Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

Chương 51: Họa quốc yêu cơ (19)



Quý Lạc đem chén trà vừa mới uống xong bỏ xuống, rồi mới đứng lên, nói với Hoàng đế: "Đúng là dân nữ, có điều dân nữ sớm đã chuộc thân, hiện tại cái xưng hô này, chỉ sợ là không thích hợp với ta."

Khi Hoàng đế còn trẻ cũng là một người phong lưu, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Quý Lạc, liền nghĩ nên làm thế nào để đem người này đưa vào hậu cung, giờ phút này nhìn lại Quý Lạc, trong thanh nhã mang theo một tia vũ mị, làm cho Hoàng càng thêm muốn chiếm hữu cô.

"Nói như thế, vậy không biết hôm nay ngươi lấy thân phận gì để vào cung?"

Quý Lạy rũ tay đang bị Nguyệt Trì nhéo xuống, sau đó không đợi cô trả lời, Nguyệt Trì đã đứng dậy, hướng hoàng đế nói: "Hồi bệ hạ, nàng ấy là vị hôn thê của thần."

Lời nói ra liền làm người khác cả kinh, cơ hồ tất cả người đang ngồi ở đây đều biết thân phận của Nguyệt Trì, đối với vị hôn thê tự dưng thình lình nhảy ra này, liền dọa cho bọn họ nhảy dựng.

An Trà Nhược ngồi ở đối diện lại càng thêm buồn bực, ánh mắt đầu tiên khi nàng ngồi vào bàn liền nhìn trúng người nam nhân này, ở quốc gia các nàng, loại nam tử chỉ có khuôn mặt nhưng không có dáng người cường tráng thì sẽ không được hoan nghênh, nhưng cái khí chất xuất trần của Nguyệt Trì lại làm An Trà Nhược thật sâu mà thích người nam nhân này.

Nhưng mà vừa rồi Mai Âm Âm lại nói cho nàng, Nguyệt Trì đã có người yêu, chính là người đang ngồi ở bên cạnh hắn.

Sau khi An Trà Nhược nhìn thấy bộ dáng của Quý Lạc, liền lập tức khịt mũi coi thường, loại nữ nhân chỉ cần một trận gió liền ngã này, làm sao so được với nàng? Lúc biết được thân phận của Quý Lạc, nàng lại càng thêm chắc chắn Nguyệt Trì đã là vật ở trong bàn tay mình, một công chúa cao quý, với một cái pháo hoa nữ tử*, cái nào nặng cái nào nhẹ, người bình thường nhất định sẽ biết lựa chọn như thế nào.

*Một nữ tử nhỏ bé không đáng kể

Nhưng mà biểu hiện của Nguyệt Trì lại làm nàng thất vọng rồi, nam tử kia, thế nhưng lại hào phóng nói ra quan hệ của bọn họ như vậy?

An Trà Nhược rất không cam lòng, mỗi cái giơ tay nhấc chân của Nguyệt Trì đều làm nàng si mê, cho nên không có khả năng nàng sẽ từ bỏ.

Vì thế nàng lại nói với Hoàng đế: "Tuy là đã chuộc thân, nhưng hôm nay là sinh nhật của hoàng đế, không bằng để vị cô nương này lấy vũ trợ hứng?"

Hoàng đế vốn dĩ cũng muốn nhìn thử xem, lúc này An Trà Nhược lại nói như vậy, đương nhiên ông sẽ cảm thấy không thể tốt hơn, không đợi Nguyệt Trì nói chuyện, ông liền trực tiếp quyết định: "Được, trẫm cũng cảm thấy vô cùng hứng thú, người đâu, mau đưa vị cô nương này đi thay quần áo, trẫm chờ nàng biểu diễn a."

Lúc này Hoàng đế cũng bất chấp Nguyệt Trì, cho dù yêu thương thì thế nào, chỉ là một nữ nhân mà thôi, tương lai ông sẽ ban cho hắn nhiều nữ nhân hơn.

Vốn dĩ Quý Lạc không nghĩ sẽ để Nguyệt Trì hỗ trợ, cô hướng Nguyệt Trì nói câu yên tâm, sau đó mới đi theo tỳ nữ để thay quần áo.

Không biết có phải do Mai Âm Âm sai sử hay không, bộ váy kia vô cùng lộ liễu, Quý Lạc thấy bộ váy kia xấp xỉ với nhan sắc của mình, liền đem làn váy chỗ sa mỏng thả xuống dưới, rồi quấn lại nơi tay.

Chờ thời điểm Quý Lạc lên sân khấu, mọi người liền sôi nổi nhìn lại, có người đang cầm chén rượu trên tay, rượu đổ hết xuống mà cũng không biết.

Lúc này, hô hấp của mọi người đều bất giác mà trở nên nhẹ hơn, chỉ sợ tiếng hít thở sẽ quấy nhiễu đến nữ tử đang đứng ở giữa sân, nữ tử kia quyến rũ tựa như yêu tinh, có một đôi mắt câu nhân hồn phách.

Quý Lạc đến cả âm nhạc cũng không cần, liền dựa theo ký ức của nguyên chủ, nhẹ điểm mũi chân, rồi xoay tròn, lục lạc ở trên chân cũng theo đó mà vang lên, tựa như nhịp trống, thanh âm quanh quẩn ở bên tai mỗi người.

Theo động tác càng lúc càng nhanh, vũ đạo cũng tới hồi kết thúc, thanh âm đinh linh đinh linh của lục lạc cũng bắt đầu chậm dần, thẳng đến khi vũ đạo đã kết thúc, rất nhiều người còn chưa phục hồi tinh thần lại.

Quý Lạc rất vừa lòng với cái hiệu quả này, vì thế cô liền đánh vỡ sự yên lặng: "Dân nữ đã biểu diễn xong, xin phép cáo lui."

Hoàng đế tùy tiện đáp ứng vài tiếng, ánh mắt giống như đang dính vào người Quý Lạc, cho đến khi Quý Lạc đã ngồi xuống, còn chưa có phục hồi tinh thần lại.