Bại Gia Cũng Khó

Chương 34: Đàm phán



Giang Túng canh giờ buổi tối không ai canh gác, phái người thân tín bên cạnh đưa thiệp mời, muốn thỉnh Thạch đại gia đến Triều Châu một chuyến.

Dù gì hai người Giang Nhạc cũng là đại kim chủ, chỉ cần thuyền hàng của Giang gia còn chưa rời bến, huynh đệ họ Thạch này bắt buộc phải đến.

Chạng vạng tối ngày kế tiếp, đúng hẹn, Giang Túng đến nội các hải ở Triều Châu, lúc trước Giang Túng chắc chắn sẽ không bao giờ đến sớm hơn đối phương, nhưng bây giờ cần phải cho lão đại Thạch gia chút mặt mũi, còn khoảng một chén trà nữa là đến thời gian hẹn, Giang Túng bước từng bước lên lầu.

Giang Túng đi trước, Nhạc Liên bước theo sau.

“Lão đại Thạch gia âm thầm buôn lậu muối, sau này mang theo đệ đệ đến đây, rửa tay gác kiếm, làm bột trân châu, hai huynh đệ này tuy bề ngoài hòa khí, kỳ thực cũng giống Giang gia, đã có nhiều ý niệm muốn tách ra.” Giang Túng nhẹ giọng nói với Nhạc Liên, “Lúc này chúng ta tiện thể giúp bọn họ một phen.”

Ánh mắt Nhạc Liên hờ hững không gợn sóng: “Ta đã cho người đưa tin gấp đến kinh thành, bên đó ta có vài bằng hữu, nợ ân tình cá nhân, bọn họ không thể không trả.”

Đến cửa nhã gian, Nhạc Liên đỡ eo Giang Túng, thấp giọng dặn dò: “Cẩn thận, ta lưu lại tiểu Lục ở đây, nếu có gì bất trắc ngươi có thể phân phó hắn.”

Tiểu Lục là gã sai vặt bên cạnh Nhạc Liên, thông minh có khả năng, tay chân lanh lẹ, lúc đi phương Bắc cũng chưa từng rời Nhạc Liên nửa bước.

“Yên tâm.” Giang Túng nhéo đầu ngón tay hắn một cái, “Tiểu quỷ, không có ngươi ta lại không bàn chuyện làm ăn được sao?”

Lão đại Thạch gia ưỡn bụng mập, tay cầm một chuỗi châu, lảo đảo bước tới, vừa vặn nhìn thấy Nhạc Liên đang rời đi, Giang Túng chắp tay chào hỏi: “Thạch đại gia, tiểu tử Nhạc Liên kia còn nhỏ, không hiểu quy củ, vừa nghe nói có người đưa tin từ vương phủ Thương Châu Lộc tới, nửa điểm cũng không dám chậm trễ, hy vọng đại gia đừng chấp nhặt cùng tiểu hài tử.”

Ban đầu trong lòng Thạch Hữu có chút lo sợ, sợ Giang Túng đã biết được bọn họ động tay động chân với trân châu, cố ý khởi binh vấn tội, vừa thấy Giang Túng mặt mày hớn hở, Thạch Hữu liền an tâm, cười ha hả, khoát tay nói: “Không sao.”

Thức ăn tinh xảo, rượu cũng sảng khoái, Giang Túng làm ăn kinh doanh mấy chục năm, các lễ nghi cử chỉ trên bàn rượu đã sớm thông thạo khéo léo.

Nghe nói nhóm hàng của Thạch Hữu ở Bình Vũ thành xảy ra chuyện, Giang Túng hết sức cuống cuồng, lo lắng nói: “Bình Vũ thành quản lý rất nghiêm ngặt, vị tri phủ mới nhậm chức kia vẻ mặt lúc nào cũng hung dữ như mẹ chồng, nghe nói rất cao tay.”

Thạch Hữu thở dài: “Không phải, ta chỉ sợ không thể thu được bạc.”

Giang Túng suy nghĩ một chút, vỗ ót nói: “Đại gia, ta có một bằng hữu Đức Vận Xương ở kinh thành, cữu cữu hắn là quan to trong triều, khơi thông cửa ải không thành vấn đề, coi như vị tri phủ kia không màng danh lợi thì cũng phải nhượng một bước.”

