Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc

Chương 11: Ái muội hữu lý [2]



TỨ

Phía sau truyền ra thanh âm của hoàng đế, “Là trẫm mời hắn tới.”

Viên Ngạo Sách khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt đảo qua băng gạc ẩn trong cổ áo y, “Ngươi nên tĩnh dưỡng nhiều chút.”

Bàn tay giấu trong tay áo của Tiết Linh Bích chậm rãi nắm thành quyền.

Không khí phảng phất như có sợi dây đàn, một sợi dây đàn có thể đứt phựt bất cứ lúc nào.

Phùng Cổ Đạo có xung động muốn lui về phòng.

Viên Ngạo Sách chậm rãi bước tới, hành lang chật hẹp, hắn bước qua người Tiết Linh Bích hai bả vai sượt qua nhau, đây đó đều có thể cảm giác được độ ấm của đối phương. Hắn dừng lại trước cánh cửa, ẩn ý mà quay đầu lại liếc nhìn Phùng Cổ Đạo, “Nghe nói Huyết Đồ đường đang vạch một kế hoạch đại ám sát.”

Phùng Cổ Đạo xoay mặt đi, bước chân thoáng hướng tới gần Tiết Linh Bích.

“Mong rằng lần này bọn chúng thành công. Như vậy ta sẽ bớt được rất nhiều phiền phức.” Viên Ngạo Sách nói xong, ngang nhiên vào phòng.

Phùng Cổ Đạo thấy Tiết Linh Bích còn đứng tại chỗ chậm chạp không nhúc nhích, cho rằng y đang nhớ tới chuyện chiến bại, liền định khuyên giải an ủi hai câu, nhưng miệng vừa hé ra, mạt thân ảnh nọ lại bước đi.

Phùng Cổ Đạo đành phải sờ sờ mũi, yên lặng đem những lời muốn nói nuốt vào trong họng, bấu chặt áo khoác, lặng lẽ theo sát phía sau.

.

Trên đường ngựa xe như nước, người đến người đi.

Kiệu phu của Tuyết Y Hầu phủ thấy bọn họ ra, lập tức khiêng kiệu đi đến.

Tiết Linh Bích đi đến trước cửa thì dừng bước gọi, “Phùng Cổ Đạo.”

“Có.” Hắn tí ta tí tởn vòng tới bên tay phải của y, mắt lúng liếng nhìn y.

“Bảo kiệu phu khiêng kiệu về trước, ngươi theo ta đi một lúc.”

Phùng Cổ Đạo khẽ giật mình, lập tức lĩnh mệnh. Nhìn hai cỗ kiệu cứ như vậy chậm rãi tiêu thất trong tầm mắt, hắn nhịn không được mà xoay người thở dài.

“Từ nơi này quay về hầu phủ chỉ có mấy trăm bước thôi.” Tiết Linh Bích nói.

Phùng Cổ Đạo đáp, “Có thể ngồi kiệu thì tốt hơn đi bộ.” Nói xong, hắn liền chờ bị ai kia giễu cợt, không ngờ đợi nửa ngày, Tiết Linh Bích vẫn không nói một lời, chỉ là nhíu mày nhìn hắn, giống như bị thứ gì đó làm nghẹn lại.

“Hầu gia?” Phùng Cổ Đạo nhẹ giọng hô hoán.

“Ân?” Tiết Linh Bích chớp chớp mắt.

“Ngươi.” Hắn do dự lựa chọn từ ngữ, “Ngươi có phải đang nghĩ tới chuyện Viên Ngạo Sách không?”

Tiết Linh Bích chỉ khẽ nhếch miệng một cái, trên mặt lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, “Ngươi cảm thấy ta đang nghĩ về hắn?”

“Không. Ta chỉ nghĩ thắng bại là chuyện thường của binh gia…” Hắn vừa nói vừa lén nhìn sắc mặt của y, “Huống chi Viên Ngạo Sách bị nhốt ở Huy Hoàng môn tám năm, ngày ngày nghiên tập võ công, trong lòng không có việc thừa, không như Hầu gia nhật lý vạn ky. Cho nên hắn mặc dù thắng, cũng là thắng tại hai chữ cần lực mà thôi.”

“Ngươi là đang an ủi bản hầu?” Tiết Linh Bích tự tiếu phi tiếu.

Phùng Cổ Đạo lúng túng nói, “Nếu như ta nói gì không đúng, còn thỉnh Hầu gia thứ lỗi.”

Tiết Linh Bích mỉm cười, thản nhiên, nhấc chân đi ra ngoài.

Đông đã qua, Xuân đã tới, thế nhưng khí lạnh vẫn chưa lui.

Phùng Cổ Đạo đi ở phía sau, nhìn y sam đơn bạc trên người Tiết Linh Bích, nhịn không được lại giật giật áo khoác.

“Phùng Cổ Đạo.” Tiết Linh Bích thấp giọng gọi.

“Có.” Phùng Cổ Đạo bước nhanh hơn vài bước.

“Bồi bản hầu ra ngoài thành dạo một chút.” Y chuyển bước, đột nhiên đi về phía cửa thành.



Hầu gia, hồi nãy ngươi mới vừa nói là mấy trăm bước mà, quay về hầu phủ mà.

Phùng Cổ Đạo dừng bước, dùng ánh mắt u oán dõi theo bóng lưng của y, hy vọng y có thể hồi tâm chuyển ý tại thời khắc cuối cùng.

Nhưng mắt thấy thân ảnh của Tiết Linh Bích đã sắp biến mất, kỳ tích vẫn không hề xuất hiện.

Phùng Cổ Đạo bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, làm như muốn đem những huyễn tưởng không thực kia ném ra sau đầu.

“Phùng Cổ Đạo.” Tiết Linh Bích không ngừng bước cũng không thèm quay đầu lại, nhưng thanh âm truyền tới không hề bị cản trở.

“Tới ngay.” Phùng Cổ Đạo bấu chặt áo khoác, chạy chậm đuổi theo.

Đã là chạng vạng, sắc trời càng lúc càng tối.

Phùng Cổ Đạo thấy thành môn quan (quan trông cửa thành) đang chuẩn bị kết thúc công việc, thấp giọng nói, “Hầu gia, bây giờ chúng ta ra ngoài, e là không vào được.”

Tiết Linh Bích nói, “Vậy thì thôi sáng sớm mai về cũng được.”

“Nhưng mà…” Phùng Cổ Đạo muốn nói lại thôi.

“Có gì thì nói đi. Hà tất phải ấp a ấp úng?”

“Hầu gia y sam đơn bạc, ta là lo lắng…” Hắn nhìn y trong mắt tràn đầy chân thành.

