Bạn Gái Cũ Yêu Dấu

Chương 4-1



Khi hai người vai kề vai đi vào phòng ăn, phục vụ sinh liền dẫn hai người về phía chỗ ngồi đã đặt trước, ánh mắt xung quanh đều ngừng trên người Đông Phương Hạo, dù sao trên người của anh có chỗ làm người ta mê luyến, Phương Tử Huyên có cảm giác mình giống như đang làm nền cho anh vậy.

Đến gần vị trí lan can có thể thu hết tâm mắt những ngọn đèn thắp sáng từng nhà của thành phố, mới vừa ngồi xuống, Phương Tử Huyên mới cảm giác có chút lạnh lẽo, không khỏi dùng đôi tay ôm mình một chút.

"Xin lỗi, anh không nên chọn chỗ này để hẹn gặp." Đông Phương Hạo dễ dàng phát hiện sự khó chịu không rõ ràng của cô.

"Không sao." Phương Tử Huyên không phải những người con gái gầy yếu, chút nhiệt độ thấp này cô có thể chịu được, chỉ cần đừng làm cho tình cảm riêng tư của bọn họ liên lụy đến bạn tốt của cô là tốt rồi.

Đông Phương Hạo cởi xuống áo khoác của mình, vì cô phủ thêm áo, nhất thời nhiệt độ cùng hương vị đặc biệt của anh bao quanh cô.

"Có thể không cần lấy chuyện của chúng ta liên lụy trên người bạn của tôi không, Chu Húc anh ấy rất vất vả." Phương Tử Huyên nói thẳng vào vấn đề.

Đông Phương Hạo ngồi ở vị trí của mình, cách bàn ăn vươn đầu ngón tay để tại trên môi cô, "Xuỵt, một đêm tốt đẹp lãng mạn như vậy, không cần nói những chuyện không quan trọng, chúng ta ôn chuyện một chút đi."

"Trừ chuyện này ra, giữa chúng ta không có gì để nói cả." Phương Tử Huyên nghiêng mặt lật xem thực đơn.

"Em có biết bộ dạng bây giờ của em rất có hương vị không??" Đông Phương Hạo nâng cằm dưới tinh tế suy nghĩ về cô.

Lông mi cong dài của cô rũ xuống, chiếc mũi thanh tú cao thẳng, môi của cô hơi khô nhưng không mất đi vẻ khiêu gợi...Đối với anh là sự mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng.

Bị anh nhìn có chút lúng túng, Phương Tử Huyên ngẩng đầu nhìn anh, "Anh rốt cuộc muốn như thế nào?"

"Anh nghĩ muốn chúng ta một lần nữa ở cùng một chỗ." Đông Phương Hạo thâm tình nói.

Nhưng Phương Tử Huyên nghe vào lại xuyên tạc với một ý tứ khác, dù sao một phút kia ở trong xe anh nói đã có bạn gái, Phương Tử Huyên nhìn thái độ bộp chộp của anh, rất muốn đánh anh một trận.

"Bây giờ anh nói những thứ này đã không còn có ý nghĩa nữa." Phương Tử Huyên thật không hiểu nổi anh, nếu như cô đồng ý anh, tự nhiên sẽ có một người phụ nữ khác bị tổn thương, cô không cho phép mình làm như vậy.

"Em có phải đang giận anh hay không?"

Vẻ mặt nghiêm túc của Đông Phương Hạo để cho cô bắt đầu nghi ngờ, dù sao anh không giống như đang đùa.

Phương Tử Huyên cười nhạt, "Có gì để giận?"

"Nhưng em không đi buổi tiệc do anh tổ chức, thái độ đối với anh rất xa cách làm cho anh cảm thấy em đang giận anh." Đông Phương Hạo phát hiện, cô không chỉ giận anh, mà mùi thuốc súng vẫn còn rất nặng.

Tại sao có thể không nổi giận, nói sao cũng đã bỏ rơi cô, chỉ là Phường Tử Huyên chỉ có thể làm bộ như thờ ơ, như vậy thì sẽ không để cho anh biết ban đầu cô thích anh nhiều như thế nào, cô không cho phép chính mình lặp lại lỗi cũ.

Mà ở trong mắt Đông Phương Hạo thấy cô không quan tâm mình nữa, anh cũng không hơn gì, bảy năm qua không ai hiểu được nỗi đau của anh, có được sự hâm mộ của người khác anh cũng không có được vui vẻ, nhưng sau đó gặp lại cô anh cảm nhận được tình cảm không có cách nào nói rõ, vui vẻ đã lâu, nhưng giờ phút này anh muốn hưởng thụ sự vui vẻ có thể bị bỏ lỡ bất cứ lúc nào, không biết mình nên làm như thế nào.

