Bần Hàn Tức Phụ

Chương 35



Editor: Đô Đô

Trong lòng Triệu mẫu đối với chuyện đại tức phụ tái giá kỳ thật cũng không có nhiều chấp niệm.

Bà nói như vậy thứ nhất là vì quá kích động, thứ hai cũng là muốn cắn răng thành toàn đại tức phụ, thừa dịp trẻ tuổi dung nhan xinh đẹp hảo hảo tìm một người tốt nương tựa.

Nếu được lựa chọn, bà thật sự rất muốn giữ tức phụ ở lại vài năm, dưỡng nàng như một khuê nữ tri kỷ.

Không còn cách nào, tức phụ này của bà thật sự quá tốt, tốt đến mức bà không nỡ gả nàng đi.

Vậy nên La Tố rất dễ dàng thuyết phục được Triệu mẫu.

"Triệu Thành còn chưa đi được một năm, nương nói lời này, đây không phải là đào tâm can ta sao, nếu để người ta biết được, còn tưởng rằng ta lập tức muốn tái giá đâu. Này gần sang năm mới, nương liền để ta sống yên ổn đi. Hơn nữa, đám gà vịt trong nhà ta còn chưa dưỡng đứng lên, đầu năm sau còn chuẩn bị bắt hai con heo con dưỡng đâu, người trong thôn cũng đều trông cậy vào ta, nếu ta muốn tái giá, vậy sao không có một lời nhắn nhủ?"

Triệu mẫu nói: "Bây giờ ngươi còn trẻ tuổi, qua hai năm nữa cũng nên tìm."

"Nếu thật sự tìm không được người vừa ý, ta liền ở bên cạnh nương bồi ngài dưỡng lão nha. Dù sao ta vẫn còn là con dâu của lão nhân gia ngài, nếu nương không muốn ở cùng ta, ta đành về nhà mẹ đẻ ở vậy."

Triệu mẫu vừa nghe, lập tức rưng rưng, đem đầu nàng ôm vào trong ngực: "Con dâu ngoan, hừm, ngươi nói lời này chính là đào tâm vi nương."

Bà tức hai người trao đổi cảm tình một phen, chuyện tái giá cũng liền như vậy buông xuống.

Chuyện La Tố tái giá không còn gì để bàn nữa, Triệu mẫu lại nghĩ đến chuyện hôn sự ngày sau của Triệu Từ.

Cho nên sau khi thức ăn được đặt lên bàn, người một nhà nói vài câu may mắn chúc mừng năm mới, Triệu mẫu nhắc đến chuyện hôn sự của Triệu Từ."Mấy hôm trước có mấy hảo nhân gia đến đề chuyện này với vi nương, ngươi liên tục không lên tiếng, ta cũng không dám ứng. Ta đã hảo hảo xem xét, có hai người là khuê nữ nhà viên ngoại gia đấy." Này ở trước kia, đều là điều bà không dám nghĩ.

Triệu Từ buồn bực cúi đầu ăn thức ăn, thấy Triệu mẫu vẫn chờ hắn đáp lời, lúc này mới dùng sắc mặt bình tĩnh nói: "Hiện giờ nhi tử còn phải bận rộn ôn thi, kia cũng không biết có khảo trúng không, nên không lòng dạ nào nghĩ  tới chuyện này."

"Ngươi cũng đã đến tuổi thành gia lập thất, trong phòng có người thân thiết chiếu khán ta cũng có thể yên tâm." Triệu mẫu nghĩ, không quan tâm nhi tử có thể trúng trạng nguyên hay không, dầu gì hiện tại cũng là một cử nhân, cứ ngốc mãi ở trong thôn cũng không tốt. Chẳng bằng nhi tử thú thê tử, rồi xây một tòa tiểu viện khang trang đẹp đẽ, cũng có thể thể diện sống qua ngày.

Vấn đề tái giá của La Tố đã được giải quyết, hiện tại tâm tình không sai, cho nên cũng đối với hôn sự của Triệu Từ có chút bát quái.

"Nương, ngài đã gặp qua những cô nương kia chưa, trông họ thế nào? Nghe nói những tiểu thư chính thất kia đều tinh thông cầm kỳ thư họa."

Triệu mẫu cười nói: "Biết mấy thứ kia thì có lợi ích gì, không bằng giỏi nữ công cùng có tài nấu nướng. Bằng không về sau Từ nhi phải ăn gì, mặc gì, sống thế nào?"

"Nhị đệ làm quan, có kẻ hầu người hạ, đâu cần được đệ muội lo những chuyện đấy." La Tố cười tủm tỉm nói, lại đi trêu ghẹo Triệu Từ: "Nhị đệ, ngươi nói có đúng hay không? Về sau cố gắng một chút, đừng làm cho tức phụ ngươi chịu khổ."