Tiết Linh Bích dừng bước, thần sắc hơi thả lỏng, trong mắt khẽ ngậm ý cười, “Áo khoác trên người ngươi hình như là của ta đó.”

“…” Phùng Cổ Đạo rốt cuộc biết cái gì là họa từ miệng mà ra. Hắn không nói gì mà cởi xuống áo khoác chuyền qua.

Tiết Linh Bích tự tiếu phi tiếu, “Ngươi thay ta giữ trước đã.”

“Ta có thể dùng vai giữ không?”

“Tùy thích.” Tiết Linh Bích tiếp tục đi ra ngoài thành.

Phùng Cổ Đạo một lần nữa phủ thêm áo khoác.

Tiết Linh Bích đi tới đi tới, rồi rời khỏi đường lớn, đi đến một vùng hoang vu.

“Hầu gia.” Sau khi đi gần nửa canh giờ, Phùng Cổ Đạo rốt cuộc chịu không nổi bèn cất tiếng nói, “Nếu ngươi có tâm sự không ngại thì cứ nói ra, dù ta không giúp được gì, cũng có thể làm một người lắng nghe.”

“Làm sao ngươi biết ta có tâm sự?”



Bởi vì sau khi rời khỏi trà lâu, trên mặt ngươi liền viết mười sáu chữ: tâm sự nặng nề, trong lòng không yên, khẩu thị tâm phi, tâm phiền ý loạn.

Phùng Cổ Đạo nói, “Bởi vì Hầu gia nhật lý vạn ky, ưu quốc ưu dân, có tâm sự là bình thường đó, không có tâm sự mới kỳ quái.”

Tiết Linh Bích nói, “Bản hầu quả thật có tâm sự, bởi vì bản hầu muốn đánh cược một ván, rồi lại không biết có nên cược hay không.”

“Đánh cược?” Cái tai Phùng Cổ Đạo dựng thẳng, “Không biết cược như thế nào?”

“Đánh cược về tín nhiệm.”

Phùng Cổ Đạo cẩn cẩn dực dực mà hỏi thăm, “Ý Hầu gia là?”

“Đã từng có một thiếu niên vì để gặp được phụ thân chinh chiến ở sa trường nơi biên cương xa xôi, mà một mình lén đến quân doanh ở biên quan.” Tiết Linh Bích chắp tay sau lưng nhìn trời, thần tình nửa mê mang nửa bi thương, “Bởi vì hắn có thủ dụ của hoàng đế, cho nên một đường thông suốt tiến vào quân doanh. Cứ như vậy, hắn lén lẻn vào quân trướng của phụ thân, hắn vốn tưởng rằng phụ thân hắn lúc này đang nghiên cứu địch tình, định ra chiến lược trong trướng… thậm chí là nghỉ ngơi. Nhưng khi hắn xông vào, lại thấy vị phụ thân từng tuyên bố sẽ chung thân với mẫu thân không tái thú đang cùng một nữ tử điên loan đảo phượng.”

Phùng Cổ Đạo không dám thở mạnh.

“Thiếu niên phẫn nộ liền xông lên, hung hăng chất vấn phụ thân hắn. Phụ thân hắn cái gì cũng không nói, chỉ cho hắn một cái tát, sau đó bảo hắn cút đi. Thiếu niên vĩnh viễn đều nhớ rõ khi đó, dáng dấp thẹn quá thành giận trên mặt phụ thân hắn. Cũng chính là khi đó, chiến thần trong cảm nhận của hắn sụp đổ.”

Phùng Cổ Đạo kiến nghị, “Nếu như cái từ thiếu niên này dùng quá vất vả, dùng ‘ta’ cũng được.”

Tiết Linh Bích liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục nói, “Ta dưới cơn giận dữ, rời khỏi quân doanh, trụ tại trấn nhỏ ở biên quan. Ta khi đó tuy rằng vẫn còn sót lại cơn giận chưa nguôi, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ hy vọng phụ thân sẽ đuổi theo, giải thích cho ta lúc trước bất quá chỉ là một sự hiểu lầm.” Y dừng một chút, sắc mặt trầm trọng, “Nhưng hắn vẫn không đến.”

“Loại chuyện này quả thật rất khó giải thích.” Phùng Cổ Đạo ngược lại cảm thấy tương đối đồng tình với vị đại nguyên soái làm chuyện không che mặt này. Là một nam nhân, nhất là một nam nhân có địa vị có quyền thế lại chính trực tráng niên, bởi vì nhất thời xung động mà phải chịu cảnh nửa đời sau không cưới được vợ, đây quả thật là một chuyện khiến người ta ảo não lại phiền muộn. Bởi vậy mới nói nếu không chuẩn bị hồ đồ một đời, thì nghìn vạn lần không nên đi học tiêu sái, làm chuyện hồ đồ nhất thời.

“Cho tới ba ngày sau, ta nhận được tin dữ của phụ thân.” Tiết Linh Bích nói, “Thì ra lúc đầu phụ thân có đuổi theo tìm ta, nhưng trên đường gặp phải Ma giáo Minh Tôn… Tao ngộ bất hạnh.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Sao ngươi biết là Minh Tôn làm nên? Theo ta được biết, Minh Tôn rất ít khi ra tay giết người. Những chuyện này thông thường là Ám Tôn làm.”

“Bởi vì thi thể của phụ thân là do Minh Tôn đưa về. Hắn chính mồm thừa nhận, là hắn giết phụ thân. Bất quá biết chuyện này chỉ có những thân tín khi đó. Nếu không phải ta trong lúc vô ý nghe được bọn họ nói chuyện với nhau, ta cũng sẽ không biết thì ra phụ thân ta không phải chết dưới tay cường đạo theo như bọn họ nói. Cũng phải, phụ thân ta anh hùng một đời, cường đạo bình thường làm sao có khả năng khiến hắn bị một chút tổn thương! Bắt đầu từ ngày ấy, ta liền quyết định, một ngày nào đó, ta sẽ san bằng Ma giáo, sẽ giết Minh Tôn để báo thù cho phụ thân mình!”

Mỗi chữ mà y nói vang vang hữu lực như đao ném vào tấm sắt, khiến sau lưng Phùng Cổ Đạo nổi lên một luồng khí lạnh.

“Đáng tiếc khi đó ta còn quá nhỏ, võ công không đủ giỏi, trong triều cũng không có phân lượng gì. Bất quá cũng không sao, có câu tai họa lưu vạn năm, ta tin tưởng Minh Tôn sẽ không chết sớm như vậy.” Tiết Linh Bích oán hận mà cắn răng, khỏa chu sa chí nhất thời đỏ tươi như máu, “Đáng tiếc hắn rất nhanh đã truyền ngôi cho đồ đệ mình. Mà đồ đệ hắn không bao lâu lại bại bởi Kỷ Huy Hoàng, rời khỏi Bễ Nghễ sơn.”

