao cho anh.

Cô đã từng vô tình gặp lại anh, nhưng chỉ đi ngang qua nhau, không ai nói với nhau một tiếng nào. Bây giờ anh trở thành một tay thiết kế đồ họa khá nổi tiếng, hậu thuẫn sau nhà họ Tô, cùng Tô Như Ý tạo nên mối lương duyên tốt đẹp.

Cũng đã qua rất nhiều năm rồi, tại sao khi gặp lại cô vẫn không quên được, sự nhung nhớ canh cánh trong lòng, làm cô cảm giác rất chua xót.

Cho đến tối hôm nay, khi anh ta hôn cô, làm cho cô tỉnh giấc sau giấc ngủ ngàn năm, nhận ra rằng mình vẫn còn yêu anh, năm xưa chỉ là tình cảm bồng bột nhất thời, tại sao muốn quên lãng mà lại khó khăn đến như thế?

Nằm trên giường trở người, Thiên Ân năm dưới kia hình như đã ngủ. Thân hình bao lớn bị bóng tối bao phủ. Không biết định mệnh nào đã đưa cô gặp anh nhỉ, một con người ngang tàn và bảo thủ.

Ngày hôm sau, anh và Như Ý rủ cô đi leo núi cùng một vài người bạn, lấy cớ mệt nên không muốn đi, anh cũng không nói gì, cứ thế bỏ đi. Từ hôm qua đến giờ, anh không hề nói với cô một câu nào cả, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh như băng, cao ngạo đến mức làm người khác khó chịu.

Cô ngủ trong phòng cho đến chiều, rồi mới đi ra khỏi phòng đi dạo vài chỗ, xuất hiện cửa phòng là Vũ Hạo Nhiên, cô giật mình, nhưng rất nhanh chóng lấy lại khuôn mặt điềm tĩnh như bình thường.

- Em có thể nói chuyện với anh một chút được không?

Nhìn anh ta có vẻ rất thật lòng, khuôn mặt này và năm xưa không có gì thay đổi nhiều, chỉ là tình cảm của con người đã đi theo hướng khác.

Cô nhận ra trốn tránh cũng không phải là một cách giải quyết tốt, nhưng cô cũng không muốn đối diện với Hạo Nhiên bây giờ, tâm lý cô chưa được tốt.

Cô cùng anh chọn một chỗ khá vắng, mưa phùn bay đến lạnh thấu người, nhưng tại sao cô vẫn có cảm giác ngột ngạt đến cùng cực.

- Anh xin lỗi vì hành động thô lỗ của mình hôm qua.

Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng ấm áp, ánh mắt cô nhớ suốt mấy năm qua... Cô cúi mặt, chỉ là lời một tiếng ừm hời hợt.

- Mặc dù bảy năm rồi, mọi thứ qua lâu rồi, bây giờ em có sự nghiệp của tầm ngôi sao, anh cũng đã có cuộc sống của anh... Nhưng anh vẫn thấy rất có lỗi, khi chia tay em mà tự mình quyết định.

Đúng là năm xưa chính anh đã nói lời chia tay với cô, cô còn nhớ rất rõ hôm ấy là ngày 9-12, là một ngày đông lạnh lẽo, không nắng, cũng không mưa, u ám như chính cảm xúc của cô. Năm đó cô mười tám, đậu vào trường đại học danh tiếng, ai ai cũng vui vẻ chúc mừng cô, nhưng duy nhất chỉ có anh, chỉ có anh làm cô buồn.

- Đã qua lâu rồi, không sao cả. Em cũng đã quên chuyện đó, chẳng phải bây giờ mỗi chúng ta đang rất hạnh phúc sao?

Lời nói đó, cô không nói cô, mà là nói anh.

- Anh cũng không ngờ em lấy chồng sớm như vậy?

- Còn gì để luyến tiếc hay sao?

- Anh...

Lời nói ngừng lại, ánh mắt anh nhìn cô, nhìn bằng tất cả cảm xúc của mình. Cô khác xưa rồi, Hứa Tịnh Vy của anh bây giờ đã xinh đẹp hơn rất nhiều, ánh mắt lẫn giọng điệu cũng đã thay đổi.

Khi xưa, anh và cô chia tay là vì lý do khoảng cách, thời gian... Rất nhiều lý do nhỏ nhặt khác nhau mà rời xa nhau. Anh đã đi du học trong năm năm, lần đầu tiên anh nhìn lại cô là 2 năm sau kể từ ngày chia tay, lúc đấy cô còn là cô gái hai mươi chập chững vào giới nghệ thuật.