Triệu Từ nghe lời này, đôi đũa trong tay đều có chút cầm không vững.

Triệu Lâm đang phồng mang trợn má nhai cơm, nghe La Tố nói lời này, cũng cười nói: "Nhị ca muốn tìm người như đại tẩu tẩu tử tốt như vậy trở về."

"Đại tẩu là tốt nhất." Tiểu cô Mộc Miên một phen ôm lấy cánh tay La Tố.

"Nói linh tinh cái gì đó, ăn cơm." La Tố đỏ mặt quở trách.

Lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ, đôi khi dễ khiến người khác hiểu lầm, cũng may lúc này không có người ngoài ở đây.

Khóe môi Triệu Từ khẽ nhếch lên gắp thức ăn cho hai hài tử: "Ngoan ngoãn ăn cơm."

**********

Buổi tối cần đón giao thừa.     

Quanh năm suốt tháng mới có một buổi tối có thể đốt đèn dầu không cần ngủ sớm. Hơn nữa La Tố đã làm xong một đống đồ ăn vặt, Triệu Lâm cùng Triệu Mộc Miên đều không vui ý ngủ, một người bê một chén bỏng ngồi bên cạnh chiếc bàn nhỏ trên giường quấn quít lấy La Tố đòi nghe kể chuyện xưa.

Triệu mẫu tuổi tác lớn, không thức được khuya, cũng không thích nghe chuyện xưa, dứt khoát đi về phòng chợp mắt một lúc.

Hôm nay Triệu Từ lại có chút kỳ quái, không đi về phòng đọc sách, mà yên lặng ngồi bên cạnh nghe nàng kể chuyện xưa.

Nàng tùy tiện sửa đổi hai câu chuyện cổ Grimm, lừa gạt hai hài tử phấn khích khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rực. Triệu Lâm liên tục hỏi vị tiểu thư nhà địa chủ kia có được vị đại hiệp đó cứu ra hay không.

Khuôn mặt Triệu Mộc Miên hồng hồng nói: "Cứu ra, rồi phải gả cho vị đại hiệp đó. Tiểu thư này thật đáng thương, bị người giam lại hỏng thanh danh. Nếu vị đại hiệp đó không thú nàng, vậy nàng chỉ có thể gả cho cái tên xấu xa kia."

Nghe lời này của tiểu cô nương, sắc mặt La Tố lập tức ngu ngơ.

Truyện cổ tích Grimm đơn thuần, đến nơi này, cũng có thể thành đồi phong bại tục.

La Tố đột nhiên không có hứng thú kể tiếp.

Nàng thật sự không biết, ở vào bối cảnh khắt khe như này, chuyện xưa ấy liệu còn có thể đặc sắc.

Triệu Từ gõ gõ tay xuống bàn, vui vẻ nhìn dáng vẻ khó xử của nàng, thấy đệ muội quấn quít thúc giục, cười nói: "Ta cũng muốn kể một đoạn chuyện xưa."

Nhị ca luôn luôn kiệm lời hôm nay lại chủ động muốn kể chuyện xưa, đúng là chuyện cầu mà không được. Hai hài tử lại đi múc một chén bỏng lớn đến, một bộ dáng vẻ chuẩn bị kiên trì tới cùng.

La Tố cũng muốn nghe thử xem chuyện xưa cổ đại có gì khác biệt.

Thanh âm Triệu Từ rất ôn hòa, nghe giống như tiếng nước suối chảy róc rách, hết sức dễ nghe. Từ trước đến nay La Tố không nghĩ tới, thanh âm của một nam nhân, có thể dùng từ dễ nghe để hình dung. Dù sao nàng cũng chỉ biết có một từ như vậy, và cũng chỉ có một từ như vậy mới phù hợp  nói về giọng nói của hắn.

Chuyện xưa Triệu Từ kể cũng không phải là bản gốc, nó giống như truyện du ký. Thông qua nhân vật con mèo con để giảng giải đạo lý.

Lúc đầu con mèo này sống ở nhà địa chủ, thân mình vô cùng mập mạp. Được người nhà địa chủ sủng ái hết mực. Có một ngày, nhà địa chủ gặp phải sơn tặc, tiểu công tử ôm nó núp ở trong phòng chứa củi. Lúc bọn sơn tặc tiến vào phòng bếp, tiểu công tử cực kỳ hoảng sợ, thân thể bắt đầu run rẩy, ném thanh củi về phía bọn chúng.

Thời điểm bọn sơn tặc đi đến gần, mèo con xẹt một cái, nhảy bật lên, cào rách mặt tên cầm đầu, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Thủ lĩnh sơn tặc rất tức giận, cầm dao đuổi theo, thề phải chém con mèo này thành từng mảnh.

