Bạn Học, Hãy Đối Mặt Với Tôi

Chương 11: Có Anh Ở Đây Sẽ Càng Lúc Càng Lớn



"Ai nói là không." Trình Ấu mặt đỏ ửng, không biết thẹn trả lời Phó Cẩn. Xem ra bạn học Phó Cẩn gần đây có tiến bộ không ít, phải cưới anh ấy.
Không có nhiều mỹ nhân trong đám người ở đô thị, ngẫu nhiên thì cũng có bạn trai đi cùng, thêm nữa Phó Cẩn và Trình Ấu còn đang trong giai đoạn dậy thì, dáng người cũng không phải là quá cao, ngược lại không có gì đáng chú ý.
Chọn hai mẫu áo ngực đen và trắng có kiểu dáng không khác nhau mấy, Trình Ấu còn chưa mở miệng, Phó Cẩn đã tự mình giới thiệu, "Muốn tôi giúp em mặc sao?" Tốt lắm, lần này là so với nhau xem ai mặt dày hơn à.
"Nếu như anh dám. Thì em sao cũng được." Ế, nhưng nếu thấy ngực cô, có thể sẽ chê cô hay không? Nghĩ tới đây, Trình Ấu liền bắt đầu muốn nửa đường rút lui.
Nhưng Phó Cẩn không cho cô cơ hội đổi ý, kéo tay cô, cầm hai mẫu áo ngực lên, coi thường nhân viên bán hàng đang trợn mắt há mồm một bên, trắng trợn đi vào phòng thử quần áo.
Sau đó đóng cửa lại. Ôi không, danh tiếng của cô ~
Phó Cẩn buồn cười nhìn cô lấy hai tay che ngực, mặt đầy vẻ sắc lang nhìn Trình Ấu, "Lần này biết sợ rồi?"
"Mới không phải sợ đâu, chỉ là... chỉ là... người ta... ngực nhỏ." Hai chữ cuối cùng âm thanh như muỗi kêu vậy, nhưng mà Phó Cẩn vẫn nghe được, "Haha" cười ra tiếng, "Em làm sao lại đáng yêu như vậy chứ, hửm ~" Chữ hửm cuối cùng hấp dẫn Trình Ấu thiếu chút nữa bị câu đi.
"Hừ, ngực nhỏ là lỗi của em ư!" Trình Ấu đưa ngón tay chọc ngực của Phó Cẩn, hơi cứng rắn nhỉ.
Kéo tiểu gia hỏa ngạo kiều qua, nghiêng đầu nói nhỏ, "Có anh ở đây, sẽ càng lúc càng lớn."
"Ầm" tiếng nổ trong đầu, mặt đỏ bừng, cả người cũng choáng váng, dựa vào gần như vậy tay không tự chủ ôm lấy eo của anh, phục hồi tinh thần lại, cả người đã ở trong ngực Phó Cẩn. Từ sau khi quen biết anh, Trình Ấu cảm thấy đầu óc cũng không đủ dùng, vừa gặp anh, cách quá gần, thân thể liền tự muốn đi thân cận anh, chạm vào anh, không làm như vậy thì toàn thân khó chịu, hoảng loạn, đối tượng tốt như vậy mà không sử dụng nhiều, thật là phí của trời.
Dù sao cũng đang ở bên ngoài, không thể ở trong phòng ngây ngô quá lâu. Trình Ấu không có gì tự tin với dáng người mình, chỉ có thể yếu ớt chỉ thị Phó Cẩn, "Anh xoay qua chỗ khác, chờ em thay xong rồi anh xoay lại, không cho phép nhìn lén đâu."
Thấy anh xoay người, mới yên tâm bắt đầu cởi quần áo, trên người trơ trụi, có chút xấu hổ, cầm lên mẫu áo ngực màu đen mặc vào, chỉ là làm sao cài đây, thật lâu không tìm được mấu chốt, khiến cho tính tình nóng nảy và không muốn mặc nó.
Lúc này, một ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng thay cô cài cái móc làm thế nào cũng không cài lại được. Chữ cảm ơn vừa muốn nói ra, thì liền cảm giác có chỗ nào đó không đúng, Trình Ấu lập tức che ngực, "Làm sao anh lại nhìn lén hả ~"
Phó Cẩn không thể đạo mạo nghiêm trang mà nói rằng anh không có cảm giác được, lúc cởi quần áo truyền tới âm thanh soàn soạt soàn soạt, khiến anh miệng khô lưỡi đắng, yết hầu ở cổ họng không kiềm chế được bốc lên, vật dưới bụng kia có khuynh hướng ngẩng đầu.Thấy cô lâu quá chưa xong, len lén nghiêng đầu nhìn, lập tức không rời mắt, thân thể nhỏ gầy yếu, eo thon, sống lưng bóng loáng trắng nõn, nhìn thấy liền khiến người ta muốn di chuyển ngón tay, muốn tiến lên phía trước chà đạp một phen. Tiếc rằng lúc này tiểu gia hỏa vụng về thật sự là cài không được, chỉ đành bại lộ sự thật mình nhìn lén, đi giúp cài móc.