“Nói không chừng đây là báo ứng a.” Phùng Cổ Đạo nhỏ giọng nói, “Nếu như vậy, ngươi cứ coi như ông trời đã thay ngươi báo thù rồi. Hà tất tiếp tục chấp nhất thêm nữa?”

Tiết Linh Bích nhắm mắt lại, một lát mới nói, “Giết phụ thân ta là lão Minh Tôn, có câu oan có đầu nợ có chủ, ta cũng không muốn lạm sát kẻ vô tội.”

“… Ma giáo đại đa số đều là vô tội mà.” Phùng Cổ Đạo ý vị thâm trường.

“Diệt hay không diệt Ma giáo, giết hay không giết Minh Tôn với ta mà nói đều không quan trọng. Ta chỉ muốn bức lão Minh Tôn xuất hiện mà thôi. Ma giáo là tâm huyết của hắn, Minh Tôn là đồ đệ của hắn, ta không tin khi bọn người đó gặp phải nguy hiểm, hắn còn không lộ diện.”

Phùng Cổ Đạo liếm liếm môi, nhạt nhẽo mà tổng kết, “Cho nên sở dĩ ngươi làm nhiều chuyện với Ma giáo như vậy đều là vì bức lão Minh Tôn xuất hiện?”

“Không sai.”

“Vậy còn tàng bảo đồ?” Hắn cũng không quên Tiết Linh Bích ngầm thừa nhận tàng bảo đồ là đang ở Ma giáo.

Tiết Linh Bích nghiêm mặt nói, “Đây là một chuyện khác. Khi trước được tiên đế giao phó tàng bảo đồ là phụ thân ta, chuyện này là hoàng thượng nói cho ta biết. Nhưng chúng ta lục soát khắp hầu phủ cũng không tìm được tăm tích của tàng bảo đồ. Cho nên hoàng thượng và ta đều hoài nghi tàng bào đồ lúc đó được phụ thân mang theo bên người, bị Minh Tôn lấy đi.”

Phùng Cổ Đạo bừng tỉnh, “Suy đoán rất hợp lý. Có điều tại sao ngươi lại nói cho ta nhiều như vậy?”

“Bởi vì ta đã nói, ta muốn đánh cược.” Tiết Linh Bích bình tĩnh nhìn hắn, con ngươi đen láy như hồ sâu, phảng phất chỉ cần hơi chút vô ý sẽ bị hút vào, “Bất quá trước khi ta đặt cược, ta hỏi ngươi một câu, ngươi phải thành thành thật thật trả lời ta.”

Phùng Cổ Đạo không khỏi bày ra vẻ trang nghiêm.

“Nơi này là ngoại ô, dù câu trả lời của ngươi không phải câu ta muốn nghe cũng không sao. Ngươi có thể đi, ta sẽ không cản ngươi, cũng sẽ không ghi nợ tính sổ. Nhưng nếu ngươi gạt ta, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, ta cũng sẽ đem ngươi thiên đao vạn quả.”

Phùng Cổ Đạo cười gượng nói, “Hầu gia, ngươi không đe dọa ta ta cũng sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất chân mà.”

Tiết Linh Bích dùng ngữ tốc cực chậm trầm giọng nói, “Ngươi rốt cuộc có phải người mà Ma giáo phái tới hay không?”

.

.

Hoang mang hoài nghi trong lòng y phải được thanh trừ sạch sẽ, cho nên ra thành ngả bài, đặt cược, dùng tình ái cả đời đặt vào ván cược. Y từ trước tới nay có khiết phích, cuộc sống là như thế, cảm tình cũng như thế. Một quãng tình liền gánh suốt đời, không cho phép bất kỳ kẻ nào chen lấn.

_________________________

NGŨ

Phùng Cổ Đạo kinh ngạc nhướng mày, lập tức lại tiu nghỉu thở dài, “Hầu gia vẫn không tin ta.”

Tiết Linh Bích làm như không nhìn thấy thất lạc trong mắt hắn, còn nói, “Nếu năm đó ta chịu lưu lại nghe phụ thân ta giải thích, có thể hắn sẽ không tráng niên tảo thệ, ôm hận mà chết.”

Phùng Cổ Đạo dường như đoán được lời kế tiếp y muốn nói, trầm mặc không nói.

“Ta không muốn sai lầm thêm lần nữa.” Tiết Linh Bích nói, “Phùng Cổ Đạo, ngươi hiểu rõ thì trả lời ta đi.”

Phùng Cổ Đạo vô tư bình tĩnh mà đáp lại cái nhìn chăm chú của y, nói, “Không phải.”

Sắc mặt Tiết Linh Bích không thay đổi, “Ngươi có biết hậu quả khi nói những lời này không?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Quân tử thẳng thắn vô tư, ta không thẹn với lương tâm.”

Tiết Linh Bích không hề chớp mắt mà nhìn sâu vào con ngươi của hẳn, thời gian phảng phất như ngừng lại tại khoảnh khắc Phùng Cổ Đạo trả lời.

Thật lâu.

Lại thật lâu.

“Hảo, ta tin ngươi.”

Y nghe được bản thân mình đem tiền cược nặng nề đặt lên bàn cược cô liêu.

Đầu bên kia bàn cược, có một cái tôi khác của bản thân.

Phùng Cổ Đạo mỉm cười nói, “Đây là lần cuối cùng Hầu gia hoài nghi ta phải không?”

Hắn nói những lời này chỉ vì trêu chọc, cũng không trông cậy Tiết Linh Bích trả lời, nhưng ngoài dự đoán chính là, Tiết Linh Bích cư nhiên gật đầu, “Ta đáp ứng ngươi.”

Phùng Cổ Đạo khom người cúi đầu, đem toàn bộ hoảng hốt kinh ngạc trên mặt đẩy hết xuống đất, “Đa tạ Hầu gia.” Ngẩng đầu lên, sắc mặt đã mang một nét hân hoan.

Tiết Linh Bích nói, “Ngươi nghĩ Minh Tôn thật sự đã chết chưa?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Nếu là hoàng thượng nói, vậy thì không thể giả. Bất quá Minh Tôn từ trước tới nay hành tung phiêu hốt, khó mà nắm bắt, cũng khó bảo không phải kế giả chết.”

Tiết Linh Bích nói, “Thỏ khôn có ba hang, lấy cách làm người của Minh Tôn mà nói, quả thật có khả năng đó. Bất quá…”

Phùng Cổ Đạo thấy y chậm chạp không tiếp tục, nhịn không được bèn truy hỏi, “Bất quá cái gì?”

