Bán Dực

Chương 16: Truyền thuyết chết vì yêu



Sáng sớm vừa đi ra ngoài, liền thấy bóng một người cao lớn đứng ở ngoài cửa.

Đó là Lee.

Anh ta đứng dựa vào gốc cây hòe già trước cửa, cúi đầu hút thuốc. Quay mặt sang hướng khác.

Thấy tôi bước ra, vẫy tay về phía tôi: “Yo, em gái A Tu. Đã lâu không gặp.”

Bên trong KFC.

Cúi đầu chiến đấu hăng hái với bánh Hamburger.

Giằng co ba mươi phút, rốt cuộc đã hơi no, cầm lấy nước trái cây uống một hớp lớn, cảm thấy mỹ mãn.

Lee dùng một bàn tay chống cằm, tay kia nhẹ nhàng gõ theo tiết tấu xuống bàn, ý cười dịu dàng nhìn tôi.

Thấy tôi ăn xong, mới mở miệng: “No rồi?”

Tôi gật gật đầu: “No rồi!”

“Tốt lắm, hiện tại vào chủ đề chính thôi!” Anh ta nói: “Không thấy anh trai em.”

Một ngụm nước trái cây còn chưa kịp nuốt xuống, nghe thấy lời của anh ta, lập tức nghẹn ở trong. Nước mắt đau đớn chảy ra.

Anh đi đến bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng tôi: “Cẩn thận một chút.”

Tôi lại bất chấp bị sự đau đớn thống trị, vội vàng bắt lấy tay anh ta, hỏi: “Anh vừa nói cái gì?”

“Không thấy cậu ấy nữa!”

Tôi cười cười: “Lee, những lời vui đùa này một chút cũng không buồn cười!”

Anh ta nhìn tôi, không nói gì.

Trên lưng dần dần truyền đến cảm giác lạnh cả người.

“Chuyện xảy ra khi nào?”

“Tối hôm qua, anh ra ngoài có chút việc, lúc trở về, cậu ta đã không thấy tăm hơi. Tất cả quần áo sách vở, cái gì cũng đều không mang!”

Lee dừng một chút, lại nói: “Em không biết A Tu nhiều ngày như vậy đi đâu sao?”

Tôi ngơ ngác lắc đầu.

“Uống rượu. Uống nhiều quá liền ôm anh khóc. Khóc xong lại tiếp tục uống.”

Đầu óc của tôi đanh rất loạn.

“A Tu yêu em. Em đã biết đúng không…” Lời còn chưa dứt liền bị tôi ngăn lại: “Im đi!”

Anh ta tựa như không nghe thấy, tiếp tục cứ thế nói: “Anh biết cậu ta năm mười tuổi, khi đó cậu ta nói cho anh biết, cậu ta thích em gái mình. Lúc đó còn quá nhỏ, không hiểu cái gì gọi là thích. Nhưng đến khi bọn anh lớn lên, mối tình đầu tiên, cậu ta vẫn nói yêu em. Tiểu học, trung học, đại học, vẫn luôn yêu em.”

“Anh nói đùa gì vậy, chúng tôi là anh em! Như vậy, chính là loạn luân!”

“Loạn luân? Ha ha a…” Anh ta cúi đầu cười.

“Loạn luân là như thế nào?”

“Có tội!”

“Chỉ cần là tình yêu, đều vô tội!”

“Anh đừng nói bậy!”

“Không, đây là chân lý!”

“Thần sẽ trừng phạt.”

“Thần yêu chúng sinh, cũng muốn chúng sinh có tình yêu. Nếu trách phạt các người, ông ta nên tự tát vào mặt chính mình!”

“Anh…” Mãnh liệt đập bàn, đứng lên: “Anh dựa vào cái gì mà dám tới đây thuyết giáo tôi!”

“Bởi vì anh yêu anh của em.” Lee cười vô cùng thanh lịch, khóe miệng hiện lên một chút cay đắng: “Thế nhưng người cậu ấy yêu lại là em.”

Tôi ngã ngồi trên ghế. Ánh mắt mọi người xung quanh đều hướng vào chúng tôi.

Cổ họng khô khốc, cầm lấy cốc nước trái cây trên bàn dốc từng ngụm, từng ngụm.

“Bị lời nói của anh dọa sao?” Anh ta hỏi.

Tôi không nói lời nào.

“Anh chỉ yêu một mình Cố Mạc Tu, anh là gay.”

Tôi gật đầu.

“Em có biết làm sao để được như thế không?”

Tôi lắc đầu.

“Quan hệ giữa ba người chúng ta có thể không còn đơn giản nữa rồi. Anh là diễn viên phụ. Anh nguyện ý tạo ra cơ hội cho hai diễn viên chính các người!”

Tôi đẩy ghế dựa, đứng lên: “Tôi đi đây.”