"Tử Huyên, em có phải trách anh không tiếp tục liên lạc với em không?" Đông Phương Hạo biết giữa bọn họ nhất định có chút hiểu lầm gì đó.

Phương Tử Huyên cố gắng bảo vệ kiêu ngạo của chính mình, không cam lòng yếu thế, "Chuyện của chúng ta đã qua rồi, anh cũng không cần nhắc lại chuyện xưa nữa được không? Tối hôm nay tôi đến vì chuyện của Chu Húc, tôi chỉ muốn cùng anh nói chuyện rõ ràng, sau đó về nhà."

"Tử Huyên, em hãy nghe anh nói, ban đầu anh dùng trăm phương nghìn kế để hỏi thăm tin tức trong nước của em, là anh hiểu lầm, cho là em đã có bạn trai mới, cho nên anh gọi điện thoại đến nhà em nhưng em khỏe mạnh không có đau ốm gì nhưng lại không nhận điện thoại, về sau anh liền buông tha em." Đông Phương Hạo trịnh trọng nhìn cô, "Sau lại một tuần trước sau khi trở về nước, thấy được tên em trong danh sách giáo viên vẫn còn độc thân, mới biết được em vẫn một mình."

"Ha ha, vậy thì thế nào? Anh đã có bạn gái." Phương Tử Huyên ý thức được trong lời nói của mình tràn đầy ghen tức.

"Nếu như anh nói bạn gái của anh thủy chung là một mình em, em sẽ suy nghĩ cùng anh một lần nữa ở cùng một chỗ chứ?" Đông Phương Hạo nghiêm túc nhìn cô.

"Đều không phải là tôi, bạn gái của anh không phải người khác sao?"

"Tại sao lại nói như thế?" Đông Phương Hạo tò mò nhìn thấy rõ ràng Phương Tử Huyên đang ghen.

"Anh..." Phương Tử Huyên cắn cắn môi hồng, không biết phải làm sao nói ra khỏi miệng về lời đồn đãi năm đó anh cùng với một nữ sinh khác ra nước ngoài.

"Anh thực sự không có bạn gái khác." Đông Phương Hạo cực kì thẳng thắng nói.

"Anh có!" Ánh mắt Phương Tử Huyên sáng rực, kiên trì với sự thật này.

"Đây không phải là chuyện hoàn toàn bịa đặt sao?" Đông Phương Hạo trở nên hồ đồ, nhìn cô ấy có bộ dạng này lại cảm thấy cô thật đáng yêu.

"Tôi không biết có người làm khó dễ hay không, tôi cũng mặc kệ anh có nỗi khỗ tâm gì, chuyện của chúng ta đã qua, từ bảy năm trước tình cảm của chúng ta đã vẽ lên một dấu chấm, hiện tại tất cả đều không có ý nghĩa, tôi không muốn cùng anh có chút liên quan gì, tôi chỉ không muốn chuyện giữa hai chúng ta dính líu đến bạn bè xung quanh của tôi, được chứ?"

"Nếu như anh nói anh sẽ không chừa thủ đoạn nào, không, phải nói là bất chấp tất cả làm chúng ta ở cùng một chỗ thì sao?" Ánh mắt Đông Phương Hạo rét lạnh, có nhiều hơn thích thú nhìn cô.

Nhìn dáng vẻ bá đạo của anh, Phương Tử Huyên cũng không yếu thế chút nào, "Vậy chúng ta cứ nhìn xem!"

"Tử Huyện, tính khí của em càng lúc càng lớn." Đông Phương Hạo chưa từng thấy qua nữ sinh có thái độ ác liệt như vậy với anh, cho dù bảy năm trước là cô, thời điểm dạy dỗ anh cũng không ác liệt như vậy.

Mà Phương Tử Huyên ngẩng đầu nhìn anh, "Tôi cũng biết, đó là do anh ban tặng."

"Chẳng lẽ chúng ta không thể ôn hòa nhã nhặn nói chuyện được?" Trời mới biết anh nhớ cô nhiều bao nhiêu, giờ phút này cô gần trong gan tấc, trong tư thái dương cung bạt kiếm với anh, anh không có biện pháp tiếp nhận.

"Được, có thể giữ đạo quán hay không?" Phương Tử Huyên cố gắng khống chế tâm tình của mình.

"Hủy nó đi là chuyện sớm hay muộn, trừ phi..." Đông Phương Hạo ra sức nói lấp lửng.

"Điều kiện gì?" Phương Tử Huyên biết cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, cô đều sẽ vì giúp đỡ bạn bè mà không tiếc tính mạng.

"Phương Tử Huyên, anh phát hiện em rất giống hiệp nữ thời cổ đại." Đông Phương Hạo mở miệng đùa giỡn.

