Bần Đạo Có Bệnh

Chương 10: Đại thần, mang ta bay đi



Dịch giả: SeagateHDD

----------------------------

Sau khi Thừa Ảnh mua những vật phẩm thiết yếu thì hội họp lại với Phỉ Nhiên Thù và Hành Ca, cùng nhau lên núi về trang.

"Bần đạo ở thâm sơn cùng cốc lâu quá, quả nhiên theo không kịp thời đại rồi."

Hành Ca một đường thở ngắn than dài.

"Hành Ca sao lại nói lời ấy?"

Phỉ Nhiên Thù không biết, hắn bất tri bất giác nghe cách nói chuyện kỳ lạ của nàng đã thành thói quen.

Hành Ca chỉ chỉ hắn, vừa chỉ chỉ chính mình, hai người đều mặc áo khoác sẫm màu liền mũ, miệng mang khẩu trang, trang bị vô cùng kín kẽ, cả thân người giờ chỉ còn lộ ra mấy cái logo quảng cáo của tiệm quần áo. Nàng than thở:

"Ta cho rằng Thừa Ảnh đi mua vật phẩm thiết yếu là lương khô, hoặc giả leo núi là ngắm tre ngắm trúc, vạn vạn lần không nghĩ tới, phải ăn mặc ra như thế này. A Phỉ a A Phỉ, bần đạo có thể hỏi một chút, chúng ta đây là giả trang giống quỷ để đi làm kẻ trộm sao?"

Bất tri bất giác, Hành Ca tiếng "A Phỉ" này gọi càng ngày càng thuận miệng rồi. Hành Ca cho rằng, để đạt được mức độ này chẳng qua là vì nàng da mặt dày hơn người khác một chút.

Phỉ Nhiên Thù cũng thở dài một hơi, "Hành Ca ngươi không biết, trên núi gió lớn."

Hành Ca nói:

"Chỉ vì vậy?"

Phỉ Nhiên Thù lời nói ý vị sâu xa, "Thổi mạnh đau mặt."

. . . . . . Dù không biết là hắn nói thật hay có đạo lý, Hành Ca vốn không có cách nào phản bác lại.

Không đúng, "Này, vì sao Thừa Ảnh không cần hóa trang?"

Phỉ Nhiên Thù mặt sưng lên, không biết xả giận với ai, bèn nhìn Thừa Ảnh đi đằng trước, nói:

"Hắn mặt rổ."

Thừa Ảnh bóng lưng cứng đờ, bàn tay trong một chốc mất đi khống chế run run lên, tay không liền chặt xuống vô số cành cây.

Hành Ca sợ hết hồn, không nhịn được cũng nhìn Thừa Ảnh một chút, yên lặng xích gần vào gần Phỉ Nhiên Thù thêm hai bước, nói:

"Đúng rồi, Thừa Ảnh mặt rổ nhưng lại có phúc khí, hai ta tuy hoa nhường nguyệt thẹn như vầy, nhìn thấy hắn lại cảm thấy không bằng. A Phỉ, ngươi nghĩ đến thật chu đáo, cho ngươi 32 cái khen."

"Cái gì gọi là 32 cái khen?"

"Cái gì? Ta nói cái này sao?"

Phỉ Nhiên Thù phát hiện, khi nàng nói ra thì ngay cả bản thân cũng không giải thích được loại ngôn ngữ kỳ quái như vậy, lập tức sẽ đem những câu nói đó quên đi mất như chưa từng nói. Vẻ mặt lại ngây thơ không hề ngụy tạo, nếu không hắn đã sớm đối với nàng có đề phòng, nhất định cho rằng nàng đang giấu diếm, cố làm ra vẻ bí ẩn.

Hắn cũng không truy cứu thêm, liền nói tới chuyện đứng đắn, "Hành Ca, trước mắt có một việc, cần ngươi giải quyết."

