Bạn Học, Hãy Đối Mặt Với Tôi

Chương 6: Kim Lân Đúng Là Vật Trong Hồ (1)



Editor: Tương
[(1) Kim lân không phải thứ bình thường, chỉ cần gặp mây hoặc gió thì có thể hóa thành rồng. Ý miêu tả một người đàn ông phi thường.]

Đến giữa tiết học, Trình Ấu hơi hốt hoảng, sự chú ý cũng đặt trên vật cứng rắn nóng bỏng trong tay.

Tự cho rằng mình xem phim sex và nhìn tiểu hoàng sách còn nhiều hơn so với nhìn sách giáo khoa, nếu là tận mắt thấy thì cũng như thái sơn áp đỉnh mặt mày không đổi sắc, ung dung như thường trêu đùa các thứ.

Là do cô suy nghĩ quá nhiều...

Yên lặng hồi lâu, ngón tay bắt đầu không đứng đắn chuyển động trên côn thịt, bóp bóp cái này, xoa nắn cái kia.

Khuôn mặt trắng tinh của thiếu niên đỏ rực như ráng chiều thay nhau nổi lên, hô hấp hơi rối loạn và dồn dập, ánh mắt cũng trở nên mơ màng bất định. Mắt đen thâm thúy cũng không ổn định, bàn tay nhỏ bé bao trùm bên trên của anh, cũng không ngăn lại ngược lại càng giống như dung túng.

Nhìn thấy dáng vẻ Phó Cẩn mê người như vậy, Trình Ấu nội tâm tà ác rục rịch.

"Ok, Who can tell me what's your favorite sentence? (Ok, ai có thể nói cho tôi biết câu yêu thích của bạn là gì?) " Phương Thanh Nam thấy không có ai giơ tay, bèn phóng tầm mắt đến trên người Phó Cẩn, có lòng muốn cho mọi người biết thêm về anh,vì thế...

"Fu Jin, please."

Thiếu niên đang ở trong dầu sôi lửa bỏng bị gọi tên cũng không hoảng sợ, chẳng qua là vật bên dưới kia đột ngột bị bàn tay nhỏ bé nắm chặt. Trước tiên, chậm rãi kéo áo sơ mi trắng ra khỏi quần, che phủ dụ cho người ta suy nghĩ sâu xa hơn ở nơi đũng quần, từ từ đứng dậy.

"I just hope you be around me when i need you, listen carefully when i talk to you and give me a hug when I am sad. "

"Very good. Sit down, please." Phương Thanh Nam gật đầu tỏ ý, rồi sau đó bắt đầu giải thích, "Những lời như vậy ý chính là ở đâu, tôi chỉ là hy vọng, khi tôi cần bạn, bạn có thể ở bên tôi, lúc tôi nói chuyện, bạn có thể nghe cẩn thận, lúc tôi buồn bã, bạn có thể ôm tôi một cái. Dĩ nhiên, các em bây giờ còn nhỏ, còn chưa vội nói chuyện yêu đương..."

Tựa như không có chuyện gì xảy ra Phó Cẩn ngồi yên ở vị trí phía sau, liền nghe thanh âm mềm mại của thiếu nữ bên cạnh.

"I will." Tớ sẽ.

"That's enough." Vậy là đủ rồi.

Sớm đã nghe tin đồn về thiếu nam thiếu nữ, khiến cho lời này của Phó Cẩn giống như cục đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, dấy lên gợn sóng. Trong lòng mọi người có chung một vấn đề, đây có phải là một lời tỏ tình?

Nhưng khi chuyện người ta không nói, bọn họ cũng không tiện hỏi. Nhất là trong lòng các nữ sinh đều hy vọng chuyện trong lời đồn đãi kia là bịa đặt.

Nào ngờ đâu Phó Cẩn trong lòng tiểu nhân vậy mà không muốn cho người ta biết mình đang làm chuyện xấu hổ.

Vừa hết giờ học, Phó Cẩn liền bị Phương Thanh Nam gọi đi, chỉ có thể đến và đem tiểu huynh đệ đã hơi hòa hoãn nhét vào trong quần.