Mèo con quay đầu lại nhìn thoáng qua tiểu công tử, lại nhanh chóng biến mất. Nó liên tục chạy đến nhà rất nhiều người, có qua rất nhiều chủ nhân. Nhìn ngắm thế gian trăm màu muôn vẻ, lần lượt nếm trải các loại đau khổ.

"Đáng đời Mèo con, nó sợ chết, bỏ chạy một mình. Không bồi tiểu công tử." Triệu Mộc Miên phẫn nộ nói.

Triệu Từ cười xoa xoa đầu nàng, cười nói: "Mèo con cũng muốn về nhà a."

"Vậy sao nó không quay trở lại, không phải nên cùng nhau đồng cam cộng khổ sao?"

Bởi vì nó không thể trở về được.

La Tố đột nhiên bừng tỉnh.

Mộc Miên là một tiểu cô nương đơn thuần, nên cảm thấy mèo con không chịu ở cùng Tiểu công tử, là sai lầm. Tiểu công tử được sủng ái kia có phải cũng cho rằng như thế hay không?

Nếu như còn sống sót, chắc chắn sẽ cảm thấy như vậy. Mình bị mèo con vứt bỏ, một thân một mình đối mặt với đám sơn tặc, cô đơn ở trong căn phòng chứa củi tối tăm lạnh lẽo.

Triệu Từ cười nói: "Mèo con vốn dĩ muốn cứu tiểu chủ nhân mình, nhưng tiểu chủ nhân đó không biết, cho rằng nó bỏ chạy. Mèo con không biết nói chuyện, nó trở về, cũng không có cách nào để giải thích, cuối cùng chỉ có thể chịu cảnh tiểu chủ nhân chán ghét mà vứt bỏ nó. Cho nên nó thà tin rằng, tiểu chủ nhân còn đang chờ nó. Mới rốt cuộc không quay trở về."

Triệu Lâm co chặt tay lại thành nắm đấm nói: "Con mèo nhỏ quá đáng thương, nếu nó có thể nói chuyện thì tốt rồi, tiểu chủ nhân sẽ biết ý nghĩ của nó."

Triệu Từ cười nhẹ: "Đúng vậy, nếu như có thể nói thì tốt rồi." Hết lần này tới lần khác có một số việc, rất muốn nói ra, lại không biết nói thế nào.

Triệu Từ cảm thấy, có đôi khi con người còn không bằng một con mèo. Ít nhất con mèo có thể to gan làm việc nó muốn, không cần nói.

****************

Mồng một đầu năm cả thôn đi đến từ đường chúc tết lão tổ tông.

Năm nay trong thôn ngày sống khá giả, buổi lễ thờ cúng cũng rườm rà hơn năm xưa rất nhiều.

Triệu Từ là cử nhân của thôn, bị ép buộc thê thảm một phen.

La Tố cúi thấp đầu ở phía sau nhìn xem, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn khi là một nữ nhân.

Cúng bái lão tổ tông xong, mỗi nhà mỗi hộ cũng tới lúc đi đi lại lại cung chúc tân xuân lẫn nhau. Bọn nhỏ thích nhất chính là ngày này, mặc y phục có túi, nối đuôi nhau đi chúc tết, vòng một vòng, chiếc túi nặng trình trịch, tiền đồng va vào nhau kêu leng keng.

La Tố là quả phụ, không cần đi chúc tết, chỉ việc ở nhà chào hỏi khách khứa, thuận tiện đem sách của Triệu Từ lấy ra xem.

Ngày hôm qua sau khi nghe Triệu Từ kể chuyện xưa, nàng liền biết tiểu thúc không phải là người chỉ biết đọc sách, mà còn có ham mê không thể cho người khác biết. Quả nhiên, vừa mở miệng, hắn thực sự xuất ra hai quyển du ký.

Ở cổ đại không có bất kỳ thú vui giải trí gì, hai quyển du ký này có thể sánh ngang với máy vi tính.

Triệu mẫu ở nhà cầm kim chỉ may xiêm y.

Đầu năm Triệu Từ sẽ phải khởi hành đến Bắc Đô thành, bởi vì phải đi đô thành, tự nhiên không thể mặc y phục quá kém. La Tố vào trong thị trấn mua thước vải tốt, còn mua thêm bông mới trở về. Còn việc tốn sức phía sau đều giao cho Triệu mẫu.

Bà tức hai người đang chìm trong không khí thoải mái vui vẻ của riêng mình, trong sân truyền đến động tĩnh. La Tố đứng dậy đi ra xem, thấy Triệu Lão Thực cùng Hoa Nhị cô đi vào sân nhỏ, trong tay Hoa Nhị cô mang theo một cái rổ, vào đến cửa liền nói câu cát tường.

Triệu mẫu vừa nghe thấy tiếng của bà, lập tức xù lông đứng lên.

Hoa Nhị cô lấy đồ vật trong rổ ra, một cân thịt cùng hai mươi trứng gà.

