Bán Dực

Chương 21: Xxxx



Tôi quỳ gối trước cây Thánh giá, không ngừng khẩn cầu sự đặc xá của Thần.

Tôi không có cánh, căn bản không thể đến được thiên đường.

Thần sẽ không nghe được lời sám hối của tôi.

Quang Đầu nằm trên giường, trông rất thanh thản. Tựa như đang ngủ.

Tôi đi đến bên cạnh, nhẹ nhàng lay lay anh: “Hey… Quang Đầu, mau dậy đi!”

Không có phản ứng.

Ánh mắt Copy sưng đỏ không chịu nổi.

Anh ta nói cho tôi biết, trên đường về nhà Quang Đầu bị một chiếc xe tải hạng nặng đâm vào. Thân mình bị nghiền thành hai đoạn.

Tôi nhìn về phía giường ngủ.

Giữa cơ thể anh, rõ ràng có một đoạn bị chặt đứt.

Trên hành lang, cha mẹ Quang Đầu đang khóc thất thanh.

Tôi ngồi xổm xuống, từng chút một, vuốt ve trán, từng nét trên khuôn mặt anh.

Hơn một giờ trước đây, anh còn nói với tôi: “Hoa sen nhỏ, chúng ta là anh em tốt nhất của nhau.”

Hiện tại anh nằm ở trên giường, dù tôi có gọi anh bao nhiêu lần, anh rốt cuộc không nghe được.

Biện Nghê và Con Vịt đi tới, kéo tôi qua: “Liên Lạc…”

Tôi cười cười, bỏ tay khỏi người Quang Đầu: “Ông đó, tại sao phải giả chết… Mau đứng lên.”

Biện Nghê khóc không thành tiếng.

“Quang Đầu, tôi x ông đó, gọi ông đứng lên sao ông không nghe thấy?” Tôi nhéo áo anh ta, bắt đầu điên cuồng.

Con Vịt kéo lấy tôi: “Bà điên rồi sao? Quang Đầu đã chết. Bà hãy để cậu ấy được thanh thản đi!”

Tôi si ngốc quay đầu lại.

Đã lâu rồi không gặp anh, so với trước kia gầy đi rất nhiều.

Tôi quỳ trên mặt đất, tóc hạ xuống.

Làm thế nào tôi có thể chuộc hết lỗi lầm đây!

Những người tôi quan tâm, kết quả vô cùng bi thảm.

Bọn họ đều thay tôi gánh mọi tội nghiệt trên lưng.

Con Vịt khóc, nhưng không thành tiếng.

Anh ta nói: “Hoa sen nhỏ, chúng ta đều rất buồn. Bà đừng như vậy, Quang Đầu mà thấy, ra đi sẽ không yên lòng!”

Biện Nghê không nói gì, cô ấy chỉ đứng tại chỗ mà khóc.

Copy nói: “Rất thảm. Quang Đầu chết rất thảm.”

Tôi đứng lên, hỏi: “Tên lái xe gây chuyện đâu?”

“Sau khi đụng vào Quang Đầu, lái xe hoảng hốt, đâm vào lề đường, xe hỏng người chết!”

Tôi nói: “Chết tốt lắm. Thi thể đâu?”

Con Vịt hoảng: “Bà muốn làm gì?”

Tôi nói: “Tiên thi!” (trút bỏ hận thù bằng cách khâu vắt cơ thể của kẻ thù đã chết)

“Bà điên rồi!” Biện Nghê giận dữ mắng mỏ.

Tôi cười cười, chỉ vào thi thể Quang Đầu: “Quang Đầu nhất định rất đau. Tôi không tiên thi, tôi cũng đau theo!”

Nói xong đi ra cửa.

Con Vịt ôm lấy tôi: “Hoa sen nhỏ, bà nên bình tĩnh một chút.”

“Tôi rất bình tĩnh. Là các người không bình tĩnh. Các người nếu bình tĩnh, đã sớm nên làm cái việc tôi cần phải làm.”

“Liên Lạc, bà đừng như vậy…”

Tôi nóng vội: “Con Vịt, ông buông ra.”

