Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Chương 4



Buổi tối hôm nay, tiểu ma vương Nghiêm Cẩn ngủ rất ngon, cảm xúc của trẻ con đến rất nhanh mà đi cũng rất chóng. Cậu sớm đã gạt chuyện xấu hổ về con chim nhỏ ra khỏi đầu, trái lại còn đắm chìm trong giấc mộng đẹp về ba nghìn người đẹp. Trước khi đi ngủ, cậu còn đang trằn trọc xem còn có công to việc lớn gì có thể làm. Nếu không thì hôm nào đó cậu đi ngắt hết hoa trong công viên, đem tặng bạn gái toàn trường mỗi người một bông? Ừm, có thể tặng Mẫn Lệ hai bông, nhưng mà tuyệt đối không tặng cho Con Rùa Nhỏ. Ừm ừm, không tồi, mỗi người một bông hoa, như thế này chắc cũng sẽ lưu giữ được hình tượng đẹp trai anh tuấn phong độ của cậu trong lòng các bạn gái đáng yêu của cả trường nhỉ.

Nghiêm Cẩn chìm đắm trong mộng đẹp, Tiểu Tiểu lại không thanh thản ngủ nổi, cô luôn cảm thấy Mai Khôi đang gọi mình, hình như đang cầu cứu mình. Nghiêm Lạc vỗ vỗ vào vai cô: “Ngoan nào, mau ngủ đi, em nghĩ quá nhiều rồi. Sáng sớm ngày mai lại đi thăm cô bé là được, không sao đâu”.

Nhưng Tiểu Tiểu vẫn không yên tâm. Cô sờ sờ sợi dây đỏ trên cổ tay, đó là Thiên Bà của Huyết tộc tặng cho, để nâng cao linh lực cảm ứng của cô, có lẽ cô thực sự dự cảm thấy Mai Khôi có rắc rối gì đó cũng chưa biết chừng. Nghiêm Lạc thở dài: “Linh lực của Thiên Bà chỉ phát huy trên những chuyện lớn, tai họa lớn, chuyện của một đứa trẻ loài người sẽ không cảm ứng được đâu. Em đã lo lắng thế này, vậy anh đưa em xuống lầu một chuyến, em thăm cô bé, không sao thì quay về yên tâm ngủ, có được không?”

“Nhưng mà muộn quá rồi, đi làm phiền như thế này có phải là không hay không?”.

“Không đi thăm em làm sao có thể yên tâm? Cứ lật qua lật lại không ngủ được như thế này thì rất khó chịu. Anh đưa em đi, có gì mà muộn với không muộn, đi thôi, thay quần áo.”

Hai người chuẩn bị ổn thỏa, đi đến tầng mười bảy, lúc này đã gần sáng, trong hành lang vô cùng yên tĩnh, Tiểu Tiểu ấn chuông cửa nhà Mai Khôi, đợi một lát vẫn không thấy có người mở cửa, Tiểu Tiểu lại ấn. Nghiêm Lạc nghiêng tai lắng nghe: “Bên trong có người đang đi”.

Tiểu Tiểu thấy hơi sốt ruột, liền dùng lực ấn chuông cửa không ngừng, qua một lát sau cuối cùng cũng nghe thấy tiếng của Tiểu Phương hỏi cách qua cánh cửa: “Ai vậy, muộn như thế này rồi?”.

“Tôi là bà Nghiêm ở tầng mười tám, muốn thăm Mai Khôi.”

“Muộn thế này rồi, cô bé đã ngủ, ngày mai nhé”, Tiểu Phương vô cùng không vui.

“Đừng thừa lời, mở cửa!” Nghiêm Lạc trầm giọng quát, trong cửa yên tĩnh, sau đó nghe thấy tiếng mở khóa, Tiểu Tiểu mím môi, quả nhiên vẫn là ông Nghiêm nhà cô lợi hại.

Cô bảo mẫu Tiểu Phương hé ra một khe cửa, từ sau cửa thò ra nửa khuôn mặt: “Là ông bà Nghiêm ạ, muộn quá rồi, có chuyện gì không?”.

