Bạn Gái Cũ Yêu Dấu

Chương 6-1



"Tôi đi thay quần áo." Vừa vào cửa nhà Phương Tử Huyên đã đi thẳng lên lầu.

Người nhà Phương gia rất ân cần kêu Đông Phương Hạo vào, dù sao buổi tối nay tên tuổi con gái Phương Tử Huyên nhà bọ họ, đã truyền nhiều lần trong giới thượng lưu rồi.

Nha đầu kia là mối tình đầu của Đông Phương Hạo, ở sau lưng cha mẹ kết giao tại thời điểm đến trường đọc sách, nếu như cùng Đông Phương gia kết làm thân gia, vậy cũng có thể xem như chuyện tốt, nghĩ tới đây bọn họ bắt đầu bội phục ánh mắt của con gái, dù sao giờ phút này Đông Phương Hạo ngồi trước mắt bọn họ mọi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều tự nhiên lộ ra phong cách quý tộc, chính xác là có rất nhiều người theo không kịp, hơn nữa thực khó là anh đối với con gái bọn họ ôn nhu săn sóc.

Cha mẹ Phương gia nghĩ đến con đường dạy dỗ con gái trở thành thục nữ, nhưng cô lại thỉnh thoảng sẽ giống như tính cách thẳng thẳng của tiểu nam sinh, lại có chút lo lắng, quay đầu lại còn phải cùng con gái nói chuyện thật tốt, để cho cô chú ý nhiều về lời nói cử chỉ, đừng dọa chạy Đông Phương Hạo là tốt rồi.

"Bác trai bác gái, chuyện tuyên bố buổi tối nay quá mực vội vàng, con chưa kịp cùng hai bác nói rõ ràng, thực xin lỗi, tình cảm con đối với Tử Huyên là nghiêm túc." Đông Phương Hạo lễ phép.

"Không có vấn đề gì, con bận rộn như vậy, chúng ta rất hiểu." Ba Phương rất khách khí khoác khoác tay.

"Đúng vậy, nếu như Tử Huyên có chỗ không đúng còn mời con thông cảm, con bé bị chúng ta làm hư rồi." Mặc dù mẹ Phương nói rất khách khí, nhưng trong lời nói có nhiều hơn là tình yêu thương con gái.

"Bác trai bác gái hai người yên tâm, thật ra Tử Huyên cô ấy làm rất tốt, con yêu thích nhất là bản chất chân thật tốt đẹp của cô ấy, điều này là điều đáng quý nhất, ba mẹ của con cũng đều thích cô ấy, nếu như bác trai bác gái không có ý kiến, qua một đoạn thời gian nữa con muốn sắp xếp cho hai nhà gặp mặt để bàn hôn sự giữa con và Tử Huyên, không biết bác trai bác gái có ý kiến gì hay không?"

Đông Phương Hạo vô cùng thành khẩn nhìn người lớn Phương gia, đối với Phương Tử Huyên, anh 100% chắn chắc phải có được, anh đang nhượng bộ đều để cho hai người một chút thời gian, hơn nữa sự ủng hộ của người lớn hai nhà rất quan trọng đối với anh.

"Chúng ta không có ý kiến gì cả, quan trọng nhất là hai đứa xem vừa mắt nhau, nếu như hai bên đều đồng ý, đây chính là chuyện rất tốt, gả con gái đi ra ngoài, giao cho một người chân thành tin cậy dù sao cũng là nguyện vọng của người già chúng ta, cho nên nếu như Tử Huyên nguyện ý, chúng ta cũng không có ý kiến, chỉ cần con đáp ứng ta chăm sóc con bé thật tốt là được." Ba Phương giống như rất kích động, cũng không phải lúc bình thường làm ăn phải bình tĩnh, bởi vì dù sao đây không phải là cuộc buôn bán mà là gả con gái.

"Nếu như có thể cưới Tử Huyên làm vợ, đó là phúc khí của con, con sẽ chăm sóc cô ấy một đời một kiếp, xin bác trai bác gái giao cô ấy cho con chăm sóc."

"Vậy thì không có gì tốt hơn nữa."

"Đúng rồi Tử Huyên đi lâu như vậy sao còn chưa xuống, không bằng con lên gọi con bé xuống đi."

