Bản Hòa Tấu Hôn Nhân

Chương 38



Trong giây phút chớp nhoáng, Đinh Mông giống như thủy thủ đại lực sĩ ăn rau chân vịt*, mạnh mẽ bùng nổ thần lực, nâng đầu gối đập trúng bụng Kiều Dĩ Thần.

* Thủy thủ Popeye ( https://vi.wikipedia.org/wiki/Popeye )

“Á!” Kiều Dĩ Thần rên một tiếng, như dùng hết chút khí lực cuối cùng, ngã xuống ghế sô pha bên cạnh Đinh Mông.

Sống sót sau tai nạn, Đinh Mông thở phì phò từng ngụm, đẩy mặt kẻ dính sát vào mình ra.

Kiều Dĩ Thần nhắm chặt mắt, không có dấu hiệu tỉnh lại, Đinh Mông từ trên sô pha bò lên, sửa sang lại quần áo của mình. May mắn là lúc ra ngoài cô còn mặc áo khoác bên ngoài đồ ngủ, nếu không vừa rồi sẽ bị anh nhìn sạch trơn rồi?!

… Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng hình như chỗ không nên sờ đều đã sờ rồi.

Đinh Mông nhất thời tức giận khó nén, vốn muốn đạp anh mấy phát, nhưng cuối cùng lại chỉ vươn tay thử nhiệt độ trên trán anh.

Vẫn rất nóng.

Cô đi vào phòng bếp lấy ít đá, làm một cái túi chườm đá đơn giản, đắp lên trán anh, rồi lại vào phòng mang chăn mền của anh ra, đắp lên người anh.

Cô cũng không có sức kéo một người đàn ông trên mét tám vào trong phòng, tối hôm nay đành phải để anh ngủ sô pha vậy.

Chuẩn bị xong xuôi, Đinh Mông cũng cực kỳ mệt mỏi, chỉ muốn mau trở về phòng ngủ, nào biết khi xoay người mới phát hiện ra Kiều Dĩ Thần đã nắm lấy tay áo cô không biết từ lúc nào.

Đinh Mông: “…”

Cô cúi đầu nhìn chằm chằm Kiều Dĩ Thần ngủ say một hồi, đặc biệt có kỹ xảo cởi áo khoác ngoài ra.

Nếu anh đã thích tay áo, cô đưa hẳn cái áo cho anh luôn.

Cô thật là quá thiện lương, quá rộng lượng.

Mặc váy ngủ hai dây, cô nhanh chóng về phòng mình, còn không quên khóa cửa phòng lại.

Bởi vì Kiều Dĩ Thần bị sốt nên cô cũng không dám ngủ say, nửa đêm còn đi ra đổi túi chườm đá cho anh. Thấy nhiệt độ thấp xuống ổn định, cô mới yên tâm ngủ thiếp đi.

Buổi sáng ngày hôm sau, Kiều Dĩ Thần tỉnh lại trước.

Phát hiện mình ngủ ở sô pha phòng khách, anh tỉnh táo lại chút, khoát tay theo bản năng, phát hiện trong tay mình đang nắm chặt áo Đinh Mông.

Kiều Dĩ Thần: “…”

Dừng, dừng lại… Đừng hoảng hốt! Nhớ lại cẩn thận một chút xem tối hôm qua xảy ra chuyện gì!

Anh nhớ rõ buổi chiều hôm qua dính mưa, sau đó thấy rất không thoải mái, nhưng một lòng muốn hoàn thành bản phối nên cũng không để ý nhiều như vậy. Khi về nhà đã rất trễ rồi, hình như Đinh Mông còn nói chuyện với anh một lát, sau đó thì sao?

Hình ảnh anh ôm Đinh Mông gọi vợ ơi vợ à, và hình ảnh anh đè cô ấy xuống sô pha cưỡng hôn chợt lóe lên trong đầu.

Kiều Dĩ Thần: “…”

Chẳng lẽ anh thật sự thú tính bộc phát, đã “ăn” Đinh Mông rồi…?