"Tiểu Ấu Tử..." Âm thanh trầm thấp khiến cho da đầu Trình Ấu tê dại, lý trí nói cho cô biết đây là tín hiệu nguy hiểm, nhưng mà thân thể lại ầm ĩ mãnh liệt kêu gào đi ôm nam nhân trước mắt này. Cuối cùng lý trí cũng bị đánh ngã, nhanh như hổ đói vồ mồi ôm anh cảm giác nhột trên người dãn ra. "Thật thoải mái."
"Ha ha." Phó Cẩn cười nhẹ hai tiếng, anh đã có kinh nghiệm về cách quyến rũ Trình Ấu. "Anh cũng cho em nhìn. Có muốn hay không?"
"Muốn." Biết rõ là anh túc, vẫn còn đi nếm thử. Đây chính là chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu (1). Trình Ấu cảm thấy cô lại "mắc bệnh"
[(1) Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu = Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ vẫn phong lưu: Chỉ những người có số đào hoa và yêu thích ái tình, luôn tình nguyện được chết vì tình yêu.]
Đối mặt với ánh mắt mong chờ của Trình Ấu, Phó Cẩn hơi cố ý, từ phía trên chiếc áo sơ mi trắng bắt đầu cởi từng nút từng nút một, đồng thời ánh mắt cũng rơi trên ngực xinh xắn của Trình Ấu. Thật giống như không làm xong, có chút kẽ hở.
Tay bình thường đàn dương cầm viết chữ bây giờ lại không nghiêm túc đưa tới chiếc áo ngực, miếng lót ngực nhỏ, sửa sang lại, sau đó mới hài lòng cởi nút áo tiếp.
Trái lại lúc này Trình Ấu quá ngượng ngùng, ngắn ngủn mấy giây vuốt ve, thân thể lại không tự chủ được nhũn ra, ngón tay kéo áo ngực, vô tình chạm phải đầu vú nhỏ, cũng khiến cho chỗ tư mật truyền tới một trận xôn xao, thật giống như có luồng nước nóng dính trên quần lót.
Tự giận mình dựa vào lồng ngực của Phó Cẩn, cọ xát một cái. Sau đó bắt đầu từ dưới lên trên cởi các nút còn lại, đem áo sơ mi nhét ở bên trong quần kéo ra ngoài, quần áo rơi ra hai bên, lộ ra nhàn nhạt bụng sáu múi của Phó Cẩn, không chút do dự đưa tay ra sờ loạn ở phía trên, nhìn chằm chằm hai viên tiểu đậu đậu màu đỏ nâu nhạt, đến gần sau đó đưa lưỡi liếm một cái, liền nghe được tiếng hút không khí của Phó Cẩn "Ừm~".
Làm bộ ủy khuất ngẩng đầu nhìn anh, "Không thể liếm sao?" Thật là muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
"Em cái tiểu bại hoại này." Cúi đầu làm yên ổn cái miệng nhỏ nhắn ngon miệng. Đầu tiên là ôn nhu liếm, hôn Trình Ấu rồi chuyển hướng, nắm đúng thời cơ hướng bên trong cái miệng nhỏ nhắn tìm kiếm, vui vẻ thưởng thức chất lỏng ngọt ngào thanh khiết. Tay cũng không đứng đắn lần nữa viếng thăm qua chỗ non mềm, tùy ý đốt lửa trên người cô, trong lúc nhất thời hai người hôn đến khó phân thắng bại, hận không thể đem toàn bộ trong miệng đối phương mút vào.
Trong phòng thử quần áo tràn đầy âm thanh tiếng hôn "chụt chụt", nghe đến mặt đỏ tim đập. Cho đến khi có người gõ cửa phòng thử quần áo, hỏi, "Có cần giúp gì không?"
Bất đắc dĩ buông tiểu gia hỏa ra, "Không cần."
Tiếng bước chân bên ngoài đi xa, Trình Ấu vòng mấy vòng nhỏ trên bụng của Phó Cẩn. "Bạn học Phó Cẩn, em nghĩ chúng ta có thể làm chuyện vừa rồi một lần nữa, em cảm thấy không tệ."
"Anh cũng cảm thấy." Dứt lời lần nữa cúi đầu ngậm cái miệng nhỏ nhắn mê người, thuận tiện cởi ra vật cản trở áo ngực trên người cô, ngón tay thon dài bao trùm trên nhũ hoa nhỏ nắn bóp, thật sự thực hiện cam kết làm cho nó lớn hơn.
Nửa giờ sau, Trình Ấu mới mềm nhũn để cho Phó Cẩn đỡ từ bên trong phòng thử quần áo ra ngoài, lúc trả tiền đầu thấp đến nỗi không nhìn thấy mặt, hôm nay xem như là không biết xấu hổ, người sáng suốt cũng nhìn ra được hai người xuân ý liên tục, có thể tưởng tượng được bên trong họ đã làm chuyện tốt gì.
Phó Cẩn thân sĩ thay cô xách túi, mượn cái này ngăn trở lửa dục chưa tiêu tan đang nhô lên trước bụng. Liền tìm một khách sạn gần đây.