- Rất nhiều lần anh muốn nói với em là anh nhớ em nhiều.

Cô nghe xong liền cười nhạt, anh nhớ cô sao? Anh cũng biết nhớ đến cô à, cô tưởng nỗi đau khổ nhạt nhẽo kia chỉ có mình cô nếm được.

- Anh nên nhớ, anh là chồng chưa cưới của Như Ý.

- Em và Thiên Ân, thật sự hạnh phúc?

Một câu nói mang đầy sự nghi ngờ, làm trái tim cô khẽ run. Đúng, cô và Thiên Ân sống không hạnh phúc, hai người cạnh nhau chỉ vì ép buộc.

- Không có.

- Em đừng tự lừa dối lòng mình, hãy nói anh nghe được không?

- Anh là gì mà nói tôi phải nói anh nghe.

Cô bỗng dưng lớn tiếng, trên mặt thể hiện sự tức giận tột cùng. Sự dịu dàng kia, anh ta không cần áp dụng cho cô, quên được anh ta rất khó, cớ gì anh ta còn lại dùng cái sự dịu dàng kia mà ép cô nhớ lại đến quá khứ?

- Vy Vy, anh muốn tốt cho em.

- Được rồi, Hạo Nhiên.

Cô tự trách bản thân sao quá mê muội, anh ta chỉ kêu cô 2 tiếng Vy Vy mà cũng làm cô rung động. Tại sao? Tại sao cô lại đi yêu anh ta nhiều đến mức như thế.

Tống Thiên Ân trở về không thấy cô liền chạy đi kiếm... Lại một lần nữa, anh thấy cô cùng đứng với anh ta.

- Vũ Hạo Nhiên, tôi nói rõ cho anh biết và xin anh nhớ kỹ, tôi đã kết hôn, và người tôi yêu là Tống Thiên Ân, anh hiểu chứ?

Một câu khẳng định đến rành mạch, ánh mắt cô thể hiện sự quyết tâm rõ ràng như thật sự cô đã nói ra lời khó chịu bấy lâu nay.

Tịnh Vy bỏ đi, cô đã khóc, một giọt nước mắt dịu dàng rơi xuống mà không một ai phát hiện. Sau một lúc đi trong làn mưa phùn, dịu dàng xóa đi giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp.

Tịnh Vy nhận ra rằng hóa ra mình đau khổ vì Vũ Hạo Nhiên là vì nuối tiếc quá khứ, còn bây giờ tình cảm của cô rất lâng lâng, không gì diễn tả được. Nói sao nhỉ? Hay nói một cách dễ hiểu, Hứa Tịnh Vy đã thích Tống Thiên Ân.

Cô không rõ phải đúng hay không? Nhưng cảm giác bản thân là như thế, cô sợ, cô rất sợ, cô rất sợ cô sẽ thực sự thích Thiên Ân.

Khi quay về khách sạn, chủ quản lý nói Tống Thiên Ân đã về thành phố trước. Cô ậm ừ rồi lên phòng, cả người nóng ran lên, nhưng rất lạnh.

Tịnh Vy lại dại dột đi tắm, tối hôm đó cô trở bệnh, lạnh đến run người, cô chỉ biết đắp chăn, rồi hỏi thuốc từ nhân viên khách sạn, đêm đó Tịnh Vy cô đơn giữa bóng đêm tịch liêu.

Mồ hôi bết tóc cô, ánh mắt lại mờ mờ, đầu thì ong ong. Tịnh Vy trong màn đêm mệt mỏi đến mức lả người không còn nhích người nổi, hôm nay anh lại bỏ cô về thành phố. Đến gần sáng cô mới ngủ đi được một lúc.

Nhưng vài tiếng sau lại tỉnh dậy, mò mẩm đi lấy thuốc, trên tờ báo trang nhất ngay điện thoại, hóa ra Linh Đan lại bị nhập viện vì thiếu máu. Hóa ra đêm qua là anh ta lội trong đêm về vì Linh Đan nhập viện. Cô tự hỏi nếu hôm qua cô nhập viện, anh ta có bỏ mặc Linh Đan mà quay ngược lại không? Hay mặc khác bỏ mặc cô ở đó chỉ để quan tâm người anh ta yêu.

Cô biết người anh ta yêu, anh cũng biết người yêu cũ của cô. Hai người đã biết rất nhiều về nhau, nhưng chả ai dám liên quan gì cả.

Thì ra, nhìn đi nhìn lại, ai cũng tưởng cô là một công chúa vui vẻ sống ở tòa thành hạnh phúc với người yêu, nhưng sự thật, cô là một người dư thừa chẳng ai quan tâm.

____