Hành Ca không nhìn thấy thần sắc của hắn, nhưng từ trong giọng nói nghe ra sự tình nghiêm trọng, khuôn mặt ẩn dưới mặt nạ cũng cũng trở nên nghiêm túc, ánh mắt nàng đứng đắn, lẫm liệt tự nhiên, nói:

"Nếu như muốn hỏi ta cơm tối ăn cái gì, thì đơn giản một chút, giò heo kho, vịt chưng tương, gà hấp nấm, cà tím nướng, uhm, có vẻ thức ăn còn hơi ít một chút, mang thêm ít rượu nữa là được."

Phía trước lại có một loạt cành cây ngã xuống.

"Thừa Ảnh à, ngươi lại khống chế bản thân không tốt rồi, muốn Lăng Vân Phong trụi cây a." Hành Ca sâu xa nói.

"Trụi cây, thì Miên Miên sẽ không cao hứng." Phỉ Nhiên Thù chầm chậm nói thêm.

Tần Miên Miên là tổng quản sự của thiên hạ đệ nhất trang, là nghĩa muội cùng nhau mà lớn lên với Phỉ Nhiên Thù.

Nữ tử này lo lắng tính toán tỉ mỉ việc nhà, cả một ngọn núi to lớn như Lăng Vân Phong, cộng thêm thiên hạ đệ nhất trang, đều là dựa cả vào một tay nàng nuôi sống.

Khắp nơi trên Lăng Vân Phong, từng cọng cây ngọn cỏ là do nàng quản hạt, nếu nàng biết Thừa Ảnh chặt cây lung tung thế này. . . . . . Hậu quả khó mà lường được.

". . . . . . Đâu có, thuộc hạ là mở đường." Âm thanh của Thừa Ảnh là vô cùng khắc chế.

Tầm mắt Phỉ Nhiên Thù lại nhìn trở về trên người Hành Ca, tiếp tục đề tài lúc trước:

"Trước mắt tình huống như vậy, theo tốc độ của Phỉ mỗ và Thừa Ảnh, không tới nửa canh giờ là có thể đến đỉnh núi về thiên hạ đệ nhất trang, mà theo tốc độ của Hành Ca, sang năm mới có thể đến. Ngươi nghĩ làm sao lên núi đây?"

"Theo lộ trình thì ta hiểu rồi, còn tốc độ theo hai ngươi, ta đi như thế nào?" Hành Ca không hiểu.

"Cái này đơn giản, Phỉ mỗ chịu thiệt một chút, cõng ngươi lên núi." Phỉ Nhiên Thù nói.

"Làm sao có chuyện như vậy. Bần đạo đẹp như hoa như ngọc, chuyện này làm sao ngươi là người chịu thiệt được?" Hành Ca không vui.

Phỉ Nhiên Thù không nói lời nào, chỉ là yên lặng kéo chiếc mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt ngọc diện lang phong, đủ sức làm ngã nghiêng nửa mảnh giang hồ.

. . . . . . Hắn đưa khuôn mặt ra, tự nhiên là lời nói có đạo lý lắm, bất quá Hành Ca còn không thèm nhìn a.

Dũng sĩ chân chính, là phải có can đảm thấy được sự khổ ải của nhân sinh, có can đảm lấy khuôn mặt xinh đẹp mà trị quốc, độ chênh lệc về mặt dày đã rỏ ràng lắm rồi.

Hành Ca rất nhanh buông xuống tâm tình, lấy một tư thế vừa quả quyết vừa buông thả nhẩy phốc lên lưng Phỉ Nhiên Thù, cánh tay chỉ về phía trước, ánh mắt kiên nghị nói:

"Đại thần, mang ta bay đi."

Sau khi yên ổn ở trên lưng, Hành Ca rất nhanh phát hiện ra hai sự việc.

Trên núi gió thật sự rất lớn, đặc biệt là khi đang bay trong không trung.