Thạch Hữu tán thưởng không dứt: “Đức Vận Xương? Vu gia huynh đệ”

Giang Túng nở nụ cười; “Hậu Thế là bằng hữu của ta.”

Thạch Hữu sững sờ, nhanh chóng rót rượu cho Giang Túng, vội vã uống một hơi cạn sạch.

Hiện tại trong giới thương nhân, Đức Vận Xương như lão đại đầu rồng, Đại đương gia Đức Vận Xương Vu lão gia mới là vua một cõi, Nhị công tử Hậu Thế so với đại ca lại là tuổi nhỏ tài cao, hai năm trước nhờ vào đánh cược hai ngàn khối thạch mà vinh danh thiên hạ, người trong giới phỉ thúy ở kinh thành âm thầm gọi là “Nhị Thái tử”, không ai không biết.

Giang Túng cảm nhận được bầu không khí đã đến, móc ra mười vạn lượng giao cho Thạch Hữu: “Đại gia đừng nóng vội, nếu ngài thiếu bạc, mười vạn này coi như đưa cho ngài mượn dùng trước.”

Thạch Hữu sinh lòng cảm kích, Giang gia Đại thiếu tuy hơi kém cỏi, nhưng lại phúc hậu, số người làm ăn hiện nay kiếm có ai chịu kết giao bằng hữu.

Người hiền lành dễ chịu thua thiệt, Thạch Hữu suy nghĩ một chút, vẫn là không nên nói đến chuyện hắn động tay với bột trân châu, dù sao tiền cũng đã nắm trong tay, thừa dịp Giang Túng còn chưa phát hiện đâm thêm vài nhát cũng không tồi.

Hai người trò chuyện vui vẻ.

Cùng lúc đó, Nhạc Liên đi đến bến thuyền, đúng lúc Thạch gia Thạch Đức vừa trở về, bọn tiểu nhị đang dỡ hàng.

Thạch Đức thấy Nhạc Liên đang chạy đến bên thuyền, trong lòng không yên tâm về đám bột trân châu, nếu Nhạc Liên phát hiện liền không xong.

Vì vậy chủ động lên tiếng chào hỏi: “Lão đệ, đang đi đâu sao.”

Nhạc Liên nghe thấy có người gọi mình, dừng bước, vừa thấy Thạch Đức, gật đầu đáp lễ nói: “Nhị gia, hôm nay đúng dịp, mới vừa cùng đại gia ở nội các hải, Giang Túng còn đang cùng đại gia uống rượu, ta nghe nói có tin của Lộc vương phủ nên chạy đến đây, hình như là có việc gấp, ta phải đi nhanh.”

Đại ca đang cùng Giang Túng uống rượu, lại không cho mình biết, Thạch Đức vốn đa nghi, nghi ngờ đại ca hai lòng, thu liễm nụ cười, vuốt cằm nói: “Ha, sáng sớm đại ca đã đề cập qua, ta quên mất.”

Nhạc Liên mỉm cười: “Vậy vãn bối đi trước.”

Thạch Đức dịu dàng giữ hắn lại, cùng Nhạc Liên tán ngẫu, muốn biết được một chút đại ca cùng Giang Túng đang hàn huyên những gì.

Mới đầu Nhạc Liên cũng nói không rõ ràng, Thạch Đức liên tiếp truy hỏi, Nhạc Liên không thể làm gì khác hơn bèn nói: “Nghe nói hàng hóa xảy ra chút sự cố, Giang Túng cầm theo mười vạn lượng cứu giúp, cũng không phải chuyện đại sự gì.”

Ánh mắt Thạch Đức chợt biến, nhưng khuôn mặt vẫn hớn hở đầy gió xuân: “Giang đại thiếu quả là người phúc hậu, ngươi mau đi đi, đừng để chậm trễ chuyện đại sự.”

Nhạc Liên cười khẽ: “Nhị gia đi thong thả.”

Nhạc Liên vừa đi, Thạch Đức liền thu liễm ý cười, trong lòng thầm tính toán.

Huynh đệ bọn họ cấu kết với nhau giở trò với đám bột trân châu, muốn khiến Giang Túng cùng Nhạc Liên suy bại, nhưng chỉ trong chớp mắt, đại ca lại cùng Giang Túng uống rượu, tựa hồ rất vui vẻ, Giang Đại thiếu lại tình nguyện lấy ra mười vạn lượng giúp đỡ, loại quan hệ này thật không bình thường.