Không! Sao anh có thể làm ra chuyện vô sỉ như vậy!

… Nhưng mà hình như anh đã vô sỉ thật rồi.

Biết rõ mình vô sỉ đến mức nào, lần này Kiều Dĩ Thần thật sự luống cuống rồi. Nếu tối qua anh thật sự ép buộc Đinh Mông… Vậy bây giờ anh không thể còn nguyên vẹn nằm đây nha.

Nhưng mà chiếc áo trong tay…

Anh tự bổ não bằng hình ảnh mình bạo lực xé áo Đinh Mông.

Trái tim bùm bùm nhảy loạn, Kiều Dĩ Thần ép buộc mình trở nên tỉnh táo, đi tới gõ cửa phòng ngủ Đinh Mông.

Bên trong không có một chút động tĩnh, trái tim Kiều Dĩ Thần lại lộp bộp một chút, chẳng lẽ cô ấy đã thu dọn đồ đạc rời đi ? Xảy ra chuyện như thế, thu dọn đồ đạc rời đi cũng rất bình thường… Không! Đừng nóng vội định tội cho anh như vậy! Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, anh không thể không có cảm giác chút nào chứ!

Hay là vì bị sốt mà cảm giác tương đối trì độn?

Cái kia cũng quá mệt đi…

Không! Mày đang suy nghĩ cái gì hả Kiều Dĩ Thần?!

Kiều Dĩ Thần cảm thấy mình sắp điên rồi.

Anh lại gõ gõ cửa phòng Đinh Mông, nếu bên trong lại không có động tĩnh, anh sẽ chuẩn bị mạnh mẽ xông vào.

Lần này bên trong rốt cuộc có tiếng động, Kiều Dĩ Thần may mắn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tiếng đi dép lê lạch cạch tới gần bên cửa, xoạch xoạch một tiếng, cửa phòng mở ra.

Đinh Mông mặc áo ngủ, mái tóc đen thật dài có chút rối, cả người đều ỉu xìu.

Trái tim Kiều Dĩ Thần vừa mới thả lỏng bỗng lại căng cứng, chẳng lẽ là đêm qua mình đã ép cô ấy… thành cái dạng này?

Anh quả thực không dám tưởng tượng.

“Cậu…” Anh sắp xếp từ ngữ, nhưng với hành vi cầm thú của mình vẫn rất khó mở miệng, “Đêm qua…”

“Đừng nói đêm qua với tôi!” Vừa nói đến cái này, cô muốn bùng nổ rồi.

Kiều Dĩ Thần: “…”

Xong rồi, thấy cô phản ứng kịch liệt như vậy, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi.

Đinh Mông nhìn thấy áo mình bị anh nắm chặt trong tay, không khách khí đoạt lại: “Không biết xấu hổ!”

Kiều Dĩ Thần: “…”

Quả nhiên xé quần áo của cô rồi! ! !

Anh vẫn cho là thú tính bị mình đè nén rất tốt, ai ngờ hoàn toàn không như vậy.

“Xin lỗi…” Lúc này, ngoài lời xin lỗi anh cũng không biết nên nói cái gì, kỳ thật anh vô cùng muốn hai người họ phát triển đến bước kia, nhưng nếu như trực tiếp hỏi cô rằng “Có phải đêm qua anh không nhịn được đã ngủ với em?”, chắc sẽ bị cô đánh chết tại chỗ mất?

Cần phải hỏi thế nào cho có hàm lượng đây?

Anh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ phun ra một câu: “Anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”

Đinh Mông: “…”

Chịu trách nhiệm cái quỷ gì a! Anh nghĩ gì vậy?

“Ai cần anh chịu trách nhiệm!” Đinh Mông lùi về sau một bước, “Oành” một tiếng đóng cửa phòng.

Lúc này Kiều Dĩ Thần mới phát hiện ra giọng nói của cô có chút khàn khàn, chẳng lẽ tối hôm qua quá kịch liệt …

Anh muốn quỵ xuống hành lang luôn rồi.

