Bán Dực

Chương 34: Công nguyên 20XX: “D “



Khẽ vuốt ve một cách mơ hồ, mọi thứ trở nên dịu dàng hơn, giống như loài cá lướt nhẹ trên mặt nước, không chút để ý hôn lên, bao trùm cảm giác tử vong suy sút, đầm lầy xanh ấm áp mà ẩm ướt, bao phủ lên người tôi và anh.

Bảy tháng, xương quai xanh mang màu lúa mì.

Mấy ngày nay, mùa hè đã tới. Mỗi ngày ở lỳ trong nhà, mồ hôi tiết ra bất thường. Vừa nhấc mắt lên liền thấy một chấm trắng nhấp nháy, sau đó mê muội dần.

Tôi dựa vào ghế, lắc lư phơi nắng.

Tôi mặc rất nhiều quần áo. Dùng áo lông của Cố Mạc Tu khoác lên cơ thể.

Dì giúp việc cười tôi: “Trời nóng thế này, sao cô mặc nhiều quần áo thế?”

Tôi mỉm cười nhàn nhạt: “Người tôi từ nhỏ đã yếu ớt, gần đây tựa hồ không được khỏe, luôn sợ lạnh.”

A di thở dài: “Tiểu thư, có phải cô lại chọc giận tiên sinh?”

Tôi không nói, chỉ mỉm cười.

Dây khóa trên tứ chi cũng phát ra tiếng cười ha hả.

Đêm đó, hai tuần trước đây, anh đả thương Bạch Tuân, kéo tôi về nhà.

Trong bóng đêm, tràn ngập hương vị máu tươi.

Đêm đó, trời mưa.

Trong trí nhớ, mưa vào đêm, chắc chắn sẽ phát sinh ra những chuyện đổ máu.

Anh hỏi tôi: “Tại sao lại phản bội anh? Thằng đàn ông kia là ai? Là thằng đàn ông bên ngoài của em? Em dám ở sau lưng anh quan hệ với thằng đó…”

Tôi còn biết nói gì đây? Tôi còn biết làm gì đây?

Buổi chiều, Cố Mạc Tu trở về.

Anh từ phía sau lưng ôm lấy tôi, hôn tóc tôi, vuốt ve hình xăm trên người tôi: “Em là của anh!”

Tôi không nói gì.

Anh liếm lên vành tai tôi.

Tôi thấy ghê tởm.

“Em đang suy nghĩ cái gì?” Anh nhẹ giọng hỏi.

“Tôi đang suy nghĩ, anh thật ghê tởm. Anh thật ghê tởm! Anh thật ghê tởm, anh thật ghê tởm, anh thật ghê tởm, anh thật ghê tởm, anh thật ghê tởm!…” Tôi vừa mở miệng, liền không thể dừng lại.

Tôi muốn giết anh ta.

Anh mỉm cười: “Anh thích nhìn dáng vẻ phẫn nộ của em. Lúc em im lặng mới làm anh thấy sợ hãi thật sự.”

“Vì sao anh lại biến thành cái dạng này? Anh luôn lật lọng!”

“Trên thực tế, anh đã sớm chán ghét cái bộ dáng nhu nhược yếu ớt kia. Ghê tởm muốn chết, nếu anh nhanh nhận ra sớm hơn, anh đã đi tìm em, không cần ở chỗ này giãy giụa mười mấy năm.”

“Anh cút ngay cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh!” Tôi muốn ném ngay cái cốc trên tay vào mặt anh.

Anh không né tránh, cốc đập vào thái dương, máu tươi uốn lượn trên mặt, chảy tới khóe miệng, anh mị hoặc liếm liếm.

Đại não nổ mạnh.

Anh đi tới, hôn tôi: “Ngốc Ngốc, không cần chọc giận anh trai. Em cùng thằng kia, đã làm gì? Hả?” Ngón tay trượt vào trong nội y.

Tôi giãy giụa: “Anh cút ngay cho tôi, không được đụng vào tôi. Anh ra ngoài!”