Áo khoác là rất cần, đặc biệt khi mặt bị gió táp mở mắt không ra, có mặt nạ chống đỡ sẽ không bị hư khuôn mặt của người đẹp.

Còn có chuyện thứ ba.

Nếu như không phải gió thổi đến không có cách nào mở mắt, nàng thật sự rất muốn nhìn cái mặt không mang mặt nạ của Thừa Ảnh ra làm sao.

Thật sự rất muốn. Một chút cũng được. Một chút mà thôi.

Có lẽ là loại tâm niệm này cảm động trời cao, Hành Ca liền cảm giác tốc độ gió rõ ràng chậm lại.

Chờ đến khi tốc độ gió nhẹ đến mức có thể mở được mắt, nàng phát hiện Phỉ Nhiên Thù cũng chậm rãi ngừng lại.

Trong không khí tràn ngập một luồng khí tức dị thường. Nhưng nàng không rảnh bận tâm loại dị thường này, dành thời gian tìm kiếm hình dạng của Thừa Ảnh.

Hành Ca rất khó hình dung trong một khắc đó nàng nhìn thấy cái gì.

Một loại lực lượng của tự nhiên.

Một tạo vật kỳ tích.

Một loại cuồng phong khũng khiếp.

Đó là một loại sức mạnh thuở Bàn Cổ khai thiên lập địa, luyện đá vá trời mới có, tuyệt không nghĩ tới sẽ xuất hiện cảnh tượng thần bí này tại dương gian.

Rất hiển nhiên, may mắn nhìn thấy kỳ cảnh này không chỉ có riêng nàng, cũng không chỉ có Phỉ Nhiên Thù.

Một đám người che mặt vận áo đen, chẳng biết từ nơi nào từ trên trời giáng xuống.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy Thừa Ảnh, ánh mắt của bọn họ ngây dại ra, tâm linh bé nhỏ yếu đuối mang theo một cơn chấn động mãnh liệt.

Thừa Ảnh rốt cuộc là cao thủ, sau khi bị lực lượng tự nhiên làm cho lảo đão, hắn nhanh chóng dùng nội lực mạnh mẽ của bản thân khắc chế sức mạnh của tự nhiên, một con người bằng da bằng thịt chống lại thiên nhiên thì cần sức mạnh to lớn đến như thế nào?

Hắn vẫn kịp nhìn thấy đám người áo đen bịt mặt trước mắt, cáu giận trong lòng lập tức hóa thành chiêu thức võ công.

Kiếm khí như mây, tinh vân lóe, lẽ ra là vô cùng xinh đẹp, nhưng dẫn theo toàn sát khí nồng đậm, mặc dù đang lấy một địch mười, đám người kia vẫn không khỏi lo lắng cho sinh mệnh của mình.

Hành Ca vịn lấy vai Phỉ Nhiên Thù, âm thanh run rẩy nói: "A Phỉ, trời cao tuy có đức hiếu sinh, nhưng lúc này tự nhiên ta muốn cười."

Phỉ Nhiên Thù mắt phượng híp lại, dò xét võ công của đám người bịt mặt một chút, nói:

"Tử Kim giáo, mấy năm gần đây thay hình đổi dạng trà trộn vào Đạo Môn, kì thực vào hai mươi tám năm trước phạm vào vô số tội ác, sau đại án bắt cóc phụ nữ nhà lành, khiến cả võ lâm công phẫn, đột nhiên biến mất một cách thần bí như phi thăng lên trời."

Đám người áo đen nghe Phỉ Nhiên Thù thuận miệng nói ra lai lịch, bọn họ vốn cho rằng lai lịch của mình vô cùng bí ẩn, thần không biết quỷ không hay, bây giờ bị vạch trần như thế, đều là sợ hãi.

Trong đầu của Hành Ca vốn vẫn muốn nhìn thấy khuôn mặt Thừa Ảnh bị gió táp, lại nghe trong lời nói của Phỉ Nhiên Thù mang theo bốn chữ: chết không hết tội.

