Bạn Gái Tôi Là Đầu Gấu

Chương 11: Tôi đói bụng



Quyết định nghỉ ngơi ở phòng y tế đến hết tiết 2, Lâm Ngọc trở lại lớp học.

Trước mặt cô là lớp 10D5 - lớp cuối cùng trong khối 10, học sinh ở đây toàn là học sinh cá biệt và cô là thành viên chính tong đó, 39 nam và 1 nữ. Chả có gì lạ khi cô học lớp này.

Điều chỉnh tâm trạng tốt hơn, cô tự nhiên cất bước vào. Mọi người thấy cô tất cả vội đứng thẳng lên, cung kính chào "Đại ca!", cô hài lòng nhìn họ, thật nghiêm túc lại rất đáng yêu. Cô thích cảm giác này, được mọi người tôn trọng. Đây chính là lý do cô muốn làm thủ lĩnh. Cô mỉm cười ngồi xuống nhưng mông chưa chạm đến ghế thì một tên đeo kính hớt hải chạy vào, thở dốc.

"Đại ca Lâm, thủ lĩnh trường Nam Sang muốn khiêu chiến vs chúng ta, chúng nó bảo nhất định phải đồng ý, hẹn đánh bên sông Chu lúc 9h tối nay!"

Cô nhíu mày, suy nghĩ " Trường Nam Sang, tên cầm đầu là Duy Khánh phải ko?"

"Chính xác! Hắn cũng học lớp 10, mới ngày đầu nhập học đã chứng tỏ bản lĩnh hạ được anh hai trường Nam Sang, dẫn dắt đàn em chiếm lần lượt hai trường dân lập khác", Mạnh Hùng theo sau bổ sung.

"Tôi biết! Mục tiêu ban đầu của chúng ta cũng là hai trường này, nhưng lại bỏ lỡ vào tay kẻ đó", cô lạnh lùng buông một câu. Cô vẫn tức chuyện đó sẵn có cơ hội trả thù luôn. (haizz, nhớ dzai quá)

"Hắn đánh nhau khá lắm! Nghe nói còn hơn Gia Huy đấy!"

"Hứ! Cậu nghĩ tôi là ai, nói cho mà biết tôi cũng ko phải dạng vừa đâu!" cô cười nham hiểm.

"Vậy đại ca chấp nhận?"

"Bốp", Ôi trời! Cô cứ đánh anh hoài vậy. Lần sau đứng cách xa cô 2 mét là chắc nhất.

"Tất nhiên! Hỏi thừa.." Cô xem thường nhìn anh, đứa nhỏ này sao dạy dỗ miết chẳng khôn lên tí nào.

Cô đưa mắt đến tên đeo kính "Thái Lâm, thông báo cho đàn em đi"

"Vâng!" Vừa xoay người đã nghe dặn dò thêm.

"Đặc biệt..đừng để tin này đến hội học sinh, cậu hiểu ko?" Nhìn về phía cửa sổ, giọng cô ko nhẹ k nặng nói.

"Vâng!" Thái Lâm liền bước ra khỏi phòng.

Lúc này, mặt cô buồn rười rượi nhìn Mạnh Hùng.

"Đại ca à..sao cô trông buồn vậy?" anh khó hiểu nhìn lại cô, vừa nãy vẫn vui vẻ mà. Hay là cô có chuyện buồn gì khó nói.

Nhưng Lâm Ngọc lại thốt ra một câu làm anh té xỉu tại chỗ.

"Mạnh Hùng, tôi đói bụng quá, sáng giờ chưa ăn gì.." cô thở dài, nằm gục xuống bàn than vãn "Má Hoa ko cho tôi tiền tiêu vặt nên thấy gì ngon cũng phải cố gắng nhìn cho đã thèm thôi."

Mạnh Hùng đau đầu, Gia Huy cậu ở đâu vậy, mau đến đây hốt dùm bà chị hai này đi, ko có một ngày nào yên ổn vs cô mà.