“Chúng ta đã như vậy, không phụ trách thì anh không phải đàn ông!” Anh lại bắt đầu bám riết không tha, gõ cửa phòng Đinh Mông.

Đinh Mông rửa mặt, thay xong quần áo, rốt cuộc bị tiếng gõ cửa của anh làm phiền không chịu được: “Sao anh không đi làm hòa thượng ấy, mỗi ngày có thể gõ mõ cho sướng tay!”

Kiều Dĩ Thần đứng cách cánh cửa nói: “Anh có vợ yêu để ôm còn chạy đi làm hòa thượng, chẳng phải là quá ngu?”

Đinh Mông: “…”

Cô mở cánh cửa, trừng mắt nhìn Kiều Dĩ Thần nói: “Sao anh lại không biết xấu hổ như vậy!”

Kiều Dĩ Thần đã trải qua thời kỳ kinh hoảng lúc ban đầu, giờ đã tỉnh táo hơn, nếu quả thật đã làm, vậy chắc chắn anh sẽ không đồng ý ly hôn với Đinh Mông. Nếu như vậy… vậy thì nên sớm ở bên nhau như những đôi vợ chồng bình thường khác: “Anh nói, nếu chúng ta đã làm vậy, anh nhất định phải chịu trách nhiệm.”

Đinh Mông tức xì khói: “Làm vậy là làm thế nào?”

Kiều Dĩ Thần trầm ngâm một chút, lỗ tai có chút đỏ lên: “Chính là… khoảng cách tiếp xúc âm đó.”

Đinh Mông: “…”

Cô nhớ tới nụ hôn sâu nhiệt tình đúng chuẩn đêm qua, nháy mắt mặt đỏ bừng: “Anh…”

Ngôn ngữ cũng không thể biểu đạt tâm tình của cô lúc này, cho nên cô giơ chân lên, hung hăng đá vào Kiều Dĩ Thần.

Kiều Dĩ Thần hai tay ôm bụng, chậm rãi ngồi xổm xuống hành lang.

Tuy rằng trúng một cước, nhưng cô cũng không phủ nhận, xem ra đêm qua hai người bọn họ đã thật sự “lăn sô pha” rồi?

Hai người tâm tư khác nhau cùng ăn xong bữa sáng, tách nhau ra đến công ty.

Kiều Dĩ Thần cảm thấy nếu như bây giờ đã xác định quan hệ thì không cần lén lút làm gì, nhưng nghĩ tới sự nghiệp của Đinh Mông mới khởi sắc, thời điểm này công bố thông tin kết hôn của họ cũng không phải là thời điểm thuận lợi, đành phải yên lặng nhẫn nhịn vậy.

Hôm nay Đinh Mông sẽ thu âm bản guitar bài <Hôm nay anh nói muốn chia tay>, dự định buổi chiều là quay tiếp MV <I’m here>. Lịch trình công việc xếp dày đặc, trạng thái của Đinh Mông không tốt lắm.

Từ lúc cô rời giường đầu đã choáng váng, cổ họng cũng không thoải mái. Cô nghĩ mình có thể bị Kiều Dĩ Thần lây cảm rồi, nhưng công việc đang gấp rút, cô không thể xin nghỉ, chỉ đành cố gắng chịu đựng.

Kiều Dĩ Thần đến phòng thu âm, còn đang tự hỏi chân tướng việc đêm qua.

“Cậu nói xem, nếu một người đàn ông và một phụ nữ đã lăn giường, có thể không có chút cảm giác nào không?”

“Phốc ——!” Một nhân viên tổ ghi âm bị hỏi, không kịp phòng bị, phun một ngụm sữa đậu nành vừa uống vào miệng ra.

Ánh mắt Kiều Dĩ Thần còn đặt trên dụng cụ thu âm, ừm, phun rất có kỹ xảo, không có giọt nào bắn vào thiết bị.