Anh ôm tôi càng chặt hơn.

Tôi tức giận, ngược lại cười: “Tả Thừa Tịch, ông còn không rõ sao? Ông có biết vì sao Quang Đầu chết không?”

Mấy người sửng sốt.

Tôi nói: “Bởi vì tôi với anh trai sống cùng nhau. Thần nổi giận, cho nên, đem tất cả sự trừng phạt của tôi dồn lên thân các người.”

Ngoại trừ Copy, hai người kia vẻ mặt thật rõ ràng.

Con Vịt nói: “Hoa sen nhỏ, bà không nên suy nghĩ bậy bạ. Đây là tai nạn xe cộ ngoài ý muốn. Không liên quan đến chuyện của bà!”

“Vậy lần trước ông bị mấy tên đàn ông…, cũng không liên quan đến chuyện của tôi sao?”

Trong phòng bệnh im ắng.

Không có người nói chuyện.

Con Vịt buông lỏng hai tay ra.

Tôi rời xa phòng bệnh.

Trong đầu trống rỗng.

Biện Nghê đi theo.

Hành động đầu tiên của cô ấy là hung hăng cho tôi một cái bạt tai: “Bàn tay này, tôi thay Con Vịt đánh! Cậu ấy vì bà, vứt bỏ sự tự tôn của đàn ông, bà lại thương tổn cậu ấy như vậy!”

Tôi gục đầu xuống, không lên tiếng

Cô ấy tiếp tục cho tôi cái bạt tai thứ hai: “Bàn tay này, thay Quang Đầu đánh! Khi còn sống cậu ấy bảo vệ bà như vậy, sau khi cậu ấy chết bà lại nói năng hồ nháo!”

Tôi dựa vào vách tường, trầm mặc.

Cái tát thứ ba: “Bàn tay này, thay anh trai của bà đánh!”

Không có lý do gì, nhưng tôi biết ý tứ của cô ấy.

Cái tát thứ tư: “Bàn tay này, thay tôi – Biện Nghê chính mình đánh!”

Cô ấy khóc: “Tôi yêu Con Vịt nhiều năm như vậy. Nhưng cậu ấy lại yêu bà. Cho nên, tôi yêu ai yêu cả đường đi, đối tốt với bà. Sau đó tôi cũng thật lòng thích bà.”

Tôi cắn môi, không nói lời nào.

“Bà có chừng có mực cho tôi. Cái gì mà Thần trừng phạt. Đều là một lũ P. Cho tới bây giờ tôi cũng không thể tin được Liên Lạc bà lại tin vào mấy thứ mê tín dị đoan như thế!”

Mái tóc rũ xuống, cúi đầu trước cô ấy: “Thật xin lỗi!”

Cô ấy gục đầu vào vách tường khóc.

Tôi đi ra phía ngoài bệnh viện.

Cố Mạc Tu.

Anh ở nơi nào?

Kế tiếp có thể hay không chính là anh?

Nghĩ như vậy, trái tim bắt đầu hoảng loạn điên cuồng.

Đẩy nhanh bước chân, chạy về nhà.

Thở hổn hển đẩy cửa ra, Cố Mạc Tu ngồi trước bàn học, nghiêm túc làm việc.

Toàn thân tôi buông lỏng, hai chân nhất thời mất đi khí lực, ngã ngồi xuống đất.

Anh nghe thấy tiếng vang, quay đầu.

“Tiểu Lạc, em làm sao vậy?” Anh vội vàng chạy tới, ôm lấy tôi.

Tôi vô lực lắc đầu: “Ôm em. Anh trai… Ôm em.”

Cho dù trong bụng anh đầy sự nghi hoặc, như cũ cái gì cũng không hỏi, ôm chặt lấy tôi.

Được Cố Mạc Tu ôm ấp thật sự rất ấm áp.

Nếu ngực của anh chính là toàn thế giới thì thật tốt.

Bên ngoài trời mưa.

Tôi không thích trời mưa, mỗi lần trời mưa vào ban đêm, đều sẽ phát sinh ra những chuyện đổ máu.