Liền không thấy ngột ngạt nữa, cười to lên.

Thừa Ảnh nghe thấy tiếng cười to của Hành Ca, nhất thời mù quáng tức giận, gầm dữ dội một tiếng, kiếm chiêu càng nhanh.

Chỉ thấy hắn nhảy trái nhảy phải, đem hết thảy người bịt mặt gom đến một chỗ, lăng không nhảy lên, trường kiếm vẽ một vòng tròn mà giáng xuống, hết thảy động tác đều ở trong một cái nháy mắt, Thừa Ảnh tra kiếm vào vỏ, treo ra sau lưng.

Phía sau, mười mấy người bịt mặt từ từ ngã xuống, trên đất trời tuôn ra một tiếng thét dài.

Phỉ Nhiên Thù từ sớm đã che kín tai của Hành Ca. Hắn cười nói:

"Một chiêu Cửu Châu Qua Minh, song sinh hàn quang. Thừa Ảnh, kiếm của ngươi, càng ngày càng có hình dáng rồi."

Thừa Ảnh bị cười cho đến sợ hãi, "Trang chủ, ngươi mà cười như thế, ta sẽ cảm thấy ngươi chê cười, chứ không phải ta kiếm chiêu thông thạo."

Phỉ Nhiên Thù nói:

"Ta thế nào lại cười ngươi. Kiếm như vậy là tốt rồi, trời lạnh như thế, bản trang chúa không cười nổi, như thế nào lại nói như vậy. Khì khì."

Ngươi vừa khì khì đó thôi! Trang chủ, cái này căn bản là vô tâm che dấu a! Thừa Ảnh nội thương đến mức muốn nôn ra máu, nhưng không thể tức giận đối với Phỉ Nhiên Thù, không thể làm gì khác bèn xoay qua tàn bạo mà trừng mắt với Hành Ca, đang được che lỗ tai, ánh mắt đầy vô tội.

Đều là tại nữ nhân này, Trang chủ thời điểm trước đó còn là một thiếu niên phong hoa tao nhã, lúc nào ở trước mặt người khác cũng giả bộ ra vẽ trang nhã, hừ, nhìn xem, bây giờ lại mặc kệ luôn vẻ phong nhã a! Cả người cắt ra đều là thứ đen tối!

Nhất định là bởi vì năm năm trước quen biết nữ nhân này!

"Thuộc hạ tiếp tục mở đường đây." Thừa Ảnh nghiêm mặt, cúi đầu tiến lên.

Tiếng kêu la trong rừng đã im bặt, Phỉ Nhiên Thù buông tay ra. Hành Ca xoa xoa lỗ tai có chút hơi đỏ, ngẩn ra mà nhìn Phỉ Nhiên Thù ở trước mặt, sững sờ một lát, mãi đến tận khi Phỉ Nhiên Thù nhìn lại ý hỏi dò, nàng mới luống cuống tay chân cúi đầu xuống.

Phía sau yên tĩnh khác thường, Phỉ Nhiên Thù vừa rồi chỉ nói qua là có thích khách, vì lo nàng bị sợ hãi, mới bịt tai.

Chỉ có Hành Ca tự mình biết, nàng là bị chính mình làm cho sợ rồi.

Thời điểm Phỉ Nhiên Thù bưng lỗ tai của nàng, trong đầu của nàng đột nhiên nhảy ra một loạt hình ảnh, không giống như trước đây, mỗi khi phát bệnh thì làm sao cũng không nhớ được hình ảnh.

Lần này, nàng nhớ vô cùng rõ ràng, một nam tử đang múa kiếm giết địch, một nam tử ngã vào trong lòng của nàng.