“Bất quá nếu gặp được ở Phượng Hoàng sơn là Minh Tôn thật sự, như vậy hắn có chết vì đất lở hay không cũng khó mà biết được?” Tiết Linh Bích cúi người nhặt lên một nhánh cỏ khô trên mặt đất, “Minh Tôn mặc dù là kiêu hùng một đời, nhưng rốt cuộc cũng là thân thể do huyết nhục tạo nên, khó mà chống lại trò đùa của thiên địa tự nhiên.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Ý Hầu gia là…”

“Ta từng hoài nghi Minh Tôn kia là do Viên Ngạo Sách giả trang, nhưng sau khi ta giao thủ với Viên Ngạo Sách, phát hiện võ công hai người tuy rằng cơ bản giống nhau, nhưng lực độ, tốc độ và góc độ xuất chiêu lại bất đồng. Viên Ngạo Sách coi như là kỳ tài luyện võ, cũng không thể nào trong khoảng thời gian ngắn đem võ công tương đồng sử ra hai loại đặc tính võ công tuyệt nhiên bất đồng.”

Phùng Cổ Đạo chớp chớp mắt nói, “Vậy ý Hầu gia là…”

“Ta hoài nghi, Minh Tôn có thể thực sự đã chết.” Tiết Linh Bích phát hiện mình dĩ nhiên vì thốt ra những lời này mà sinh ra một cảm giác nhẹ nhõm khó nói nên lời.

“Hầu gia, ta có một chuyện không rõ.” Phùng Cổ Đạo nói, “Vì sao lúc trước Hầu gia lại hoài nghi Minh Tôn ở Phượng Hoàng sơn là giả? Nếu hắn là giả, vậy Hầu gia cho rằng Minh Tôn chân chính đang ở nơi nào?”

Tiết Linh Bích nhịn không được nhoẻn lên khóe miệng nói, “Có lẽ là ở nơi này, trước mặt ta.”

Phùng Cổ Đạo ngây ra như phỗng, “Hầu gia, ngươi nói sẽ không là… Hầu gia thật sự là coi trọng.”

Tiết Linh Bích nói, “Bởi vì trên người ngươi có quá nhiều câu đố không thể đoán ra.”

Phùng Cổ Đạo lắc đầu cười khổ nói, “Hầu gia thực sự là coi trọng ta rồi. Nếu ta có thể nhận bốn chữ không thể đoán ra, chỉ e rằng lợn cái cũng có thể làm Ma giáo Ám Tôn rồi.”

Tiết Linh Bích nói, “Nếu Ma giáo Ám Tôn thật là một con lợn cái, ta nguyện ra ba nghìn lượng để nuôi dưỡng nó.”

Phùng Cổ Đạo hít ngược một hơi nói, “Ba nghìn lượng? Ta bắt đầu hối hận vì sao mình không phải con lợn rồi.”

Tiết Linh Bích bật cười.

“Hầu gia.” Phùng Cổ Đạo đột nhiên thấp giọng nói, “Bây giờ hoàng thượng và Viên Ngạo Sách giao hảo, Minh Tôn lại gặp thời vận kém, bị đất lở lấp chết, muốn bức lão Minh Tôn ra là khó càng thêm khó. Ngươi sau này có dự định nào khác không?”

Tiết Linh Bích thu lại nụ cười, “Viên Ngạo Sách sở dĩ giao hảo với hoàng thượng, hơn phân nửa duyên cớ là có Kỷ Vô Địch giật dây ở giữa.”

“Kỷ Vô Địch?”

“Ta đã từng nói ta đáp ứng một người, không động Huy Hoàng môn.” Tiết Linh Bích đạm nhiên nói, “Ngươi kia chính là đương kim thánh thượng.”

“Vì sao?” Hoàng đế và Kỷ Vô Địch? Phùng Cổ Đạo thực sự rất khó đem hai người này đặt cùng một chỗ, chỉ nghĩ tới thôi là đã thấy sét đánh ầm ầm rồi.

“Ta biết được cũng không nhiều, hoàng thượng chỉ nói Huy Hoàng môn không thể động. Sau đó nghe các công công trong cung đề cập tới Kỷ Huy Hoàng và hoàng thượng hình như từng có giao dịch, hơn nữa chuyện liên quan tới Bễ Nghễ sơn, cụ thể cũng không rõ.”

“Chuyện liên quan tới Bễ Nghễ sơn?”

Tiết Linh Bích thấy hắn thần tình cổ quái bèn hỏi, “Ngươi nghĩ tới cái gì?”

“Ta đang nghĩ, lúc trước Kỷ Huy Hoàng bức Ma giáo rời Bễ Nghễ sơn, có liên quan tới hoàng thượng hay không.”

Tiết Linh Bích nhớ tới lúc trước Phùng Cổ Đạo từng nói Minh Tôn sở dĩ rời khỏi Bễ Nghễ sơn hoàn toàn là vì sợ uy thế của Kỷ Huy Hoàng, không khỏi nhíu mày nói, “Ý ngươi là, Kỷ Huy Hoàng sở dĩ đối phó Ma giáo, là vì lệnh của hoàng thượng? Nhưng vì sao hoàng thượng phải hạ mệnh lệnh này chứ?” Ma giáo dù cho hoành hành giang hồ, cũng không hoành hành được tới ngôi cửu ngũ a.

Phùng Cổ Đạo nói, “Ta chỉ thử suy đoán thôi.”

Tiết Linh Bích nói, “Nếu hoàng thượng không muốn có người ở lại Bễ Nghễ sơn, thì vì sao lại để mặc Lam Diễm minh chiếm lĩnh Bễ Nghễ sơn?”

Phùng Cổ Đạo nhớ lại suy đoán lúc trước Tiết Linh Bích từng đoán về Ma giáo và Lam Diễm minh, cười nói, “Hầu gia không phải còn hoài nghi Lam Diễm minh là chi nhánh của Ma giáo đó chứ?”

“Chí ít tới nay bản hầu còn chưa nghĩ ra giải thích nào tốt hơn, giải thích nguyên nhân Lam Diễm minh tiêu thất nhanh như vậy.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Có thể là hoàng thượng âm thầm giúp Kỷ Vô Địch một tay?”

Tiết Linh Bích cảm thấy càng thêm bất khả tư nghị, “Nguyên nhân là gì?”

Phùng Cổ Đạo nhún vai nói, “E rằng chỉ có trời biết đất biết, hoàng thượng và Kỷ Huy Hoàng mới biết thôi.”