Đêm nay, cũng sẽ tràn ngập máu tươi sao?

Tang lễ của Quang Đầu ba ngày sau cử hành.

Trên bức ảnh đen trắng, khuôn mặt anh ta tươi cười sáng lạn giống như khi còn sống.

Cha mẹ anh ta khóc đến té xỉu.

Copy, Con Vịt, Biện Nghê cả người đều mặc y phục đen, cúi đầu thấp, khóc.

Từ đầu tới cuối tôi không hề chảy một giọt nước mắt.

Biện Nghê mắng tôi máu lạnh.

Tôi biết, mình không phải người như thế.

Tôi không có nước mắt.

Đêm đó nằm trong lòng Cố Mạc Tu, gần như chảy cạn tất cả nước mắt kiếp này.

Tôi hỏi anh: “Cố Mạc Tu, anh không sợ hãi sao? Có lẽ người kế tiếp chính là anh.”

Anh ta lắc đầu: “Chuyện mà anh sợ hãi nhất, chính là việc em rời xa anh.”

Cố Mạc Tu kéo tay tôi, cúi đầu trước chân dung Quang Đầu.

Xe tang bắt đầu chậm rãi di chuyển.

Bọn họ khóc càng bi thiết.

Tôi nhìn tấm ảnh ngày càng xa dần, lại nhớ tới hình ảnh cuối cùng đêm đó, tại góc khuất, Quang Đầu nhìn tôi cười vẫy tay.

Ánh mắt chua xót khó chịu.

Cố Mạc Tu ôm chặt tôi: “Về nhà đi.”

Tôi gật đầu. Cùng anh chậm rãi đi về.

Quang Đầu, đi tốt nhé.

Tôi sợ lắm. Mỗi ngày đều run lên vì sợ hãi. Đến tối, chỉ cần Cố Mạc Tu về muộn một chút, tôi sẽ đứng ngồi không yên, chạy đến chỗ làm tìm anh.

Anh hiểu tâm tình của tôi, không ngừng an ủi tôi.

Anh nói: “Tiểu Lạc, không sợ. Thật xin lỗi. Đều là lỗi của anh!”

Anh còn nói: “Tiểu Lạc, bộ dáng của em thật yếu ớt…”

Tôi cười cười.

Không thèm nhắc lại.

Tôi biết mình sắp không chống đỡ được nữa rồi.

Hai người ở nhà ăn cơm.

Cố Mạc Tu gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát tôi: “Mấy ngày nay em gầy quá, ăn nhiều một chút!”

Tôi nhìn miếng thịt đầy mỡ, dạ dày co thắt mãnh liệt, chạy vọt vào buồng vệ sinh điên cuồng nôn mửa.

Cố Mạc Tu đuổi theo, vỗ vào lưng tôi: “Mấy hôm nay sao em hay bị vậy…” Nói xong, sắc mặt liền tái nhợt.

“Tiểu Lạc… Chẳng lẽ em…” Anh chỉ vào bụng tôi.

Tôi ngạc nhiên, vội vàng lắc đầu: “Anh tưởng cái gì? Làm sao có khả năng!”

Anh nhíu mi, không nói, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn tôi.

Lương tâm tội lỗi, tôi nhìn chỗ khác, nói: “Đi thôi!”

Buổi tối, hai người quay lưng vào nhau ngủ.

Sau khi phát hiện mình mang thai, ở trên giường tôi bắt đầu tránh né Cố Mạc Tu.

Ngay từ đầu, anh tưởng rằng vì cái chết của Quang Đầu mà tôi không có tâm tình, sau đó, anh bắt đầu nghi kỵ.

“Đồ ngốc…” Anh rốt cuộc nhẫn nhịn không chịu nổi, từ phía sau lưng ôm lấy tôi.

Phía sau lưng là con người yếu ớt, phòng bị sợ tổn thương, cho nên, sau cái ôm chính là lưu nụ hôn nhẹ cho người yêu.