“Liên Lạc!”

“Chào anh!”

Hốt hoảng tới tới lui lui trên đường cái.

Lời nói của Lee một chút tôi cũng không thể tiêu hóa xuống được. Ngược lại trong lòng càng tràn ra sự khó chịu.

Cố Mạc Tu…

Cố Kỳ Ngôn gọi điện thoại đến.

“Mẹ con đâu?”

“Không biết.”

“Có phải bà ấy lại đi tìm người đàn ông khác không?”

“Không biết!”

“Không biết nên ra ngoài…”

Điện thoại truyền ra tiếng ù ù.

Tàu điện ngầm buổi tối làm tôi nghẹn thở, dòng người gợn sóng.

Lee nói, loạn luân không quan trọng.

Lee nói, anh ta yêu Cố Mạc Tu, yêu suốt mười năm.

Lee nói, người hủy hoại anh ấy là tôi, người có thể cứu lấy anh ấy cũng chỉ có mình tôi.

Radio ở trạm ga bật lên: “Tàu sắp vào trạm, hành khách vui lòng tháo dây an toàn!”

Mũi chân thoáng giật mình.

Đèn tàu mờ nhạt dần dần chiếu sáng đường ray, tiếng tàu rít ầm ầm kéo đến.

Người bên cạnh nhắc nhở tôi một chút.

Người phụ nữ mặc áo trắng nhẹ nhàng trôi nổi trong không khí, qua lại.

Còi tàu gào thét. Còi tàu gào thét.

Còi tàu như lửa gào thét, mang đến cơn bão của chết chóc.

Người phụ nữ đó thổi thổi qua tai tôi, tóc dài nhẹ phẩy vào má tôi.

“Tạm biệt, anh yêu.” Cô ta tựa hồ nhìn vào hình bóng của người nào đó trong không khí mà nói.

Đám người truyền ra tiếng thét chói tai.

Người phụ nữ nhảy vào quỹ đạo.

Chỉ cần nỗ lực trong nháy mắt, đoàn tàu đã nghiền nát cơ thể cô ta đó.

Máu tươi văng khắp nơi.

Đám đông lập tức điên cuồng.

Người phụ nữ bị bánh xe điên cuồng nghiền qua, thi thể trở nên quái dị.

Đầu bị tác động mạnh, bay lên cao, rơi xuống dưới chân tôi.

Hai mắt trừng ra như cũ, khóe miệng mang theo ý cười.

Máu tươi bắn vào góc áo trắng của tôi, nhanh chóng tràn ra như một đóa hoa sen lớn.

Tàu điện ngầm trong đêm tối.

Trong không khí nổi lên lơ lửng mùi máu tươi ngọt ngấy.

Hành khách sớm đã hoảng sợ mà rời đi.

Tàu điện ngầm rất lớn, nhất thời trở nên trống rỗng, chỉ còn lại mình tôi cùng cái đầu của người phụ nữ lăn lóc dưới chân.

Sự quỷ dị nói không nên lời.

Tôi phát hiện bản thân mình không thể động đậy.

Toàn thân không có một chút sức lực, giống như cùng đầu của người kia ở chung một chỗ.

Đây là sinh mệnh sao?

Lần đầu tiên khoảng cách gần như thế, tiếp xúc với tử vong.

Trong cơ thể của tôi dần dần dâng lên một niềm vui bất thường. Khóe miệng cong lên một chút, bả vai bắt đầu run run, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng xoa hai mắt người đó.

Khóe mắt người phụ nữ còn vương lại nước mắt.

Độ cong của khóe miệng càng lúc càng lớn, cuối cùng cất tiếng cười to rồi đứng lên.

Nhân viên công tác tới rồi, nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này, họ kinh hãi không dám tiếp tục bước tới.

Tôi nhìn bọn họ cười cười, nâng đầu người lên nhìn bọn họ: “Người này tôi không biết… Ha ha ha ha…”

Trưởng tàu tới, quan sát tôi trong chốc lát, nói với nhân viên công tác: “Mau dẫn vị tiểu thư này đi đến sảnh nghỉ ngơi, tinh thần cô ấy đã bị kích thích nghiêm trọng!”

Tôi cho rằng…

Tôi cho rằng, tôi nghĩ đến Cố Mạc Tu.

Lần này, tôi điên cuồng nghĩ đến anh trai mình.

Bọn họ đưa tôi đến phòng nghỉ, rót cho tôi một cốc nước ấm, xoa dịu tôi trong chốc lát, sau đó vì sự cố đều bận rộn đi làm việc.

Tôi nhìn bọn họ nói: “Tôi muốn về nhà. Tôi không sao!”

Bọn họ đưa tôi ra bên ngoài, tỏ vẻ vô cùng xin lỗi tôi.