"Nghiêm túc một chút được không?" Bộ dạng này của anh làm cô thật không có biện pháp cùng anh nói chuyện.

"Mấy cổ đông của Hội đồng quản trị của tập đoàn rất coi trọng mảnh đất kia, đã đặt ra kế hoạch để dùng, cho dù là anh cũng không thể ngăn cản, trừ phi anh có thể tìm ra quyết sách tốt hơn, tuy nhiên nếu như em cân nhắc gả cho anh, như vậy dù có khó khăn cách mấy anh cũng sẽ thuyết phục mấy lão cổ đông đó làm cho bọn họ câm miệng."

"Gả cho anh?" Phương Tử Huyên hoài nghi lỗ tai mình.

"Anh không phải nói em chờ anh sao? Hiện tại anh muốn em gả cho anh." Đông Phương Hạo nhìn cô, chân thành tha thiết mà thành khẩn.

"Anh đừng nói giỡn được không?" Phương Tử Huyên không có biện pháp tin tưởng lời cầu hôn này của anh, này giống như là uy hiếp, cô không cần phải biến thành vật hi sinh trong trận đàm phán này.

"Em nhìn bộ dạng anh giống như đang lấy hạnh phúc cả đời của mình ra đùa giỡn sao?" Đông Phương Hạo nhìn cô, thử loại bỏ nghi ngờ của cô.

Hoàn toàn không có nhẫn, hai không có hoa, Phương Tử Huyên chỉ cảm thấy từ trong miệng anh nói ra lời cầu hôn giống như trò đùa, huống chi anh lại dùng điều kiện đàm phán để cho cô một bụng hỏa giận. dღđ☆L☆qღđ

Thấy cô không nói lời nào, Đông Phương hạo cường điệu, "Anh là nghiêm túc."

"Đông Phương Hạo, chính bởi vì biểu hiện nghiêm túc của anh, tôi cũng không tin, bảy năm trước tôi rất nghiêm túc đối với tình cảm của chúng ta, đối với tương lại có rất nhiều ước mơ tốt đẹp, nhưng anh....Anh gọi một cuộc điện thoại cho tôi, sau đó liền đi Mỹ, bởi vì anh nói, bởi vì anh nói bệnh tình của ông nội anh đang trong tình thế nguy kịch cho nên tôi hiểu, nhưng....Nhưng..."

Phương Tử Huyện không biết nói thế nào chuyện anh cũng nữ sinh khác đi ra nước ngoài, cô chỉ coi thường một ít vấn đề, "Nhưng anh cột tất cả rối rắm để cho một mình tôi dọn dẹp, anh có biết tôi rất nhiều khổ sở hay không? Khi anh Đông Phương Hạo cùng bạn gái hạnh phúc, nhưng khi làm bạn gái tạm thời của anh, anh có biết tôi chịu đựng bao nhiêu áp lực không?"

"Thực xin lỗi, anh thực sự không biết." Ban đầu Đông Phương Hạo không có lựa chọn nào khác, bởi vì sau khi ông nội khỏi bệnh, bởi vì anh là cháu nội duy nhất nên phải thay ba mẹ ở lại chăm sóc ông nội, kế tiếp còn phải nhập học, còn phải giải quyết những vấn đề vụn vặt, bởi vì nguyên nhân chệnh lệch, mỗi khi anh không dễ dàng giảm bớt thời gian gọi điện cho cô, người nhà của cô đều nói cô không có ở đây.

Sau lại xuyên qua Tằng Nhã Như hiểu rõ tình huống mới biết được cô có bạn trai mới, trong cơn tức giận anh không gọi điện cho cô nữa, nếu như anh biết Tằng Nhã Như đang gạt anh, đại khái anh sẽ không thờ ở với cô suốt bảy năm đến ngày hôm nay.

"Tôi không cần lời xin lỗi của anh, chỉ là rất nhiều chuyện đã thay đổi, tôi không muốn bởi vì anh mà ảnh hưởng đến người xung quanh tôi." Phương Tử Huyên không muốn so đo, bởi vì cô đã ra đi, sau khi tốt nghiệp tước hiệu "Nữ sinh bị vứt bỏ" cũng biến mất, cô chỉ không muốn anh trong sinh mệnh của cô một lần nữa ngóc đầu dậy, cô cự tuyệt một lần nữa động lòng, cự tuyệt yêu một lần nữa.

"Tử Huyên, anh không phải cố ý, em muốn anh bồi thường như thế nào cũng được, nhưng xin em đừng xem anh là người xa lạ, có được không?" Đông Phương Hạo khó có được ăn nói khép nép.

"Tôi không muốn, anh có điều kiện tốt như vậy, thật ra có thể lựa chọn một cô gái tốt hơn, tôi không thích hợp với anh, cho nên xin anh không nên bước vào cuộc sống của tôi...."