Sợ là Giang Túng cùng Nhạc Liên phát hiện đám hàng có vấn đề, cố ý làm kế ly gián.

Thạch Đức gọi người tới, sai phái đi nội các hải Triều Châu thăm dò thực hư, hiện tại chỉ có thể chờ xem quỷ kế của Giang Túng là gì, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, Giang Túng dù cho có xảo quyệt cách mấy cũng chỉ hai mươi sáu tuổi, sao có thể đấu lại hắn.

Nhạc Liên vội vã đến bến thuyền đón người, một vị lão quản gia áo bào gấm Tứ Xuyên, vừa thấy Nhạc Liên liền cười khổ bước tới, vỗ vai hắn, vuốt râu nói: “Tiểu Liên a, ta nhận được thư của ngươi, liền cùng Thế tử nói đôi câu, tiểu Thế tử của chúng ta liền bò lên nóc nhà vương phủ, lật hết mái ngói xuống, Lộc vương gia dở khóc dở cười, kêu ta đến đây đặt mười vạn cân trân châu, mang về tu bổ nóc nhà vương phủ.”

Nhạc Liên bất đắc dĩ cười cười, lúc này giả ngu là thích hợp nhất.

Lão quản gia Lộc vương phủ đã từng chịu ân của Nhạc Liên, lúc này đến đây để báo một hồi ân tình cho Nhạc Liên —— cùng tiểu Thế tử Lộc vương nói, “Dân gian có câu, muốn bị đánh hãy nhảy lên mái nhà lật ngói.”

Thế tử Lộc vương mới năm tuổi, là hòn ngọc quý trên tay Lộc vương gia, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rớt, tính tình thô bạo vô lý xằng bậy, lập tức bò lên đỉnh vén mái ngói lên, muốn thử xem đến cùng phụ vương có đánh hắn hay không.

Lộc vương gia quả thực cưng chiều nhi tử đến cực điểm, không đánh không chửi, sai quản gia đi trùng tu mái ngói, thuận tiện tân trang luôn những ngói đã cũ, chuẩn bị thêm một chút để phòng hờ lúc tiểu Thế tử đập ngói thì còn có để lắp vào.

Lão quản gia nói: “Không cần gấp, cứ kêu bọn họ chậm rãi chuẩn bị.”

Nhạc Liên nói như đinh chém sắt: “Sao có thể không gấp, ngài chính là bộ mặt của Lộc vương, nhất định phải nói bọn họ trong vòng ba ngày ba đêm chuẩn bị đầy đủ mười vạn cân.”

Lão quản gia suy nghĩ một chút, có đạo lý: “Vậy thì làm phiền ngươi chạy thêm mấy chuyến, bộ xương già này thực sự là chạy hết nổi rồi, một đường thuyền, xương cốt đều đã lắc lư đến vỡ tan.”

Nhạc Liên cười nhạt nói: “Được.”

Ngày thứ hai, Thạch lão đại cùng lão nhị đồng thời nhận được tin tức, Lộc vương phủ cần gấp mười vạn cân trân châu, trong vòng ba ngày nhất định phải chuẩn bị đầy đủ.

Lần này phải trực tiếp đưa tới Lộc vương phủ, huynh đệ Thạch gia không dám làm giả, bọn họ không có bản lãnh đắc tội tới Lộc vương gia, bắt buộc phải là mười vạn cân trân châu hàng thật giá thật.

Nhạc Liên đơn độc hẹn Thạch Hữu, nói chưa kịp ăn cùng đại gia một bữa cơm, trong lòng thực băn khoăn.

Thạch Hữu mặt ủ mày chau, mười vạn cân, trong vòng ba ngày thực sự quá gấp, căn bản không có khả năng, Lộc vương gia đây là đang muốn làm khó dễ hắn sao.

Nhạc Liên an ủi: “Đại gia yên tâm, quản gia kia có chút giao tình với ta, chỉ sợ hắn cố ý rút ngắn thời hạn, ta đi nói với quản gia một chút, chắc là có thể thư thả được vài ngày, đại gia cứ yên tâm chuẩn bị, mau chóng giao hàng là được.”