Trời đã tối rồi.

Thì ra tôi ngồi trong tàu lâu như vậy.

Chóp mũi đột ngột truyền đến một cảm giác mát lạnh, ngẩng đầu, bầu trời tuyết đã rơi trắng xóa.

Thì ra là tuyết rơi.

Thì ra mùa đông sớm đã tới rồi, thế nhưng tôi vẫn chưa phát hiện ra.

Nắm chặt áo khoác trắng dính đầy máu loang đỏ, chậm rãi đi qua trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Trước đây tại trường mẫu giáo, tôi gặp rất nhiều người lớn cùng trẻ em.

Bọn họ cười vui, có ba ôm, có mẹ nói nhỏ bên tai hai tiếng ‘bảo bối’.

Tôi vẫn cho rằng mình rất ngoan. Ngoan ngoãn đi học, ngoan ngoãn cùng các bạn bè nhỏ bé ở chung.

Mỗi ngày sau khi tan học, đều ngoan ngoãn dựa vào góc tường, như hòn đá nhỏ chờ mẹ tôi đến đón về nhà.

Thế nhưng, cho tới bây giờ, mẹ tôi vẫn chưa một lần xuất hiện.

Bà ta mặc lễ phục hoa lệ đi dự tiệc tối, sau đó mang về cho tôi những chú khác nhau.

Mỗi khi tôi dựa vào góc tường nhất định chờ bà tới đón tôi về nhà thì bọn trẻ trong trường liền cười tôi: “Liên Lạc không có mẹ, Liên Lạc là đứa trẻ không có người thương, không có người yêu.”

Rốt cuộc có một ngày, tôi đánh đứa trẻ đã cười nhạo mình, sau đó bỏ lại sách vở, khóc chạy về nhà.

Về đến nhà, vừa hay bắt gặp bà đang cùng một người đàn ông ngồi chung một chỗ, cười thật vui vẻ.

Tôi đi qua, ôm lấy bà: “Mẹ, tất cả mọi người đều cười con là đứa trẻ không có người thương. Mẹ, ngày mai đến đón con được không? Mẹ nói cho bọn họ, con không phải là đứa trẻ không có người yêu đi.”

“Bọn họ nói đúng đấy, mày thật sự không có ai yêu thương hết.”

Tôi sửng sốt.

“Mẹ không thương con sao?”

“Không thương, hơn nữa khuôn mặt của mày, tao nhìn mà chỉ muốn rạch nát!”

Trong cơ thể tôi, chảy thứ máu đen oán hận.

Vì sao muốn người khác yêu (hoặc căn bản là không thương)?

Muốn kết hôn (hoặc ngay cả hôn đều không kết)?

Muốn chán ghét, sau đó ly hôn (hoặc tuy rằng không hề chán ghét, nhưng vẫn cứ chia tay)?

Ương ngạnh sinh ra một đứa bé, rồi đi vứt bỏ nó (còn nói cái gì mà căn bản trong lời nói, trong tâm linh là không thương)?

Vì sao đi thích người khác, dù sao sớm hay muộn cũng phải chán ghét, căm hận, quên đi.

Nếu kết quả đều là như nhau, vì sao còn muốn tìm người yêu chứ?

Chỉ còn lại hy vọng…

Hai người yêu nhau cùng đi tự tử.

Những nghi kỵ, cảm giác sụp đổ cùng không thể tức giận, phẫn nộ, làm tôi đánh mất lý do để tồn tại.

Tôi hâm mộ, đố kỵ hạnh phúc của mọi người.

Từ nhỏ đã sợ hãi ánh mắt của người khác, không muốn cùng người khác có bất cứ thứ gì dây dưa.

Tôi luôn sợ hãi ‘Trong trường hợp, bọn họ không cần tôi thì làm sao bây giờ?’

Nguyện vọng mãnh liệt ‘Hy vọng được yêu’, theo như hiểu biết của tôi, chính mình so với bất kỳ người nào đều phải yếu hơn.

Hai loại cảm xúc tương phản, hai loại đối lập mà mâu thuẫn khát cầu…

Cảm xúc tuyệt vọng trong tôi, so với bất luận người nào đều phải mạnh hơn…

Mùa đông tuyết rơi, thật sự vừa trắng lại vừa mỹ lệ…

Thế nhưng lạnh quá…

Cứ như vậy bị cái trắng xóa, cái mỹ lệ trong lời nói chôn sống.

Thân thể dơ bẩn của tôi có thể trở nên sạch sẽ được hay không.

Theo miệng vết thương xấu xí, trong lời nói đem thứ máu dơ bẩn hoàn toàn buông tha…

Trên lưng tôi, có phải sẽ không thể… mọc ra một đôi cánh?

Nhớ… quá… Nhận được hạnh phúc…