Nhân viên tổ ghi âm ho khan liên tục, mãi mới bình thường lại. Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Kiều Dĩ Thần: “Đại chế tác Kiều, vừa rồi anh nói gì cơ?”

Kiều Dĩ Thần nói: “Coi như là trong tình huống người đàn ông ý thức không rõ, cũng sẽ không đến nỗi không có chút cảm giác nào chứ?”

Nhân viên tổ ghi âm: “…”

Xem ra vừa rồi anh ta không nghe lầm, Kiều đại nhân nghiêm túc hỏi vấn đề xấu hổ đó thật.

Nhưng mọi người đều là đàn ông, tuy anh ta chưa từng nghĩ sẽ cùng người theo trường phái cấm dục như Kiều Dĩ Thần thảo luận vấn đề này, nhưng cũng nói chuyện với những người khác không ít. Anh ta không chút suy nghĩ nói: “Không thể nào không có một chút cảm giác gì.”

Kiều Dĩ Thần gật gật đầu: “Tôi cũng cho là vậy.”

Tinh thần bát quái của nhân viên tổ ghi âm đã bị anh hoàn toàn khơi dậy: “Đại chế tác Kiều, chẳng lẽ anh…”

Ánh mắt Kiều Dĩ Thần nhìn qua, Nhân viên tổ ghi âm ho một tiếng, tiếp tục uống sữa đậu nành của mình.

Kiều Dĩ Thần tiếp tục phân tích tình tiết, trừ việc anh hoàn toàn không có cảm giác gì ra thì sự tình còn không ít điểm đáng ngờ, ví dụ như, là ai thu dọn hiện trường?

Không phải Đinh Mông sau khi bị anh… còn tự mình dậy dọn dẹp chứ?

“Đại chế tác Kiều, Đinh Mông vừa ngất xỉu, giám đốc Giang bảo tôi thông báo tạm hoãn ghi âm.”

Thanh âm trợ lý của Giang Mạn cắt đứt suy nghĩ Kiều Dĩ Thần, anh nhíu chặt mày, đi ra ngoài: “Đinh Mông bị sao vậy?”

“Phát sốt, bây giờ còn mơ mơ màng màng, giám đốc Giang rất tức giận.”

Kiều Dĩ Thần càng nhíu chặt chân mày, Giang Mạn là kẻ cuồng công tác, Đinh Mông bị sốt đúng lúc này chắc chắn sẽ bị nghĩ là cô làm chậm trễ công việc. Hắn bước nhanh tới văn phòng Giang Mạn, Đinh Mông đang ngủ ở bên trong.

Kiều Dĩ Thần đi qua sờ sờ trán cô, thật nóng. Anh ngẩng đầu nhìn Giang Mạn: “Cô ấy uống thuốc chưa?”

“Cho cô ấy uống thuốc hạ sốt rồi.” Tâm tình Giang Mạn thật sự không tốt lắm, ca khúc mới sắp tới thời điểm phát hành, Đinh Mông lại bị bệnh, lại phải kéo dài thời gian, “Hôm nay, lúc cô ấy đến tôi đã thấy cổ họng cô ấy có vấn đề, giọng nói thế này thu âm sao được? Người mới đúng là như vậy, không biết chăm sóc bản thân cũng là một phần của công việc.”

Kiều Dĩ Thần nói: “Vậy trước tiên quay MV đi, đợi cô ấy khỏe lại rồi thu âm, dù sao bài hát đó cũng chỉ cần một buổi sáng là xong.”

Giang Mạn cười nhìn hắn một cái: “Một buổi sáng? Là anh nói nhé, đại chế tác Kiều.”

“Ừ, tôi nói.” Kiều Dĩ Thần ôm Đinh Mông từ sô pha, đi ra ngoài. Giang Mạn từ trên ghế đứng lên: “Anh làm cái gì?”

Kiều Dĩ Thần nói: “Đưa cô ấy vào văn phòng của tôi, miễn cho ở đây có người gai mắt.”