“Không được đâu! Bởi vì em đã phản bội anh!” Anh mỉm cười, đứng lên, bắt đầu cởi từng cúc áo, từng chiếc từng chiếc một.

Hai mắt của tôi đều đỏ lên.

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Cố Mạc Tu, anh thật ghê tởm. Anh được phép quan hệ với phụ nữ ở bên ngoài, lại không cho phép tôi quan hệ với đàn ông sao?”

Anh dừng động tác lại.

“Hơn nữa tôi cũng không xấu xa như anh! Thậm chí anh còn lén lút làm chuyện dơ bẩn cùng con đàn bà kia! Dơ bẩn! Các người thật quá đáng!” Dù tôi có bi phẫn cỡ nào, tôi vẫn không thể khóc nổi.

“Em đã biết?” Anh hỏi.

Tôi lướt qua, không muốn nhìn thấy anh nữa: “Không muốn tôi tiếp xúc với bất kỳ thứ gì cập nhật được tin tức bên ngoài, loại bỏ tất cả mọi sản phẩm truyền thông, đơn giản chỉ vì muốn giấu giếm tôi, không phải sao?”

“Đó chỉ là scandal, không nên tin tưởng là thật!”

Tôi cười lạnh: “Tốt lắm! Chỉ là chuyện xấu mà thôi, tôi không nghĩ nữa!”

“Em đang dùng thái độ gì đó?” Anh nâng cằm tôi lên, khuôn mặt rất mơ hồ.

Tôi nói: “Cố Mạc Tu, cầu xin anh tha cho tôi! Cầu xin anh!”

“Em đừng ảo tưởng!”

Nói xong, quần áo bị xé nát.

20XX: 7. 20. Khô nóng. Suy yếu. Khó có thể chịu được.

Sáng sớm, anh đi ra ngoài biểu diễn.

Lúc gần đi, chìa khóa trong túi quần không cẩn thận rơi ra ngoài.

Tôi cẩn thận dùng quyển sách che giấu nó vào trong.

Anh ôm lấy tôi, nói: “Ở nhà ngoan, buổi tối anh sẽ nhanh chóng trở về! Phải yêu lấy chính mình!”

Anh vừa đi, tôi lập tức lấy chìa khóa, chạy ra khỏi phòng.

Bị khóa đã lâu, tứ chi trở nên yếu ớt.

Du đãng bốn phía trên đường phố. Ánh nắng nhạt nhòa chiếu xuống nhân gian.

Góc đường có một con chó, cẳng chân hình như bị thương, tiếng nức nở bi thương.

Tôi đi qua, nhặt một hòn gạch, ném chết nó.

Máu tươi dơ bẩn nhiễm đỏ mặt.

Tôi cười cười, đi qua cơ thể nó, không để ý tới ánh mắt người khác.

Nếu hơi thở đã hấp hối, không bằng thay nó sớm kết thúc sinh mệnh!

Sờ sờ túi tiền, cười nhạo.

Đi vào một cửa hiệu quần áo, thay một bộ mới.

Áo khoác con trai rộng thùng thình. Quần jean, khởi động.

Tiến vào cửa hiệu cắt tóc, cắt phăng mái tóc dài.

Đến cửa hàng đàn, mua một chiếc đàn guitar màu đỏ, đeo lên lưng, khóe miệng nhếch lên ý cười.

Tiêu hết số tiền sở hữu.

Vào cửa hàng, còn thừa 10 đồng mua 2 bao thuốc lá chất lượng kém.

Dựa vào góc tường, hút rồi phả khói. Mãi đến khi chóng mặt hoa mắt.

Có ánh đèn loang loáng tách tách trước mắt tôi.

Tôi sửng sốt.

Rất nhiều phóng viên đi tới.

“Xin hỏi Liên Lạc tiểu thư, cô cùng ca sĩ chính của BAD BLOOD có quan hệ gì?”

“Có người tiết lộ, hai người là anh em ruột?”

“Nghe nói năm năm trước ở thành phố S có một vụ án giết người chấn động, người bị hại cùng người sát hại chính là cha mẹ của hai người đúng không?”