Nam tử múa kiếm kia, kiếm chiêu sử dụng vô cùng giống với Thừa Ảnh, chỉ một chiêu liền đem kẻ địch giải quyết, sau đó bên tai nàng nổ tung một trận gào thét vang dài, nam tử suy nhược trong ngực nàng lại che hai tai cho nàng, khuôn mặt tuy trắng bệch, nhưng nhìn ra rõ là Phỉ Nhiên Thù. Mà người đang giết địch cũng hướng nàng chạy tới, trong miệng hô: "Trang chủ, Vân tỷ." Khi chạy đến gần một chút, dần dần thấy rõ mặt, đối với nàng gương mặt này cũng không xa lạ gì.

Là Thừa Ảnh.

Trước đây Hành Ca đối với ký ức bị mất đi của mình vốn không coi đó là chuyện to tát gì, ngược lại vì nhớ không rõ, chuyện trước kia đều có thể xem như lụi tàn theo lửa, coi như là đầu thai làm một người khác.

Nếu như xuống núi mà có thể gặp lại người quen trước đây, hoặc là người có nhân duyên với mình, nếu như đối với nàng có lợi ích, thì tạm thời lợi dụng, đối với nàng gây tai hại, gặp thoáng qua, cắn chết cũng không tiếp thu.

Nàng chưa từng nghĩ tới mình có một ngày như vậy thấy rõ được quá khứ.

Hơn nữa là nhìn thấy tàn cục, ngoài ra cũng không nhớ được thêm ký ức nào khác.

Hành Ca cảm thấy phiền, rất phiền.

Hoặc là toàn bộ không nhớ rõ, hoặc là toàn bộ nhớ lại, kiểu đầu voi đuôi chuột thế này, có cũng như không, làm nàng có vẻ còn muốn bệnh nặng hơn.

Phiền nhất chính là, trong ký ức, hai nam một nữ, đây không phải là buộc nàng suy nghĩ đến hư não hay sao?

Tình hình có lẽ là như thế này, vì sắc đẹp của nàng mà làm cho giang hồ đại chiến, ta không giết người, nhưng người lại vì ta mà chết.

Sau một hồi loạn đấu, người sống sót chỉ còn lại Thừa Ảnh cùng Phỉ Nhiên Thù, nhất định là còn một trận quyết đấu phải tiến hành, lưỡng hổ đánh nhau, đến tột cùng thì thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sẽ rơi vào nhà nào? . . . . . .

Não vận chuyển đến đoạn này, cõi lòng của Hành Ca đột nhiên vô cùng đồng tình với Thừa Ảnh.

Vốn cho là hắn thuộc hội “đam mỹ”, chỉ yêu thích Phỉ Nhiên Thù, vì lẽ đó mới căm hận nàng, ai mà ngờ hắn vì chủ nhân của mình, đành lòng yêu đơn phương, sau đó tâm lý vặn vẹo, đối với nàng vì yêu mà sinh hận rồi. ozm

Ôi, xem ra bất kể là ở trên trời làm tiên hay là đang ở nhân gian độ kiếp, nàng đều mang tội nghiệt vì quá đẹp a.

Ở phía trước, Thừa Ảnh bị Hành Ca nhìn quá kỹ, trên lưng đột nhiên nhảy ra một cảm giác phát tởm, không nhịn được lạnh lẽo rùng mình.

Cùng lúc đó, Hành Ca cũng bị chính mình làm cho lạnh luôn.

Phi phi phi phi, nhất định chỉ là hình dáng giống nhau mà thôi! Nhìn thấy cái "Tạo vật kỳ tích" ở phía trước, nàng thực sự không thể nào tiếp thu được chính mình cùng Thừa Ảnh sẽ có cái gì vượt qua mối quan hệ thông thường!

Trấn hồn châu làm chứng, nàng là "Trích Tiên" ở trên trời, những phàm trần tục tử này, đối với nàng mà nói đều là một hạt đất một hạt cát, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới, tối đa là trên con đường tu hành thấy thích thích thì cướp làm đồ chơi thôi.

Hanh Ca thu tầm mắt lại, ổn định tâm hồn, bắt đầu cau mày suy tư, có cảm giác như còn sót một tin tức trọng yếu nào đó?