Đông Phương Hạo đứng dậy đi lên lầu.

Phòng Phương Tử Huyên rất chỉnh tề sạch sẽ, ngăn tủ bên giường đặt hơn mười con gấu bông lớn nhỏ, có thể thấy cô vẫn còn tính tình của cô gái nhỏ, Đông Phương Hạo đi tới giường phủ ga giường màu hồng của cô, cầm lên khung hình đặt trên đầu giường, nằm lên trên giường của cô.

Phương Tử Huyên từ phòng tắm ra ngoài, thấy Đông Phương Hạo liền sợ hết hồn, "Sao anh lại ở trong này?"

"Ba mẹ của em đồng ý cho anh lên." Đông Phương Hạo nhìn cô mặc chiếc váy màu xanh dương nhạt, không nhịn được khen một câu: "Em mặc váy này thật sự rất đẹp."

Phương Tử Huyên mặc kệ anh, đi thẳng ngồi xuống trước bàn trang điểm, soi gương sửa sang lại mái tóc ướt mới gội.

Đông Phương Hạo từ trên giường đứng lên đi về phía sau cô, nhìn khuôn mặt đơn thuần trong gương của cô, khi tầm mắt quét qua rãnh giữa hai tuyết trắng nhàn nhạt trước ngực cô, một trận huyết mạch sôi sục, cảm giác muốn cô lại kích thích một lần nữa.

Phương Tử Huyên dùng khăn lông lau tóc, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của anh.

"Tử Huyên, sau khi lau khô tóc, cùng anh đến nhà anh."

"Đi đến nhà của anh?" Phương Tử Huyên nghi ngờ nhìn anh.

"Đúng, anh đã gặp qua cha mẹ của em rồi, hiện tại cũng nên đổi em gặp người lớn nhà anh, hơn nữa em không phải đồng ý ở cùng chỗ với anh sao?"

"Anh có phải hiểu lầm ý tứ của tôi hay không?" Phương Tử Huyên cau mày.

"Nếu như không ở cùng chỗ làm sao hiểu rõ nhau? Nếu như anh đã cố gắng giúp em chu toàn về việc cổ đông, như vậy em cũng nên thực hiện cam kết của mình phải hay không?"

Phương Tử Huyên nhìn mình trong gương, cô biết có một số chuyện không thể trốn tránh được, bây giờ biết chính xác anh đã cùng cô gái khác đi ra nước ngoài, nút thắt trong lòng cô đã được cởi ra, như vậy chỉ kém hiểu anh thôi, thật sự nếu không thể cô cũng không miễn cưỡng mình, cô sẽ kiên quyết rời đi, huống chí anh đã đồng ý với cô không động vào cô, như vậy cô cũng sẽ nói chuyện giữ lời.

Xe dừng trước một biệt thự xa hoa sang trọng, Phương Tử Huyên biết đây là nhà của Đông Phương Hạo, vừa nghĩ đến sẽ thấy cha mẹ của anh, cô có chút lo lắng.

Đông Phương Hạo một tay nắm lấy tay cô kéo vào, "Tử Huyên, anh sẽ ở trước mặt ba mẹ thừa nhận em, anh sẽ không để Tô san bất kỳ hi vọng cùng cơ hội nào."

"Anh không cần thiết phải làm như vậy."

"Anh phải làm như vậy." Chỉ có hung hăng làm chết tâm Tô San, anh mới có đủ lòng để yêu thương Phương Tử Huyên không ngăn cách, để cho cô yên tâm.

Phương Tử Huyên ở phương diện tình cảm rất ngốc nghếch, cô nhất định sẽ không biết bên cạnh người mình thích có một người khác phái sẽ có tư vị gì, anh có thể tha thứ cho Phương Tử Huyên không quan tâm anh, nhưng anh không cho phép cô hiểu lầm anh bất cứ điều gì.

Bảy năm trước anh buông tha cô, bảy năm sau mất mà được lại, anh tuyệt đối sẽ không cho phép mình lặp lại lỗi lầm.

Phòng khách ở bên trong to như thế, đèn thủy tinh treo tản ra ánh sáng nhu hòa.