“Ngốc ngốc… Đã lâu rồi chúng ta không có…” Hô hấp của anh có chút dồn dập, giọng điệu có chút thầm oán.

Tôi lúng túng đẩy anh ra: “Anh trai… Em…”

Sắc mặt anh mặt trầm xuống: “Lại muốn nói thân thể không thoải mái sao?”

Tôi không biết nên nói cái gì.

Anh kéo quần áo tôi ra: “Nếu anh nói nhất định phải là đêm nay?”

“Không được!”

“Vì sao?”

“Em…”

“Có phải em đã yêu người khác rồi?” Giọng nói của anh trầm thấp xuống.

Từ khi nào Cố Mạc Tu biến thành như vậy? Cảm giác tựa như… Cố Kỳ Ngôn!

Tôi không kiên nhẫn đẩy anh ra: “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Em đã nói là không muốn! Làm sao em có thể yêu người khác chứ!”

“Vậy em cho anh đi!” Anh không đợi tôi giải thích, xé mở quần áo của tôi, cúi đầu xuống hôn.

Tôi giãy giụa, cũng không dám có động tác gì lớn, khiếp sợ đứa trẻ bên trong bị tổn thương.

“Anh… Anh không cần như vậy…”

Anh điên cuồng hôn: “Tiểu Lạc… Tiểu Lạc… Anh muốn em…”

Nước mắt đã rơi xuống từ lúc nào: “Anh trai… Anh đừng như vậy…”

Anh không nói lời nào, tách hai chân tôi ra, định đi vào.

Tôi lấy tay cho anh một bạt tai.

“Cố Mạc Tu, anh đừng quá đáng!” Tôi khóc đẩy anh ra.

Anh ôm mặt, quỳ trên giường.

Sau khi tôi đánh xong, lập tức thấy hối hận. Đi đến bên cạnh, vỗ vỗ bờ vai của anh: “Mau ngủ đi! Thân thể em thật sự không thoải mái. Anh không cần suy nghĩ nhiều!”

Đột nhiên anh ôm lấy tôi, âm thanh mơ hồ: “Tiểu Lạc, thật xin lỗi… Thật xin lỗi… Gần đâu anh trở nên thật kỳ quái… Anh cảm thấy mình đã biến thành người xấu, càng ngày càng muốn giữ lấy em. Càng ngày càng không thể chịu đựng được việc em rời xa anh. Dù chỉ một giây cũng không thể.”

“Anh cảm thấy bất an. Anh sợ rằng em sẽ rời xa anh. Dục niệm trong lòng anh tựa như dã thú. Anh không thể khống chế nổi nó. Tiểu Lạc… Anh làm em bị thương. Anh lại thương tổn em!”

“Tiểu Lạc, em không thể rời xa anh! Em bỏ anh đi, anh sẽ điên mất!”

“Tiểu Lạc, anh chỉ muốn thấy em, chỉ muốn em ở bên người. Anh chỉ muốn đem em khóa ở nhà, làm sao cũng không cho em đi. Không cần người khác nhìn em. Không cần em nói chuyện với người khác. Dù là phụ nữ cũng không được! Đối với em, lý trí cho anh biết, anh không thể làm như vậy. Nhưng mà trong lòng tội ác kia lại rúc rích, len lỏi.”

“Tiểu Lạc, có lẽ vào một ngày anh thật sự sẽ khóa em lại bên người. Em đừng khóc. Anh yêu em nhất!”

“Tiểu Lạc, có đôi khi, thậm chí anh cảm thấy, lớp da thịt đứng giữa chúng ta, thật sự rất vướng bận!”

“Tiểu Lạc, anh yêu em, yêu đến mức muốn giết em!”

“Tiểu Lạc… Anh mệt mỏi quá…”

Tôi bi ai đến cùng cực.

Cố Mạc Tu từng là một thiên sứ thuần khiết.

Thế nhưng anh của hiện tại, ngay cả linh hồn đều cảm thấy mệt mỏi.

Người bên cạnh sau khi được tôi trấn an, dần dần đi vào giấc ngủ.

Tôi vuốt bụng, cuối cùng hạ quyết tâm.