“Chúng tôi muốn thăm bé Mai Khôi”, Tiểu Tiểu khách khí nói lại một lần.

“Nhưng mà muộn quá rồi, cô bé đã ngủ rồi...” Lời của Tiểu Phương còn chưa nói xong, Nghiêm Lạc đã áp một tay lên cánh cửa. Anh không dùng lực, nhưng Tiểu Phương giật thót mình, lảo đảo lùi ra sau mấy bước. Tiểu Tiểu nhân cơ hội bước vào trong phòng, Tiểu Phương nhìn Nghiêm Lạc một cái, không dám ngăn nữa, chỉ một mực nói: “Chúng tôi đã ngủ từ rất sớm, đừng thăm nữa, làm ồn đến cô bé cũng không tốt”.

Cô ta lấp la lấp liếm thế này, Tiểu Tiểu càng cảm thấy không yên tâm. Cô vội bước vào trong, nhìn thấy cánh cửa một căn phòng dán tranh trẻ con, nghĩ đây chắc là phòng ngủ của Mai Khôi, Tiểu Phương ở phía sau lo lắng sốt ruột muốn can ngăn, nhưng dưới ánh mắt của Nghiêm Lạc không dám cử động nữa. Tiểu Tiểu mở cửa phòng ra, nhìn thấy một chiếc giường nhỏ trống trơn, không có người.

“Người đâu?”, Tiểu Tiểu quay đầu sốt ruột chất vấn Tiểu Phương.

Tiểu Phương lao đến cửa phòng, khuôn mặt kinh ngạc: “Ai da, chuyện gì vậy? Người đâu? Lúc trước tôi vẫn nhìn thấy cô bé ngủ ở trên giường mà. Có phải là vừa rồi bị tiếng chuông cửa làm ồn nên tỉnh dậy không, chạy đi đâu rồi?”. Cô ta lẩm bẩm giống như tự nói, đi đến nhà tắm nhìn qua, sốt ruột: “Sao chẳng thấy người đâu thế”. Cô ta gào giọng lên hét gọi: “Mai Khôi, Mai Khôi, mau ra đây, em trốn ở đâu thế? Bây giờ chị không chơi trò mèo tìm chuột với em đâu, mau ra đây, đừng nghịch ngợm nữa”.

Nghiêm Lạc chẳng nói lời nào, đi vào trong phòng sờ xuống giường, sau đó lại đi đến cửa chính nhìn chiếc khóa kia một chút, tiếp đó đi mỗi phòng lục soát một lượt, Tiểu Phương nhìn thấy anh như vậy, không dám nói gì. Cho đến khi Nghiêm Lạc lấy điện thoại ra gọi: “Lão Thôi, phái vài người đến, chỗ này có vụ án trẻ con mất tích”. Anh báo địa chỉ xong, sau đó dập điện thoại.

Tiểu Phương rất kinh hãi, thấy lo sợ, vội nói: “Ông Nghiêm, ông gọi điện thoại gì vậy? Mai Khôi nhất định là nghịch ngợm trốn đi đâu đó, không phải mất tích gì cả”.

“Cô không cần giảo biện, chuyện này cô không giũ được trách nhiệm đâu, đợi cảnh sát đến rồi cô hãy nói với bọn họ đi.”

“Cái gì? Cảnh sát?” Tiểu Phương vừa hoảng sợ vừa tức giận: “Đứa trẻ vừa mới phát hiện không thấy đâu, còn chưa biết ra sao cả, báo cảnh sát làm gì, ít nhất cũng phải đợi làm rõ ràng rốt cuộc là có chuyện gì rồi hãy nói chứ. Đây là nhà tôi, hai người nửa đêm canh ba xông vào, còn nói bừa báo cảnh sát, hai người... hai người thật là quá đáng quá”.