Tô San biết Đông Phương Hạo sẽ về, cho nên đã sớm ăn mặc chu đáo, bồi ba mẹ Đông Phương Hạo ở phòng khách chờ anh, thấy Phương Tử Huyên mặt dù gương mặt cô ta thể hiện sự mất hứng, nhưng đúng là rất cao hứng chạy đến bên cạnh Đông Phương Hạo, nghĩ đẩy Phương Tử Huyên ra thay thế vị trí của cô.

Đông Phương Hạo dĩ nhiên biết Tô San định diễn trò xiết gì, cho nên ôm lấy Phương Tử Huyên không thả gỡ tay Tô San ra.

"Tô San, không thể không lễ phép với chị dâu!" Đông Phương Hạo dạy dỗ Tô San giống như dạy dỗ một đứa trẻ.

"Mới vừa rồi Hạo ca ca không nói tiếng nào rời khỏi khách sạn, em là lo lắng cho anh chứ sao." Tô San nắm tay Đông Phương Hạo đong đưa làm nũng.

Nhìn dáng vẻ thân mật của bọn họ, Phương Tử Huyên quay mặt đi không muốn tình thấy cảnh tượng như vậy.

Cha mẹ Đông Phương Hạo thấy Tô San giống như cô gái nhỏ, lại thấy Đông Phương Hạo tự nhiên thanh thản đứng bên cạnh Phương Tử Huyên, liền có nhiều phần thích cô hơn, "Tô San, con phải học tập Tử Huyên, chớ làm phiền anh trai con, cũng tới đây ngồi xuống." Mẹ Đông Phương Hạo khách khí nhường chỗ ngồi.

Thấy mẹ Đông Phương Hạo thiên vị Phương Tử Huyên như vậy, vốn là đã bất mãn với Phương Tử Huyên Tô San tức giận đi tới bên cạnh cô, nặng nề đẩy, phát tiết hỏa khí cả đêm ra.

Phương Tử Huyên đột nhiên bị đẩy, làm cho cô mất trọng tâm không vững ngã trên mặt đật, có vẻ chật vật không chịu nổi.

"Đủ rồi Tô San, cô làm như vậy chỉ làm cho tôi càng không thích cô!" anh luôn đối đãi cô ta giống như em gái, nhưng không ngờ hành động của cô ta lại ác liệt như thế, Đông Phương Hạo tức giận hướng cô ta gào xong liền đỡ Phương Tử Huyên.

Người nhà Đông Phương Hạo đều đối với hành động kịch liệt của Tô San tràn đầy trách cứ, Tô San dậm chân một cái liền chạy ra ngoài.

"Chân của tôi thật đau..." Chỗ mắt cá nhân đại khái là trật rồi, Phương Tử Huyên không có biện pháp đứng thẳng dậy, nhưng chưa bao giờ thấy vẻ mặt đáng sợ của Đông Phương Hạo, Phương Tử Huyên cố gắng nhịn đau đớn, sợ anh lại nổi giận.

"Ba mẹ, làm phiền hai người gọi điện kêu Tô San về, con đưa Tử Huyên đến bệnh viện." Đông Phương Hạo bàn giao toàn bộ, ôm Phương Tử Huyên đi về phía xe hơi bên ngoài, lái ô tô tới bệnh viện.

Sau đó bọn họ đến phòng cấp cứu của bệnh viện, sau khi nhân viên y tế khám xong vết thương cho Phương Tử Huyên, lưu lại một y tá trẻ chăm sóc.

"Phương tiểu thư chân của cô bị thương rất nghiêm trọng, bất quá nếu chú ý chăm sóc rất nhanh sẽ không có việc gì." Sau khi khám và chữa bệnh xát định vết thương mới cộng với tai nạn cũ, y tá bôi thuốc, sau băng bó mắt cá nhân cho Phương Tử Huyên, cẩn thận dạy dò.

"Nhưng tôi còn muốn đi dạy, làm sao đây?" Phương tử Huyên nhìn chân mình bị băng bó giống như cái bánh chưng.