“Liên Lạc tiểu thư, xin hỏi hai người thật sự là anh em sao? Nếu như thế, chẳng phải các người loạn luân sao?”

“Có người nhìn thấy hai người đang ở chung. Là thật sao? Xin trả lời chúng tôi được không? Liên Lạc tiểu thư…”

“Lui ra!” Tôi thấp giọng mắng.

Các phóng viên vẫn như một lũ ruồi nhặng thi nhau quấy nhiễu bên người tôi!

Có người thậm chí thấy hình xăm trên cổ tôi, giơ máy lên, nhanh chóng chụp lại.

“Liên Lạc tiểu thư, xin hỏi hình xăm kia chính là tượng trưng cho sự loạn luân của cô cùng anh trai mình sao?”

“Vĩnh viễn thuộc về tôi? Đây là lời tuyên bố tình yêu của anh trai đối với cô sao?”

“Vụ giết người năm năm trước, đồn đại là vì tình, chẳng lẽ BLOOD cũng giống cha hai người, dục vọng độc chiếm quá mạnh mẽ?”

Thái dương sáng ngời. Hành động của loài người như trò hề.

Có người đưa tay về phía tôi, chạm vào hình xăm trên cổ.

Lửa giận, lan tràn trong máu.

Giật vào áo tên phóng viên kia, dùng cây đàn ném mạnh về phía hắn: “Bà đập chết con mẹ mày! Bà đập chết con mẹ mày!”

Đám người đó hoảng hốt.

Tôi hướng về phía bọn họ nhổ ngụm nước bọt, vươn ngón giữa lên: FUCK YOU!

Đám ruồi bọ không dám nói thêm câu gì, chỉ dám yên lặng chụp ảnh, chụp ảnh không ngừng.

Khóe miệng tôi hiện lên một nụ cười xảo quyệt.

“Các người… Thật sự muốn khai thác đề tài này?”

Đám ruồi bọ hưng phấn gật đầu.

Tôi nói: “Tốt lắm, các người đưa tôi tiền, tôi sẽ kể cho các người nghe toàn bộ mọi chuyện!”

Hai vạn nhân dân tệ.

Hừ … Bí mật của tôi vẫn còn chút đáng giá.

Tính ra tiền, gật đầu vừa lòng.

Sau đó nhận lời phỏng vấn của các tạp chí lớn.

“Liên Lạc tiểu thư, xin hỏi cô cùng BLOOD thật sự là anh em?”

Tôi ngậm một điếu thuốc, không chút để ý trả lời: “Đúng vậy…”

Khán giả xôn xao.

“Vậy hai người đang sống chung?”

“Tôi đã sớm ngủ với anh ta, bây giờ còn nói đến chuyện ở chung sao? Có người tinh khiết đến vậy?” Tôi xoay người mắt trợn trắng, phun ra một vòng khói.

“Đây là loạn luân, hai người có sợ hãi không?”

“Thật vô nghĩa, nỗi sợ hãi đó, đã sớm không quan trọng.”

“Hình xăm trên cổ cô, đã xảy ra chuyện gì, có thể nói rõ cho chúng tôi biết một chút được không?”

Tôi sờ sờ hình xăm, trào phúng cười: “Dấu hiệu của chó!”

Khán giả bên dưới thở ra.

“Hung án năm năm trước thật sự là cha mẹ cô?”

Tôi ném tàn thuốc trước mặt phóng viên: “Ra ngoài! Còn hỏi thêm câu nữa, bà đây đánh chết các người!”

Lũ ruồi kêu đau.

Cửa đột nhiên bị đá văng.

Cố Mạc Tu dựa vào thanh cửa, thở gấp.

“Liên Lạc, em điên rồi phải không?” Anh lập tức đi tới, giữ chặt tay tôi.

Tôi mỉm cười: “Được các phóng viên xem trọng, đây chính là một chủ đề hot, các người nên đưa thêm tiền cho tôi thì hơn, có lẽ tôi sẽ có hứng tiết lộ ra những thông tin khác mà mấy người quan tâm!”