Khi Hành Ca còn đang suy nghĩ linh tinh lang tang, Phỉ Nhiên Thù và Thừa Ảnh đều chậm bước lại.

Thanh Sơn Lăng Vân, mây lượn quanh Thanh Sơn, thiên hạ đệ nhất trang ở trong mây mù như ẩn như hiện.

Phỉ Nhiên Thù buông Hành Ca xuống, nàng rốt cuộc ngừng lại suy nghĩ vẫn vơ, sau đó rùng mình lạnh lẽo, không khỏi che kín áo choàng.

Lấy tấm che mặt xuống, hít sâu một hơi, nàng ngắm nhìn bốn phía, mới phát hiện đã lên đến đỉnh ngọn núi.

Thiên hạ đệ nhất trang xây tựa vào một mảnh trên vách đá, toàn bộ sơn trang phảng phất như lơ lửng ở không trung, một toà đảo biệt lập, dưới chân chính là vực sâu, chung quanh mây như sương khói, tựa như ở chốn bồng lai. Chẳng trách trong giang hồ đồn đại, người sáng lập ra thiên hạ đệ nhất trang, là một lão thần tiên.

Mà đương nhiệm thiên hạ đệ nhất trang trang chủ, nguyên là một người có dung mạo xuất chúng khí tượng phi phàm, giờ khắc này —— Phỉ Nhiên Thù đã đem trang bị cởi hết xuống, giao cho Thừa Ảnh, chỉ thấy hắn kim quan vấn tóc, không hề loạn lên chút nào, mi mục như họa, nhìn qua rực rỡ, cởi áo chập chờn, hành động khoan thai như gió cuốn, hình ảnh này cùng không gian xinh đẹp của núi sông, càng hiện ra phong thái thanh nhã, như tiên cùng thánh.

Thiên hạ đệ nhất trang này, có hiệu quả làm nền, ánh sáng nha. . . . . .

Đương nhiên, A Phỉ coi như không cần hiệu quả này, cũng là mỹ nam thịnh thế. . . . . .

Hành Ca suy nghĩ miên man, chợt nghe bên trong truyền ra một âm thanh bình tĩnh tự tin.

"Trang chủ, Thừa Ảnh, các ngươi trở về."

Thanh âm này có chút quen tai. Hành Ca giương mắt nhìn lên, không khỏi kinh ngạc thốt lên một tiếng, mịa nó, nhìn thấy quỷ, lại thêm một Thừa Ảnh?

Một "Thừa Ảnh" khác lúc này mới chú ý tới có một nữ nhân đứng bên cạnh trang chủ, chăm chú nhìn thêm, lập tức vẻ bình tĩnh không lay động biến mất, trên mặt nổi lên sóng to gió lớn, hắn thất thanh hô:

"Vân tỷ?"

Đúng rồi! Chính là cái này! Thiếu sót tin tức trọng yếu này —— hắn gọi nàng là tỷ!

Hành Ca nhìn Phỉ Nhiên Thù, hỏi, "Chuyện đến nước này, ta chỉ hỏi ngươi câu nói sau cùng."

Phỉ Nhiên Thù nói: "Điều gì?"

Hành Ca chỉ vào một"Thừa Ảnh" khác, sắp chết giãy giụa nói: "Nói cho ta biết, người này tuy rằng nhìn rất giống Thừa Ảnh, kỳ thực còn chưa thành niên, lại gọi cố nhân của ngươi là tỷ tỷ, ta đoán hắn chừng 16 tuổi?."

Phỉ Nhiên Thù còn tưởng rằng là chuyện đại sự gì, liền cười nói: "Thật là 16."

Hành Ca thở ra một hơi, trong lòng bỏ xuống tảng đá lớn.

"Hắn 28." Phỉ Nhiên Thù nói bổ sung.

Hành Ca hai mắt trợn ngược, ngất đi.