Tiết Linh Bích nói, “Kỷ Vô Địch có thể cũng biết.”

“Kỷ Vô Địch?” Phùng Cổ Đạo nhãn châu xoay động, “Hắn tới kinh thành rồi.”

Ngón tay tay phải của Tiết Linh Bích nhẹ nhàng điểm điểm mu bàn tay tay trái hai cái, “Mà thôi. Chuyện này cũng không quan trọng, trước mắt quan trọng là làm sao tìm được lão Minh Tôn.”

“Hầu gia có tính toán gì không?”

Y ngưng mi trầm tư trong chốc lát, “Ngươi nghĩ, nếu ta cùng Viên Ngạo Sách làm giao dịch, hắn có đồng ý không?”

“Lợi thế của Hầu gia là gì?”

“Ma giáo, thế nào?”

Phùng Cổ Đạo thấp giọng nói, “Hầu gia muốn giúp Viên Ngạo Sách trọng chấn Ma giáo?”

“Không chỉ trọng chấn Ma giáo, mà còn có ta làm chỗ dựa lưng nữa.” Y mỉm cười, “Giống như Đoan Mộc Hồi Xuân của Tê Hà sơn trang.”

Phùng Cổ Đạo trong lòng thầm than, điều kiện như vậy trừ phi Viên Ngạo Sách thực sự biến thành một con lợn cái thì mới chịu đáp ứng. Bất quá cái miệng của hắn vẫn liên tục tán thán, “Hầu gia anh minh, chẳng tốn công sức nhất tiễn song điêu. Bán ân huệ cho Viên Ngạo Sách, lại đạt thành mục đích.”

“Đáng tiếc ta cũng không có nắm chắc quá lớn.” Tiết Linh Bích thở dài, “Nếu Minh Tôn chưa chết thì tốt rồi.”

Phùng Cổ Đạo khẽ giật khóe miệng, “Ý Hầu gia là?”

“Một người từng vì tránh Kỷ Huy Hoàng mà rút khỏi Bễ Nghễ sơn, chắc chắn sẽ càng thức thời.”

“Hầu gia đối với Minh Tôn thật là…” Phùng Cổ Đạo ngữ điệu quái dị nói, “Rất thưởng thức.”

Tiết Linh Bích khom lưng, kề sát mặt vào hắn nói, “Ngươi không hy vọng ta thưởng thức người khác?”

Gương mặt tinh xảo trước mắt Phùng Cổ Đạo đột nhiên phóng đại, khỏa chu sa chí tiên diễm kia đâm vào mắt hắn đến đau đớn, nhịn không được ngoảnh mặt sang một bên nói, “Làm môn khách của Hầu gia, về công tự nhiên hy vọng càng ngày càng nhiều thanh niên tài tuấn thuần phục Hầu gia, đem Tuyết Y Hầu phủ phát dương quang đại. Về tư, ta đương nhiên hy vọng có thể siêu quần xuất chúng, độc chiếm vị trí đầu tiên trong mắt Hầu gia rồi.”

“Ngươi đã thế rồi.”

Khi mạch suy nghĩ của Phùng Cổ Đạo còn hỗn hỗn loạn loạn, rối rối tung tung, Tiết Linh Bích đã nhẹ nhàng thốt ra một câu như vậy.

Phùng Cổ Đạo ngạc nhiên quay đầu lại.

Tiết Linh Bích cũng đã đứng thẳng người lên, “Sắc trời không còn sớm, chúng ta trở về đi.”

Phùng Cổ Đạo nhìn theo bóng lưng y, đột nhiên bước nhanh đuổi theo nói, “Hầu gia. Có câu này, ta không biết có nên hỏi hay không.”

“Hỏi.” Tâm tình của Tiết Linh Bích trông có vẻ không tệ.

Phùng Cổ Đạo do dự một lúc, quyết định đi thẳng vào vấn đề, “Hầu gia hoài nghi ta cũng không phải một sớm một chiều, vì sao đột nhiên thành thật với nhau rồi?”

Tiết Linh Bích nói, “Ngươi nghĩ không thông?”

“Nghĩ không thông.” Hắn thành thành thật thật trả lời.

“Vậy nghĩ đến khi thông mới thôi.” Tiết Linh Bích cười khẽ.

Y cũng từng nghĩ rất không thông.

Phùng Cổ Đạo như vậy, rõ ràng là môn hạ của y, hẳn là nên nơi chốn đối với y cẩn cẩn dực dực, nói gì nghe nấy mới phải. Nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại bằng mặt không bằng lòng, mà còn bằng mặt không bằng lòng tới mức trắng trợn, thường xuyên khiến cho y nổi giận không thôi lại phải dở khóc dở cười. Mầm móng hoài nghi và hoang mang đã chôn xuống từ khi đó, bởi vì hoài nghi hoang mang, cho nên thường xuyên phỏng đoán, bởi vì thường xuyên phỏng đoán, cho nên không kìm được mà quan sát hắn, vững vàng khóa hắn bên người, khiến nhất cử nhất động của hắn đều nằm trong tầm mắt của mình. Cho đến khi gặp nạn tại Phượng Hoàng sơn, phát hiện một người cà phơ cà phất như thế, cư nhiên cũng có một mặt săn sóc chu đáo. Sớm chiều tương đối, trong mắt trong lòng liền chỉ có một người là hắn, thậm chí đã thành thói quen, ngay cả lúc trở lại hầu phủ cũng không thể sửa. Biết hắn xung quanh hỏi thăm mình, trong lòng cư nhiên sinh ra hoan hỉ, thậm chí cả luyện công cũng không thể tĩnh tâm.

Tân niên tiến cung, gặp phải từng chuyện từng chuyện đều là chuyện khổ chuyện buồn, không thể nói cũng không muốn nói, chỉ có thể uống rượu. Thế nhưng men say ba phần, lại khiến y càng thêm buồn khổ, bởi vì mỗi kẻ có thể nhìn thấy quanh mình đều thật khó ưa. Dõi mắt mà trông, thanh sắc khuyển mã*, chỉ thiếu duy nhất một người. Vì vậy lại say tới bảy phần. Gắng gượng cho tới khi hồi phủ, thấy hắn đứng chờ trước cửa, khoảnh khắc đó trong lòng dâng lên nỗi vui sướng không thể hình dung.

*(thanh sắc khuyển mã: phiếm chỉ lối sống thối nát *** nhạc của giai cấp thống trị lúc trước)

Mặt thì lạnh, bởi vì trời rét mà lạnh, nhưng tâm lại nóng, bởi vì không thể kìm nén được. Nhưng vui quá hóa buồn, đánh một trận với Viên Ngạo Sách thảm bại. Kỳ thực y biết, khi đó bản thân mình cũng không phải ở trong trạng thái tốt nhất, thua là tất nhiên. Nhưng y không còn đường để lui, bởi vì người kia ở sau lưng.