Thạch Hữu vừa nghe, liền đổ đầy một chén rượu: “Vậy thật cám ơn lão đệ, ta liền phái người đi, nhanh chóng chuẩn bị.”

Nhạc Liên gật đầu một cái, rót đầy rượu cho Thạch Hữu: “Thủ hạ của Nhị gia nhiều, hay kêu vài người bên Nhị gia đến.”

——

Giang Túng lại đơn độc tìm tới cửa, tìm Nhị gia Thạch gia Thạch Đức nói chuyện phiếm.

Thạch Đức vẫn luôn hoài nghi Giang Túng giở trò, thản nhiên tiếp chiêu, muốn xem đến cùng là quỷ kế gì, bày xếp tiểu yến chiêu đãi Giang Túng.

Giang Túng vừa ngồi xuống liền vội vã nói: “Nhị gia, ta không phải đến để ăn cơm, nghe nói Lộc vương gia cần gấp mười vạn cân trân châu, ngài đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”

Thạch Đức tối tăm rên lên một tiếng, tươi cười xu nịnh: “Ngươi còn trẻ, chưa từng thấy qua nhiều thứ hiếm, trong mấy ngày ngắn ngủi muốn chuẩn bị bột trân châu hiếm như của ta, đâu phải muốn có là có, Vương gia cho chúng ta thư thả mấy ngày, mau chóng chuẩn bị là được.”

Giang Túng vỗ bàn nói: “Vậy sao được, chúng ta đang không vội, ngươi cứ lấy mười vạn cân từ hàng của chúng ta giao cho Lộc vương gia là được.”

Ý cười dịu dàng trên mặt Thạch Đức liền cứng đờ.

Xem ra Giang Túng đã phát hiện hàng hóa bên trong có vấn đề, muốn hãm hại ngược lại hắn.

Thạch Đức vẫn cười thoải mái: “Không cần, đây là hàng của Thái tử, tùy ý đưa cho Lộc vương gia sợ là sẽ đắc tội đến cả hai bên, chúng ta nào dám đắc tội đến hoàng thất.”

Giang Túng sững sờ: “Đại gia đã đồng ý, hàng kia ta cũng đã chất lên thuyền hàng của Lộc vương phủ, quản gia đang rất cao hứng, liên tục tán thưởng Nhị gia sau này chắc chắn sẽ làm nên đại sự.”

Dứt lời, Giang Túng liền cười: “Nhị gia, ta đã nói với quản gia tất cả là do ngài chuẩn bị, yên tâm, Lộc vương gia nhất định sẽ khen thưởng cho ngài.”

Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “khen thưởng”, toàn thân Thạch Đức toát mồ hôi lạnh.

Thạch Đức bên ngoài tuy cười nhưng bên trong đã sớm nổi lửa: “Đại ca đồng ý?”

Giang Túng vừa gắp thức ăn vừa trả lời: “Cũng không, đại gia nói, công lao đều là của Nhị gia, hắn cũng không ra sức giúp đỡ nhiều.”

Thạch Đức bỗng nhiên đập bàn đứng dậy, nổi giận, trên mặt hoàn toàn không có ý cười.

Giang Túng cả kinh làm rơi đũa lên sàn, sững sờ nói: “Nhị gia, có chuyện gì sao?”

Thạch Đức chậm rãi ngồi xuống, hừ cười nói: “Đại ca thật thương ta.”

Bữa cơm này quả thật không hề vui vẻ.

Thạch Đức yên lặng nhìn Giang Túng đang dùng bữa, nắm đấm giấu trong tay áo càng thêm chặt chẽ.

Xem ra đại ca đã sớm có ý niệm muốn diệt trừ hắn, liên hợp cùng Giang Túng, thừa dịp làm ăn này lật đổ hắn.

Mười vạn cân trên thuyền hàng của Lộc vương phủ chắc chắn là bếp lò hôi, nếu bị vạch trần, đại ca dĩ nhiên không liên quan đến đống hàng giả này, thản nhiên đá hắn ra để sở hữu hiệu buôn của Thạch gia.

Đáng tiếc Giang Túng còn quá trẻ, quỷ kế đều hiện lên trên mặt, có thể tính toán được ai?

Ánh mắt Thạch Đức âm lệ, yên lặng suy nghĩ kế ứng đối.