Đám ruồi xôn xao hẳn lên.

“Liên Lạc, em có chừng có mực cho anh!” Anh quát lớn.

Tôi không thèm nhìn anh, cười hì hì nhìn xuống khán đài.

Các phóng viên lập tức đem microphone chuyển về phía Cố Mạc Tu.

“Xin hỏi, BLOOD, những lời Liên Lạc tiểu thư vừa nói là thật phải không?”

“Nghe nói ở trung học cô ấy từng bị hai người đàn ông hãm hiếp? Hơn nữa còn phá thai hai lần? Anh vẫn chấp nhận mọi việc sao?”

Sắc mặt Cố Mạc Tu càng trở nên khó coi.

Tôi cười tủm tỉm gật đầu với đám phóng viên: “Các người nói rất đúng. Chính là thế, chính là thế! Anh của tôi tốt lắm, không chê thân thể dơ bẩn của tôi! Hơn nữa còn vui khi ở trong đó, các người xem.” Tôi cởi cổ áo ra, lộ ra dấu hôn trên xương bả vai: “Đây là chiến tích đó!”

Bang bang bang, ánh đèn loang loáng, chụp lia lịa.

Cố Mạc Tu đột nhiên cười.

Anh nói: “Muốn cùng anh chơi đùa sao?” Dừng một chút: “Anh sẽ chơi cùng em!”

Tôi giật mình!

Anh nhìn về phía phóng viên, vẫy tay: “Tôi nhận lời phỏng vấn!”

“BLOOD, tên thật của anh là Cố Mạc Tu đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Như vậy, Cố Mạc Tu tiên sinh, xin hỏi anh cùng Liên Lạc tiểu thư có quan hệ gì?”

“Không phải cô ấy vừa trả lời mọi người rồi sao? Anh em!”

Đám ruồi bọ bàn tán xì xào, khóe miệng trồi lên nụ cười khinh thường.

“Hai người ở chung phải không?”

“Không phát hiện dấu hôn trên người cô ấy sao?” Anh phản bác.

“Họ hàng gần yêu nhau, khi con cái sinh ra sẽ có nguy cơ đần độn…” Lời nói còn chưa dứt, liền bị Cố Mạc Tu đánh gãy:

“Tình yêu không phải chỉ vì đời sau mà tồn tại, huống chi bây giờ cũng không phải không có phương pháp giải quyết, nếu mấy người cho rằng không sinh con ra sẽ mất mặt, lòng hư vinh của các người thật đáng đả kích. Sớm đi tìm cái chết đi! Cầu nguyện kiếp sau đầu thai làm ruồi, hưởng thụ cảm giác lạc thú con cháu các người sinh sôi nẩy nở!”

Mặt tên phóng viên bị chất vấn lúc đỏ lúc trắng.

Tôi vỗ tay, dáng vẻ lưu manh hướng Cố Mạc Tu huýt sáo: “Nói rất đúng!”

“Bọn họ thật sự ghê tởm… Rõ ràng là anh em ruột, lại còn yêu nhau! Ghê tởm, tội nghiệt!”

“Rất ghê tởm … Rất ghê tởm!”

“Làm chuyện đó với em gái mình, chắc chắn sẽ bị trời phạt!”



Tôi chọc chọc cánh tay anh, chớp chớp con ngươi: “Nghe thấy không?”

Anh nhàn nhạt liếc tôi một cái, cầm lấy microphone, từng chữ từng câu nói với đám phóng viên: “Nếu mấy người cho rằng tôi là tội nhân. Vậy xin hỏi người nào mới không phải tội nhân. Trước tiên hãy ném đá vào đầu tôi đi.”

Thanh âm vang dội, nói năng có khí phách.

Các phóng viên đều sửng sốt, không dám nhiều lời nữa.

Tôi cũng ngây ngẩn cả người, sau một lúc cười ha hả.

Che dấu sự rung động trong lòng!

Phỏng vấn chấm dứt.

Đi đến bãi đỗ xe, tôi cười khoái chí: “Chắc chắn tiêu đề ngày mai sẽ rất thú vị! Ha ha ha!”