Lúc say rượu, y muốn gặp chính là hắn. Khi tỉnh lại, y muốn gặp cũng là hắn.

Nguồn :

Tới khi đó y phải thừa nhận, cho dù bản thân biểu hiện ra thờ ơ ung dung như thế nào đi nữa, trong lòng từ lâu đã thất bại thảm hại. Hiểu đời hơn hai mươi năm, lần đầu tiên nếm được tư vị như vậy, xa lạ nhưng trong lòng nhộn nhạo. Cố thủ vây thành cũng không phải điều y trước nay hay làm, tâm ý đã định, liền không cho phép gần trong gang tấc mà xa tận chân trời như thế. Hoang mang hoài nghi trong lòng y phải được thanh trừ sạch sẽ, cho nên ra thành ngả bài, đặt cược, dùng tình ái cả đời đặt vào ván cược. Y từ trước tới nay có khiết phích, cuộc sống là như thế, cảm tình cũng như thế. Một quãng tình liền gánh suốt đời, không cho phép bất kỳ kẻ nào chen lấn.

Nếu thắng, thì hoan hoan hỉ hỉ đoàn đoàn viên viên.

Nếu phụ…

“Hầu gia?” Phùng Cổ Đạo thấy thần tình của Tiết Linh Bích hỗn loạn, chậm chạp không nói gì, nhịn không được hỏi, “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Tiết Linh Bích nhìn hắn, bỗng nhiên nhoẻn miệng khẽ cười, như ngàn vạn cây lê nở rộ hoa tươi.

Nếu phụ, thì cùng mai táng xuống một nấm mồ.

.

.

Trèo tường na~~~

Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa

_________________________

LỤC

Trên đường trở về, Phùng Cổ Đạo vài lần muốn rảo bước nhanh hơn để kịp vào thành trước khi cổng đóng, nhưng Tiết Linh Bích lại cứ khư khư thong thong thả thả mà kéo tới phong hoa tuyết nguyệt.

“Hầu gia.” Khi Tiết Linh Bích đem chủ đề dẫn tới mưa xuân Giang Nam, Phùng Cổ Đạo rốt cuộc nhịn không được bèn ngắt lời, “Cổng thành không đợi người.” Ngay cả là Tuyết Y Hầu được hoàng thượng sủng tín nhất, không có thủ dụ vẫn không thể mở cổng thành.

Tiết Linh Bích lơ đễnh nói, “Ngươi không phải đã quen lấy trời làm nhà, lấy đất làm giường rồi sao?”

“Ta quen rồi, nhưng sợ Hầu gia không quen.” Phùng Cổ Đạo nói, “Đầu Xuân âm hàn, Hầu gia lại có thương trong người…” Hắn đang nói thì đột nhiên dừng lại, bởi vì Tiết Linh Bích đang dùng một loại ánh mắt rất kỳ lạ nhìn hắn.

“Hầu gia?” Hắn khẽ gọi. Chẳng biết có phải ảo giác hay không, Tiết Linh Bích hôm nay so với ngày xưa có chút bất đồng khó nói rõ.

Tiết Linh Bích trong lòng ấm áp, chậm rãi nói, “Phùng Cổ Đạo, ngươi chớ để ta thất vọng.”

Phùng Cổ Đạo thở dài nói, “Hầu gia đối với ta còn tồn vài phần nghi ngờ.”

“Đây là một lần đặt cược, ta thua sẽ không dậy nổi.” Tiết Linh Bích tự giễu mà cười cười.

Phùng Cổ Đạo sửng sốt một lúc, cười khổ nói, “Hầu gia, bất quá chỉ là tín nhiệm ta trọng dụng ta thôi mà, hà tất nói chuyện nghiêm trọng như vậy?”

Tiết Linh Bích đáp lại bằng một nụ cười thật ẩn ý, cũng không tiếp tục kéo dài thời gian, sải bước đi tới quãng đường phía trước.

.

Tới ngoài cổng thành, sắc trời đã hoàn toàn tối lại, dãy tường thành nguy nga kéo dài tựa như một tên khổng lồ xòe hai cánh tay to lớn phủ phục trước mặt. Cổng thành quả nhiên đã đóng chặt.

“Hầu gia, nếu ngươi có thủ dụ của hoàng thượng thì mau lấy ra đi.” Nếu Tiết Linh Bích đã có cái kiểu thong thả đảo mắt nhìn khắp nơi thế này, thể nào cũng có hậu chiêu. Phùng Cổ Đạo tin như vậy.

“Không có.” Y trả lời rất thản nhiên.

Phùng Cổ Đạo nói, “Vậy ý của Hầu gia là gì?”

Tiết Linh Bích ngẩng đầu nhìn về hướng đài quan sát, một sợi dây thừng dài từ trên buông xuống.

“Thì ra là có nội ứng a.” Phùng Cổ Đạo tiến lên kéo sợi dây, độ dài vừa vặn, có thể thấy đã sớm có chuẩn bị.

“Leo lên đi.” Tiết Linh Bích kéo kéo sợi dây.

“Mời Hầu gia trước.” Phùng Cổ Đạo khiêm nhượng nói.

Tiết Linh Bích nhướng mi nói, “Ngươi sợ ta hại ngươi phải không?”

Phùng Cổ Đạo vội vàng nói, “Ta là sợ mình lỡ tay, đè Hầu gia thôi.”

Tiết Linh Bích tự tiếu phi tiếu, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không để chuyện này phát sinh.”

(chí lí, không thể để bị “đè”, anh là công *chấm nước mắt*)

“Đương nhiên đương nhiên, Hầu gia võ công cao cường, bất quá không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất…” Phùng Cổ Đạo ấp a ấp úng.

Tiết Linh Bích đạm nhiên ngắm nhìn hắn, xuất thủ như thiểm điện, trong nháy mắt cầm lấy sợi dây nhảy lên trên.

Nhìn từ xa xa, trong đêm tối như mực chỉ có một bóng người sâm bạch như lưu tinh phóng thẳng lên trên.

Phùng Cổ Đạo chỉ chớp mắt một cái, Tiết Linh Bích đã vững vàng đứng ở đầu tường quan sát hắn, trước mặt chỉ để lại một sợi dây lắc lư.

“Vì sao ta cảm thấy càng không an toàn vậy.” Phùng Cổ Đạo thì thào tự nói, bất đắc dĩ đành nắm sợi dây.