“Cô không cần vờ vịt, nếu cảm thấy có vấn đề, cô cứ nói với cảnh sát đi. Nửa đêm canh ba như thế này, cô quần áo chỉnh tề, tóc chưa gỡ ra, trang điểm chưa tẩy, nói đã ngủ từ sớm. Chăn của đứa trẻ tung ra, giường lại lạnh, cô vốn dĩ không phải là vừa mới bị tiếng chuông cửa làm ồn tỉnh dậy. Cửa chính nhà cô còn có khóa an toàn, cách đất rất cao, Mai Khôi người nhỏ không mở được, vừa rồi khi cô mở cửa cho chúng tôi là mở hai khóa, chứng tỏ Mai Khôi không thể nào tự chạy ra ngoài, cô miệng toàn lời dối trá, còn có gì để nói?”

Tiểu Phương kinh hãi đảo đảo con ngươi, liên tiếp lùi hai bước, trong chốc lát nước mắt liền trào ra: “Ông Nghiêm, ông đừng có báo cảnh sát bắt tôi, tôi chẳng làm gì cả, tôi có nói dối, tôi không ngủ, tôi đang chơi game, không chú ý đến đứa trẻ. Nhưng tôi thực sự không làm chuyện xấu, tôi chỉ là lén lười biếng, buổi chiều hôm nay tôi bị ông Mai mắng rồi, vừa rồi tôi sợ hai người lại đi nói với ông Mai, tôi sẽ mất bát cơm, cho nên tôi mới nói dối, tôi thực sự không biết Mai Khôi đi đâu nữa, tôi chẳng làm chuyện gì xấu cả”.

Tiểu Tiểu đi khắp một vòng phòng khách, nhìn thấy trên ghế đặt túi thuốc và sổ bệnh án của Mai Khôi mà cô giao cho Tiểu Phương, phát hiện nó chưa hề được mở ra, trong thùng rác còn vứt hộp đồ ăn nhanh. Tiểu Tiểu lửa giận bốc cao ba trượng, lớn tiếng mắng Tiểu Phương: “Tôi dặn dò cô như thế nào, đứa bé đang bị bệnh, phải uống thuốc, phải ăn uống cẩn thận, cô thế này...”. Cô tức đến mức run tay, cũng không biết nên mắng như thế nào, cặp mắt đen giống như ngọc thạch của Mai Khôi, dáng vẻ ngoan hiền đáng yêu hiện lên trong đầu cô, Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng, đứa bé ngoan ngoãn như vậy, đáng yêu như vậy, tại sao Tiểu Phương lại nhẫn tâm đối xử với cô bé như thế?

Tiểu Phương khóc oa oa, một mực van xin cầu khẩn, nói cô ta không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, hai ngày nay cô ta chỉ lén lười biếng, bình thường cô ta cũng rất siêng năng, cầu xin đừng làm ầm đến phía cảnh sát, đừng nói cho ông Mai, cô ta nhất định sẽ sửa, sau này sẽ chăm sóc Mai Khôi thật tốt. Nhưng Tiểu Tiểu đã không muốn để ý đến cô ta nữa, chỉ một lòng nghĩ đến Mai Khôi, không biết rốt cuộc cô bé ra sao rồi, lẽ nào thực sự là trốn ở góc nào đó trong căn nhà này? Vì sao cô bé phải trốn?

Tiểu Tiểu bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, cô mở hết tủ trong phòng Mai Khôi ra, lại xông vào phòng của Mai Khánh Hải, kiểm tra hết một lượt tất cả những chỗ có khả năng làm nơi trốn của một đứa trẻ, nhưng vẫn không có. Còn lại một căn phòng nhỏ là phòng của Tiểu Phương, vừa rồi Nghiệm Lạc đi vào kiểm tra qua một lượt, Tiểu Tiểu tạm bỏ qua, lại đi xem tủ tường trong bếp và phòng khách, vẫn không thấy đâu. Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, chạy vào phòng của Tiểu Phương. Tiểu Phương vừa khóc vừa chăm chú nhìn hành động của cô, nhưng không dám phản đối.

Lúc này ba cảnh sát đã đến, đi vào phòng, cung kính chào hỏi Nghiêm Lạc. Tiểu Phương nhìn thấy vậy càng bị dọa cho đến khóc cũng không dám khóc nữa, Nghiêm Lạc nhỏ giọng nói với cảnh sát, Tiểu Phương vừa muốn nghe xem bên này nói gì, vừa muốn quan sát Tiểu Tiểu, cô ta nhìn trái ngó phải, chẳng biết làm thế nào.