"Trường học còn có ba người dạy vũ đạo, em chỉ cần an tâm dưỡng thương, Phương Tử Huyên, vết thương mới cộng với tai nạn cũ, nếu như không ngoan ngoãn nghe lời nghỉ ngơi cho khỏe, chân của em sẽ phải phế đấy."Đông Phương Hạo bởi vị chủ trương của mình mà hối hận không thôi, lòng như lửa đốt, hận không được về nhà trừng trị Tô San thích đáng sau đó thì ném cô ta về Mĩ.

Y tá trẻ nhìn cực phẩm mỹ nam trước mặt Phương Tử Huyên bộ dạng rất ôn nhu dìu dàng với cô, không ngừng hâm mộ, làm bộ ở lại chạy đông chạy tây không cam lòng rời khỏi, thỉnh thoảng lại liếc trộm mấy lần.

Phương Tử Huyên biết hiện tại mình nói cái gì cũng dư thừa, không thể làm gì khác hơn là im lặng, bĩu môi nhìn Đông Phương hạo nửa ngồi ở trước mặt cô thủ thỉ an ủi cô.

"Đứa ngốc, anh đã cùng người nhà em nói rõ tình huống, trực tiếp sẽ dẫn em đến ngoại ô dưỡng thương." Đông Phương Hạo ôm lấy cô, bước nhanh đi về phía cửa phòng cấp cứu.

Trong đại sảnh của một khu nhà ngoại ô có phong thái của một biệt thự, Phương Tử Huyên ngồi ở ghế sa lon mềm mại làm bằng da thật.

"Tử Huyên, bắt đầu từ bây giờ em sẽ ở lại đây, ba tháng sau chính là ngày chúng ta kết hôn, trước đó em trước có thể tìm hiểu anh thật tốt, anh hiểu rõ em lo lắng cái gì, yên tâm, trừ em ra anh thật sự không có người phụ nữ khác." Đông Phương Hạo nửa ngồi ở trước mặt cô, cặp mắt chân thành tha thiết nhìn cô, "Từ trước đến nay trong mắt anh trong lòng của anh chỉ có một mình em."

Phương Tử Huyên nhìn vào hai mắt của anh, giây phút này cặp mặt sâu thẳm kia tràn đầy dịu dàng, cô thiếu chút nữa đã rơi vào, ngay sau đó nhanh chóng chuyển mắt sang hướng khác, cô quan sát bốn phía, bày biện bên trong phòng tương đối đơn giản, nhưng cách bày biện cùng màu sắc làm cho người cảm thấy rất thoải mái, nhìn ra được thiết kế rất độc đáo. di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

"Thích nơi này sao? Nơi này là chỗ ở sau khi kết hôn của chúng ta, nếu như em có bất mãn gì về nơi này, anh có thể cho người bố trí một lần nữa.

"Không cần phiền phức, rất khá, tôi có chút mệt mỏi, ngủ trước." Phương Tử Huyên thử đứng lên, "Phòng của tôi ở đâu?"

"Sẽ làm đau chân đấy, anh ôm em đi." Đông Phương Hạo một phen ôm cô, đi về phía một gian phòng ngủ lầu hai.

Phòng rất lớn màu sắc được thiết kế rất trang nhã, đầu giường là ngọn đèn tản ra tia sáng nhu hòa.

Đông Phương Hạo nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đợi cô nằm xuống, anh ở trên trán cô in một nụ hôn thật sâu, dọa cô giật mình.

"Ngủ ngon." Anh nhàn nhạt cười, xoay người cởi xuống quần áo trên người.

Nhìn anh cởi trần, Phương Tử Huyên kéo chăn che chở mình, "Anh muốn làm gì?"

"Ngủ."

"Thế nhưng đây không phải là phòng ngủ của tôi sao?" Phương Tử Huyên nhìn thế nào cũng không giống phòng dành cho khách.

"Đây là phòng ngủ chung của chúng ta, biệt thự này không có phòng dành cho khách."

"Nhưng chúng ta vẫn chưa kết hôn, sẽ không là tôi với anh ngủ chung chứ?"

"Yên tâm, giường chỉ có một cái, chúng ta ngủ cùng với nhau, nhưng trước không có sự cho phép của em anh sẽ không đụng đến em." Đông Phương Hạo nói xong, đi vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy rất nhỏ truyền tới, Phương Tử Huyên cảm giác trong lòng nhảy rất nhanh, cả người lo lắng đề phòng.