Anh không nói, ánh mắt chạm đến tóc tôi.

Tôi dang hai tay xoay một vòng trên mặt đất: “Thế nào? Vừa lòng với kiểu tóc mới của em không?”

Sắc mặt của anh cực kỳ tái nhợt.

Tôi rất vui vẻ nhìn thấy anh khổ sở.

Nhún nhún vai: “Trở về đi!”

Đây là tận thế của tôi.

Biết rõ nhưng vẫn lựa chọn tận thế.

Không gian đen tối, tràn ngập hương vị nguy hiểm.

Giọng nói âm trầm lạnh lùng.

“Cho đến khi chết… Em chỉ có thể là của anh…”

“Phải không?” Tôi mỉm cười.

“Nếu em dám tái phạm… Em xem anh sẽ làm gì.”

Dùng sức hôn cắn.

Máu tươi chảy ròng ròng.

Trời mưa. Truyền thuyết nói rằng: Mưa là do nước mắt chảy từ trong trái tim của Thần, cho nên rất lạnh.

Cố Mạc Tu nói: “Em đừng giãy giụa! Ngoan, vào trong lòng anh, anh sẽ yêu thương em!”

Thứ gì đã đem lòng người bóc đi từng tầng lá mỏng, làm con người trở nên dịu dàng hơn.

Có vẻ tôi không hề khỏe mạnh, giãy giụa trong tháng bảy nóng nực.

Có trí tưởng tượng đặc biệt.

Tính ảo tưởng, ý tứ tái nhợt của số mệnh bị màn đêm cắn nuốt không ra bộ dạng, nụ cười là một thứ bệnh trạng.

Thân thể vẫn bị vây bởi cảm giác hưng phấn của một loại sốt nhẹ, có lẽ có liên quan tới thời tiết.

Gần đây, có một cơn bão đi qua.

Chuông cửa vang lên.

Tôi lắng nghe.

Tiếng chuông vẫn liên tục.

Tôi lắc lắc xiềng xích trên tay, vang lên tiếng va chạm.

Tiếng chuông vang lên trong chốc lát, dừng lại.

Tôi nhìn bầu trời mờ mịt bên ngoài, ảo tưởng trong góc đang cất giấu một con yêu quái ăn thịt người.

Tôi ngồi trên xích đu uống Cappuccino bỏ thêm chút đường.

Mưa thình lình quét tới.

Sấm sét vang dội.

Suy nghĩ về câu chuyện trên hòn đảo xanh, hình ảnh về nó khắc sâu trong tâm trí, thập phần mang ý vị thâm trường. Mơ hồ, không hề sáng tỏ.

Cappuccino không phải là thứ tôi yêu nhất, nó quá mềm mại, thật ra sở thích chân chính là cafe đen không pha tạp bất kỳ một loại gia vị nào.

Chỉ là, không muốn tăng thêm gánh nặng cho dạ dày. Nhưng đúng ra, uống xong vẫn có cảm giác ghê tởm muốn nôn.

Hồi ức và dục vọng hỗn hợp cùng một chỗ, lúc tràn đầy sẽ phát sinh một loại cảm giác mới lạ.

Anh, gọi là SUNNY. Anh, gọi là Cố Mạc Tu.

Nhớ đến cái đêm mùa đông đó, khi con người bị cồn chi phối trở nên mẫn cảm hơn, cả người ngứa ngáy sẽ có ảo tưởng muốn trần truồng nằm trên một khối băng lạnh, hy vọng cái rét lạnh có thể đóng băng các tế bào cảm giác trong cơ thể, hoàn toàn không biết gì cả.

Khi đó, tôi bất lực cùng hoang đường.

Cửa sổ đột nhiên ‘rầm’ một tiếng bị đập bể.

Tả Thừa Tịch đứng ở nơi đó.

Anh ta lấy tay lau đi những giọt nước mưa trên khuôn mặt: “Bà đi với tôi chứ? Bây giờ!”

Tôi cười lên ha hả.

Gật gật đầu: “Ừ!”