Tiểu Tiểu ở trong phòng của Tiểu Phương vẫn chẳng tìm thấy gì, căn phòng này khá nhỏ, đồ dùng cũng không nhiều, không giấu được đứa trẻ. Tiểu Tiểu kiềm chế sự lo lắng trong lòng, đang muốn đi ra ngoài bảo Nghiêm Lạc nghĩ cách, nhưng vừa mới đi đến cửa, dường như lại nghe thấy tiếng gọi của Mai Khôi, giống như lúc cô cảm ứng được khi ở nhà, chỉ có điều lần này vô cùng rõ ràng, cô chắc chắn, Mai Khôi đang cầu cứu cô.

Tiểu Tiểu đứng lại, đột ngột quay người, một tay kéo chiếc ga giường đang rủ xuống lên, nằm xuống sàn nhà nhìn vào trong gầm giường, vừa hay nhìn trúng đôi mắt đen láy trong sáng của Mai Khôi. Không gian bên dưới chiếc giường kiểu thấp này rất hẹp, cơ thể nhỏ bé của Mai Khôi mặc một chiếc áo ngủ mỏng, nằm dính sát lên sàn nhà, trên tay còn ôm một con thỏ vải nhỏ. Ánh mắt cô bé vừa kinh hãi vừa sợ sệt, cứng đơ nằm bất động ở đó.

Tiểu Tiểu đau lòng cảm thấy tròng mắt nóng bừng lên, cô nhỏ nhẹ nói với Mai Khôi: “Mai Khôi, là cô đây, cô đến rồi, đừng sợ”. Cô đưa tay, có ý muốn kéo đứa bé ra.

Tiểu Phương ở bên ngoài nhìn thấy, kích động hét lớn: “Tìm thấy đứa trẻ rồi, tìm thấy rồi, không bị mất tích, đồng chí cảnh sát, đứa trẻ rất tốt”.

Tiếng gào hét lớn của Tiểu Phương khiến Mai Khôi đang muốn bò ra ngoài nằm im lại, Tiểu Tiểu hiểu ý nói: “Đừng sợ, đừng sợ, không có ai có thể làm cháu bị thương, cô sẽ không để cháu lại chỗ này, cô sẽ đưa cháu về nhà, cháu ra ngoài nhé, đừng sợ, cô đưa cháu về nhà”.

Mai Khôi chăm chú nhìn Tiểu Tiểu, qua một lát cuối cùng mói từ từ bò ra ngoài.

Tiểu Phương vẫn ở kia lớn tiếng kêu hét, hai người cảnh sát đi đến đưa cô ta đi, cô ta giãy giụa hét: “Tôi làm gì chứ, dựa vào cái gì mà bắt tôi”.

“Cô làm cái gì? Chuyện này phải từ từ thẩm tra. Chỉ dựa vào chuyện đứa trẻ này bị cô ngược đãi sợ đến mức như thế này ở ngay trong nhà mình, cô đã phải cùng chúng tôi đi một chuyến rồi.” Ba người cảnh sát chào Nghiêm Lạc một tiếng, rồi đưa Tiểu Phương đi.

Mai Khôi được Tiểu Tiểu ôm vào lòng, cảm xúc cuối cùng đã ổn định trở lại, Tiểu Tiểu dùng trán khẽ chạm vào Mai Khôi, lo lắng nói với Nghiêm Lạc: “Cô bé lại sốt rồi”.

Mai Khôi cũng học động tác của Tiểu Tiểu, dùng trán khẽ chạm vào Tiểu Tiểu, sau đó lộ ra biểu cảm tin tưởng và yên tâm, ôm lấy chú thỏ đồ chơi dựa vào vai Tiểu Tiểu, hình như đã mệt quá rồi.