Tường thành cao hơn bốn trượng*, nếu hắn bò tới phân nửa mà sợi dây đứt…

*(1 trượng = 10m)

Hắn ngẩng đầu lên.

Dung nhan thanh lãnh tuấn mỹ của Tiết Linh Bích sáng như minh nguyệt, khiến cho xung quanh càng thêm hôn ám.

Phùng Cổ Đạo thầm than một tiếng, cầm lấy sợi dây, hai chân đặt lên tường thành, bước từng bước leo lên trên.

Đi như vậy tuy mệt, nhưng an toàn hơn nhảy lên nhảy xuống nhiều lắm, chí ít chân hắn vẫn có lực một chút, vạn nhất có chuyện gì, hắn cũng có thể lấy tay trảo tường thành để giảm bớt lực rơi xuống.

Đi khoảng hơn mười bước, sợi dây trong tay hắn đột nhiên bị giật lên trên, cả người theo sợi dây bay lên vài trượng.

Phùng Cổ Đạo còn chưa kịp phản ứng, bàn tay cầm sợi dây đã bị một bàn tay khác nắm lấy.

Hắn ngẩng đầu, gương mặt của Tiết Linh Bích gần trong gang tấc.

“Lên đây.” Tiết Linh Bích nắm tay hắn nhẹ nhàng kéo một cái, Phùng Cổ Đạo liền bị kéo lên đầu tường.

“Hầu gia.” Hắn chậm rãi bò từ trên đỉnh của tường thành xuống, con mắt len lén lườm binh sĩ ở bốn phía, “Hình tượng hồi nãy của ta có bị…”

“Không đâu.” Tiết Linh Bích trả lời rất lưu loát.

Phùng Cổ Đạo thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi.” Lớn nhỏ gì cũng là một quan lục phẩm, hình tượng bất nhã kia nếu bị truyền ra, nhiều ít cũng sẽ tổn hại thể diện.

“Lén bò lên tường thành là tử tội.” Tiết Linh Bích nói, “Bất quá không truyền ra ngoài, không có nghĩa không trao đổi nội bộ.”

“…” Phùng Cổ Đạo cười gượng nói, “Ta đây coi như là bày trò cười an ủi quân sĩ, lập công cho xã tắc.”

Tiết Linh Bích lười nghe hắn ba hoa, “Còn không đi?”

“Hầu gia thỉnh.” Phùng Cổ Đạo quy củ theo sát phía sau y.

.

Tới hầu phủ, đã là giờ hợi. (khoảng từ 9h-11h đêm)

Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo chân trước vừa bước vào thư phòng, Tông Vô Ngôn chân sau đã mang theo bữa khuya cầu kiến.

“Tông tổng quản không hổ là Tông tổng quản, quả nhiên suy nghĩ chu đáo, tới rất đúng lúc.” Phùng Cổ Đạo nhìn từng đĩa cao điểm tinh xảo, mắt loan loan như vầng trăng khuyết.

“Đùa ngoài miệng có thể no sao?” Tiết Linh Bích đưa đũa cho hắn.

Phùng Cổ Đạo tiện tay nhận lấy, định ăn, rồi lại trông mong nhìn Tiết Linh Bích nói, “Mời Hầu gia trước.”

Tiết Linh Bích lặng lẽ cười, gắp một khối bánh đậu xanh bỏ vào miệng, Phùng Cổ Đạo lúc này mới không kiêng nể gì mà bắt đầu ăn.

Tông Vô Ngôn đứng một bên, muốn nói lại thôi.

“Có việc?” Tiết Linh Bích tùy ý ăn vài miếng liền dừng đũa.

“Thái y viện gửi tin đến.” Tông Vô Ngôn nói.

Tiết Linh Bích mi phong khẽ nhướng, “Nga?”

Tông Vô Ngôn khóe mắt liếc sang Phùng Cổ Đạo, nhưng Phùng Cổ Đạo tựa như quỷ đói đầu thai, trong mắt ngoại trừ ăn thì không thấy gì nữa.

“Nói đi.” Tiết Linh Bích gật đầu.

Tông Vô Ngôn âm thầm giật mình, mặt không đổi sắc nói, “Dạ. Bọn họ kiểm nghiệm được mai Ngọ Dạ Tam Thi châm mà A Lục mang về có thoa máu của băng thiềm thừ (con cóc băng) và cuống của đoạn hồn hoa. Băng thiềm thừ bản thân không độc, nhưng vì nó sinh trưởng tại nơi chí âm chí hàn, trong máu mang theo hàn khí, có thể thúc đẩy dịch độc trong cuống của đoạn hồn hoa, nhất là nửa đêm khi âm khí thịnh nhất.”

Tiết Linh Bích nhíu mày, “Đoạn hồn hoa?”

Phùng Cổ Đạo dừng đũa, vểnh tai, tập trung tinh thần lắng nghe.

Tông Vô Ngôn nói, “Đoạn hồn hoa là loại hoa trong truyền thuyết, ngay cả ngự y cũng không ngờ nó cư nhiên lại có thật trên đời. Nghe nói loại hoa này kiều diễm dị thường, hương hoa thơm lừng, mùi hương của nó có thể khiến cho người ta bất tri bất giác mê man tới chết, còn độc trên cánh hoa càng hơn cả thạch tín.”

“Còn cuống hoa thì sao?” Tiết Linh Bích thấy ông lải nhải một đoạn dài lại không đề cập tới điểm chủ yếu, nhịn không được hỏi.

“Cuống hoa là độc mạn tính, tích lũy theo ngày tháng, cũng có thể trí mạng.” Tông Vô Ngôn bất động thanh sắc mà quan sát thần tình của Tiết Linh Bích.

Tuy rằng thần tình của Tiết Linh Bích bất biến, nhưng sầu lo giữa mặt mày lại không giấu được.

Chuyện liên quan tới tính mạng, Phùng Cổ Đạo nhịn không được hỏi, “Có giải được không?”

“Có.” Tông Vô Ngôn nói, “Ngự y nói căn cứ theo ghi chép trong sách, đoạn hồn hoa thường sinh trưởng tại nơi âm lãnh ẩm thấp, thông thường là ở gần hàn đàm. Loại hàn đàm này có một loại tinh quái tên là phần cầu*, dùng máu của nó là có thể giải độc.”

*(theo như bộ “Võng du chi diễn kỹ nhất lưu”, các game thủ trong đó gọi đánh phần cầu là đánh Pikachu, nên ta nghĩ nó giống Pikachu =__=)

Phùng Cổ Đạo nghe được hầu như lệ nóng doanh tròng, “Ngự y không hổ là ngự y, quả nhiên bác văn cường ký*.” Hắn đã hoàn toàn quên lúc trước mình từng nghi ngờ y thuật của ngự y.