Này ở trong thôn nhưng là lễ vật hết sức đáng giá. Cho dù đến thăm thân thích ở trong thị trấn, cũng không cần phải mang đồ tốt như vậy.

Hoa Nhị cô nói "Ân tình lúc trước, ta vẫn ghi nhớ trong tim. Mặc kệ các ngươi nghĩ thế nào, dù sao đây cũng là một chút tâm ý của ta." Rồi hướng Triệu mẫu nói: "Hiện giờ ta xem như thừa nhận, lão phu nhân có ánh mắt tốt, chọn trúng ngươi."

Triệu mẫu nghe vậy, ngọn lửa đang cháy trong lồng ngực tắt ngúm. Nhăn nhó nói: "Ngươi hiểu là tốt rồi. Nhi tử ta có tiền đồ, tức phụ cũng có bản lĩnh."

Hoa Nhị cô bĩu môi: "Lúc này còn muốn châm chọc ta, tính tình này của ngươi cũng không tốt hơn ta là bao." Nói xong lắc lắc eo thùng nước đi về.

Triệu Lão Thực muốn nói gì đó, nhăn nhăn nhó nhó một lúc vẫn không nói ra lời, chỉ gãi đầu cười ngây ngô một cái, liền vội vàng đuổi theo Hoa Nhị cô.

Triệu mẫu thấy bọn họ đi, kinh ngạc nói: "Lão hàng này có ý gì, đến nhận lỗi, này thời điểm ra về còn đâm ta vài câu. Thật sự là chó không đổi được □□."

La Tố nghe Triệu mẫu nói đến đây thì ‘phi phi’ hai tiếng, trong lòng vui vẻ. Bà bà nàng cùng Hoa Nhị cô này đúng là oan gia. Ầm ĩ hơn nửa đời người, cũng đã quen rồi. Này cũng coi như một lão bằng hữu, bỗng một ngày người nào đó không còn thấy mặt nhau nữa, không chừng còn thấy không quen đâu.

Bất quá nghe Hoa Nhị cô nói lời này, xem ra oán khí với nhà bọn họ những năm này cũng đã hết. Về sau có thể chung sống bình thường.

Mùng hai là ngày về nhà mẹ đẻ.

Bây giờ trong thôn chỉ có một mình Triệu Từ có ngựa. Nhờ sự giúp đỡ của Triệu Đại Mộc, làm ra mộ cái thùng xe ngựa đơn giản gắn ở trên thân ngựa.

La Tố đã nhất kiến chung tình với con ngựa này, luôn muốn tìm cơ hội cưỡi thử, chỉ là Triệu mẫu không cho phép. Nói con ngựa của nam nhân, nữ nhân không thể chạm vào. Cho nên nàng chỉ có thể tập trung tinh thần chiếu cố con ngựa này, còn cho nó ăn một chút lương thực tinh, dạo này nó khỏe hơn không ít. Kéo xe chạy hết sức nhanh.

"Có xe ngựa đúng là tốt. Thoải mái hơn xe bò nhiều, còn chạy nhanh nữa." La Tố ngồi ở trong xe ngựa ôm chăn mền thoải mái thở ra một hơi thật dài.

Nàng nghĩ năm sau kiếm được tiền, cũng đi mua con ngựa trở về, muốn đi đâu cũng đều thuận tiện.

Theo thường lệ La tiểu Hổ đợi ở đầu thôn, thấy Triệu Từ cùng Triệu Lâm ngồi bên ngoài xe ngựa đánh xe, cả kinh há hốc miệng, thiếu chút nữa có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Đợi Triệu Từ ghìm cương dừng xe ngựa lại, hắn vui vẻ trèo lên xe.  Sau khi trèo lên, còn thò đầu ra bên ngoài, cứ như sợ người trong thôn không biết hắn đang ngồi trên xe ngựa.

La Tố không thể nhìn nổi dáng vẻ không có tiền đồ này của hắn, đem người kéo vào trong: "Học chữ đến đâu rồi, bảng cửu chương đã học thuộc chưa?"

Ánh mắt La tiểu Hổ trốn tránh.

La Tố thấy vậy, biết thời gian này không có người trông chừng, chắc chắn hắn mải chơi không chịu học hành.

Nghĩ đến mình vất vả lắm mới dạy cho hắn biết được mấy chữ, chân trước hắn học tốt là vậy, ấy thế mà chân sau đã quên không còn một mống, La Tố suýt nữa lên cơn đau tim: “ Đầu năm sau ngươi liền đến bên nhà ta ở, ta xem ngươi còn chơi đùa thế nào."

La tiểu Hổ cầu còn không được, lúc này hoan hô không thôi.

Triệu Từ đánh xe bên ngoài, nghe thấy tiếng cười bên trong, khóe miệng kéo sang hai bên.