Tiểu Tiểu bảo Nghiêm Lạc giúp Mai Khôi lấy mấy bộ quần áo trong phòng, và cầm đồ dùng cá nhân của cô bé nữa, chuẩn bị đưa cô bé về nhà, đứa trẻ này bị kinh hãi, đã mệt rồi, để cho cô bé ngủ một giấc nghỉ ngơi trước, ngày mai sẽ hỏi chuyện.

Cô cầm thuốc của Mai Khôi ở trong phòng khách, hỏi Mai Khôi có phải là buổi tối vẫn chưa uống thuốc không, cô bé gật đầu. Tiểu Tiểu lại hỏi cô bé xem có khó chịu ở đâu không, cô bé lắc đầu, hỏi có đói không, vẫn lắc đầu. Tiểu Tiểu lại nói: “Vậy đến nhà cô ngủ một giấc trước, ngày mai cô làm đồ ăn ngon cho cháu có được không?”. Mai Khôi gật đầu, ngáp một cái.

Tiểu Tiểu cảm thấy không bình thường, quay người nói với Nghiêm Lạc: “Đứa trẻ này vì sao không nói?”.

Nghiêm Lạc đi đến cẩn thận nhìn Mai Khôi, không nhận ra vấn đề gì, bèn nói: “Có thể do sợ hãi quá, nghỉ ngơi trước đã, ngày mai vẫn không khá hơn thì đi bác sĩ. Phía cảnh sát bên kia anh đã dặn dò rồi, tạm giữ cô bảo mẫu đó trước, làm rõ xem chuyện gì xảy ra rồi tính. Trước khi bố của đứa trẻ này quay về, sẽ không thả cô ta ra. Có gì ngày mai lại hỏi cô bé, cô bé mệt quá rồi”.

Tiểu Tiểu gật đầu, cầm thuốc đưa Mai Khôi về nhà. Thay quần áo cho cô bé, pha cốc sữa nóng, sau đó bảo cô bé uống thuốc, thấy đã hơn một giờ sáng, nhà bọn họ cũng không có giường thừa, cô liền bày thêm một bộ chăn gối vào chiếc giường lớn của Nghiêm Cẩn, để Mai Khôi nằm tạm cùng Nghiêm Cẩn trước.

Nghiêm Cẩn đang ngủ khò khò rất say. Mai Khôi còn chưa chạm vào gối cũng đã ngủ mất, Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc để hai đứa trẻ ngủ say, tắt đèn, rồi lui ra khỏi phòng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Nghiêm Lạc đang làm cơm như thường lệ, Tiểu Tiểu cũng vừa dậy, sau đó hai người liền nghe thấy một tiếng kêu thét trong phòng cùa Tiểu Ma Vương. Hai người giật thót mình, chạy qua đó xem, Nghiêm Cẩn đầu tóc rối bù ngồi trên giường, khuôn mặt kinh hãi chỉ vào Mai Khôi vẫn còn đang ngủ say bên cạnh, lớn tiếng hét: “Bố, mẹ, có nữ yêu tinh thâm nhập, cô ta cướp giường của con”.

Tiểu Tiểu thở dài, giải thích với cậu tối qua trong nhà Mai Khôi xảy ra chút chuyện, bọn họ đưa Mai Khôi về nhà ở, bởi vì muộn quá rồi, không có cách nào mua giường, liền để hai đứa nằm chung trước, sau đó người làm mẹ này đảm bảo hết lần này đến lần khác: “Chỉ là một đêm, hôm nay mẹ sẽ mua giường, hai ngày này để Mai Khôi tạm thời ở thư phòng, sẽ không chiếm địa bàn của con, con yên tâm”.

Nghiêm Cẩn há hốc mồm, muốn khóc mà không có nước mắt. Cái gì? Con Rùa Nhỏ này còn muốn ở nhà cậu hai ngày? Cậu khó chịu, mẹ không đáng tin cậy, cậu chuyển hướng sang bố cùng là đàn ông cầu cứu: “Bố, con bị ức hiếp. Chuyện em ấy nhìn thấy con chim nhỏ của con còn chưa tính, bây giờ còn cướp đi sự trong trắng của con rồi, con không muốn chịu trách nhiệm, bố, con không muốn chịu trách nhiệm đâu!”.