*(bác văn cường ký: hình dung sự thông minh uyên bác, trí nhớ tốt)

Tông Vô Ngôn ẩn ý nói, “Hôm nay là đầu xuân, hàn khí đang thịnh, chính là mùa đoạn hồn hoa nở rộ. Huyết Đồ đường kia sở dĩ dùng cuống hoa mà không phải cánh hoa, chắc là vì lúc hoa nở, người ngoài khó tiếp cận, cho nên mới phải lấy cuống hoa. Nếu như chọn lúc này đi lấy giải dược e là không dễ.” Ông nói rất hàm súc. Khi đoạn hồn hoa nở mà đi lấy giải được đâu chỉ không dễ, quả thật là cửu tử nhất sinh.



Tuy nói như vậy, nhưng y có thể chờ, hoa có thể chờ, thậm chí phần cầu cũng có thể chờ, nhưng Tam Thi châm trong cơ thể Phùng Cổ Đạo không thể chờ.

Tiết Linh Bích đạm nhiên gật đầu nói, “Bản hầu đã biết.”

Phùng Cổ Đạo hiếu kỳ nói, “Vậy A Lục làm thế nào lấy được Ngọ Dạ Tam Thi châm?”

Ngọ Dạ Tam Thi châm mảnh như lông trâu, trong lúc đối chiến càng khó có thể phát giác, khi trước hắn rõ ràng đã lưu tâm đề phòng nhưng vẫn trúng đòn, có thể thấy được sự lợi hại của nó, không biết A Lục làm thế nào lấy được.

“Người chết do Tam Thi châm của của Huyết Đồ đường quá nhiều, tìm trong tử thi là ra.” Tiết Linh Bích nói.

Phùng Cổ Đạo nói, “Nhưng mà Huyết Đồ đường chưa bao giờ để Tam Thi châm truyền ra ngoài.” Lúc trước hắn cũng không phải chưa thử tìm.

“Kỹ càng cỡ nào cũng có sơ sót. Huống chi thiên hạ có nhiều quan phủ như vậy, luôn luôn sẽ có sơ sót, ngỗ tác (pháp y) cẩn thận, đem châm thu hồi lại.” Tiết Linh Bích kiên nhẫn giải thích từng câu.

Phùng Cổ Đạo ngón tay kẹp đũa, như đang suy nghĩ.

Tiết Linh Bích thấy Tông Vô Ngôn còn khoanh tay đứng đó, nhân tiện nói, “A Lục đâu?”

Tông Vô Ngôn nói, “Đang trên đường tới Bễ Nghễ sơn.”

“Bễ Nghễ sơn?” Tinh quang trong mắt Tiết Linh Bích chợt lóe, “Vì sao?” Hắn lúc trước không phải ầm ĩ la hét đòi về sao?

“Giang hồ đồn đãi, Ma giáo tìm được thi thể của Minh Tôn ở Phượng Hoàng sơn, hiện giờ đang chuyển về Bễ Nghễ sơn.” Ông dừng lại một chút, nói, “Chuyện Hầu gia và Minh Tôn đại chiến ở Phượng Hoàng sơn đã truyền khắp giang hồ, người giang hồ đều cho rằng Minh Tôn là chết dưới tay Hầu gia. Lần này Viên Ngạo Sách đến kinh thành, người giang hồ đều cho rằng hắn là vì tới báo thù cho Minh Tôn, kinh thành không ít đổ phường đã âm thầm tổ chức đánh cược về Hầu gia và hắn. Cho nên A Lục đến Bễ Nghễ sơn dò hỏi thực hư.”

“Lại là cược.” Tiết Linh Bích tự tiếu phi tiếu mà liếc nhìn Phùng Cổ Đạo.

Phùng Cổ Đạo cười gượng.

Tiết Linh Bích nói, “Bản hầu nhớ rõ lúc rời khỏi Phượng Hoàng sơn, đã bảo A Lục lục soát khắp núi, vì sao không tìm được thi thể Minh Tôn?”

Tông Vô Ngôn nói, “Có thể là do khi đất đá sạt lở, sơn thạch trượt xuống, chôn thi thể bên trong.”

“Có thể?” Tiết Linh Bích đối với đáp án này hiển nhiên không quá hài lòng, cười lạnh nói, “Ngươi đem bức họa của Đoan Mộc Hồi Xuân lưu lại trong phòng bản hầu gửi cho hắn, bảo hắn tìm cơ hội nhìn xem thi thể trong tay Ma giáo có phải là bản nhân Minh Tôn hay không.”

Tông Vô Ngôn cúi đầu nói, “Dạ.”

Tiết Linh Bích sờ sờ vết thương trên cổ, trầm giọng nói, “Nếu Minh Tôn thực sự chết ở Phượng Hoàng sơn, tại sao ngày đó Viên Ngạo Sách không thay hắn báo thù?” Y tuy rằng chưa từng gặp Minh Tôn, nhưng mơ hồ nghĩ một người như vậy sẽ không dễ dàng chết thế kia.

Phùng Cổ Đạo nói, “Cái này ta biết. lúc trước Ám Tôn bị Kỷ Huy Hoàng bắt nhốt trong Thập Ác lao tròn tám năm, Minh Tôn từ đầu tới cuối đều khoanh tay đứng nhìn, đừng nói là cứu, ngay cả thăm hỏi cũng chưa từng làm. Đối với việc này, Ám Tôn vẫn canh cánh trong lòng, cho nên sau này Minh Tôn năm lần bảy lượt thỉnh Ám Tôn quay về Bễ Nghễ sơn đều bị từ chối.”

“Vậy lần này Viên Ngạo Sách lên kinh làm gì?” Tiết Linh Bích nhớ tới trà lâu và hoàng đế, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt.

Tông Vô Ngôn đột nhiên nói, “Nếu Minh Tôn đã chết, vậy chủ trì ma giáo hẳn là Ám Tôn rồi.”

Tiết Linh Bích híp mắt lại, “Ý ngươi là?”

Phùng Cổ Đạo đập bàn nói, “Hắn muốn khôi phục Ma giáo?”

Tông Vô Ngôn giả vờ như lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra là thế.”

Tiết Linh Bích giờ này mặc kệ ông diễn trò, thấp giọng nói, “Nếu là như vậy, có thể giải thích vì sao hắn phải gặp hoàng thượng.”

Thiên hạ hiện nay có thể từ trong tay y giúp Ma giáo lật ngược tình thế, cũng chỉ có đương kim hoàng đế mà thôi.

Tiết Linh Bích: Tình đến chỗ sâu, thân bất do kỷ.