Bạch Tử Họa! Ngươi Sai Rồi!

Chương 2: Linh hồn dịch chuyển



Huyết Liên Nguyệt Băng bị âm thanh ồn ào bên ngoài đánh thức suy nghĩ đầu tiên của nàng là mình vẫn còn sống, khẽ cử động thân mình cơn đau kịch liệt từ khắp người truyền đến làm nàng choáng váng âm thầm cười khổ có thể giữ lại mạng đã là may mắn sao có thể cầu lông tóc vô thương cơ chứ.

Khẽ mở mắt nàng lập tức nhận thấy có gì đó không đúng đây rõ ràng không phải thần giới khí tức ở đây rõ ràng không phải của thần tộc hơn nữa trên người nàng cao thấp đều là vết máu thiên kiếp tuy mang lại thương tích tổn hại tu vi nhưng tuyệt đối sẽ không tạo thành ngoại thương. Cố gắng mở to mắt quan sát xung quanh bỗng dưng có ai đó lay người nàng.

-Cút!- nàng lạnh lùng lên tiếng tiếng.

-Chết đến nơi còn lớn lối!-hai tên đứng đối diện nàng hét lên.

-Hàn long!-một tiếng rồng gầm xé toang không gian yên tĩnh của hoang man, hai tên đối diện trong lòng thầm kêu không ổn nếu còn ở lại đây đừng nói thịt không ăn được e rằng mạng cũng chẳng còn.

Nếu là bình thường nhất định Huyết Liên Nguyệt Băng sẽ bắt hắn để lại mạng nhưng hiện giờ không phải là lúc làm chuyện chém giết vớ vẩn, việc cần thiết là chữa khỏi vết thương.

-Hàn long hộ pháp!- hàn long gầm lên cuộn quanh người nàng tỏa ra hàn khí bức người tạo thành một kết giới chắc chắn. Huyết Liên Nguyệt Băng ổn định thân mình vận khí đưa thần lực chạy khắp cơ thể chữa ngoại thương, một canh giờ trôi qua nàng bắt đầu nhận thấy có gì đó khác thường.

Thầm rủa trong lòng chắc chắn nhị hoàng huynh giở trò đưa linh hồn nàng đem ra ngoài để tránh thiên kiếp làm hại nguyên thần nhưng lại chọn thân xác tàn tạ như thế này chắc chắn có dụng ý riêng hắn dù bình thường cà lơ phất phơ như tuyệt sẽ không mang chuyện nghiêm trọng như thế này ra trêu chọc nàng. Sau khi quan sát kĩ Huyết Liên Nguyệt Băng phát hiện ra thần lực chữa trị vết thương chậm là do vấn đề ở chỗ vũ khí gây ra vết thương này chắc chắn không phải của nhân gian. Nhắm mắt tĩnh thần, thần lực bỗng dư bị một nội lực hấp dẫn chạy nhanh hơn, gân mạch bị đứt cũng hồi phục trở lại. Mở mắt ra nàng vô cùng kích động, thân xác này cư nhiên có sức mạnh thần tộc thượng cổ nhưng nếu đã có sức mạnh lớn như vậy sao còn bị thương lưu lạc đến nơi này. Lặng lẽ đưa thần thức vào trí nhớ của thân xác này.

Tiềm thức của thân xác này chỉ có một màu đen sợ hãi đau thương u uất nhung nhớ, mở trí nhớ ra cảm giác đau thắt bóp chặt lấy trái tim.

Nỗi đau từ trái tim truyền đến làm nàng run rẩy cả người trong, chủ nhân thể này trải những chuyện như thế mà không chút oán hận nào sao nhưng nàng không làm được từng khuôn mặt hiện lên nhưng rõ ràng nhất là một nam nhân bạch y thanh thoát không nhiễm chút bụi trần kí ức như con sóng tràn đến nàng bất giác gọi lên

-Sư phụ!

-Không phải người này mang lại cho cô bao nhiêu đau khổ cô có thể không hận hắn, Bạch Tử Họa tự tay giết chết đệ tử mình làm thần tiên cao cao tai thượng ngươi còn có thể sốn yên ổn sao.

Ánh sáng màu tím truyền ra ngoài mang theo yêu lực mãnh liệt, Huyết Liên Nguyệt Băng thầm kêu không ổn, yêu thần, thân xác này còn bị yêu thần kí gửi. Thảo nào yêu lực không thể xuất ra, là do thân xác này không oán không hận. Dùng sức mạnh thần tộc dung hòa sức mạnh thượng cổ rồi áp đảo yêu lực xuống.

Lần nữa mở mắt ra vết thương trên người nàng đã hoàn toàn khỏi hẳn cả vết nước tuyệt tình trên mặt. Dùng thần lực thay một bộ y phục màu đỏ tươi, việc tiếp theo là tìm cách rời khỏi đây.

Thu lại hàn long tiếp tục đi về phía trước, hoàn cảnh xunh quanh yên lặng tiêu điều nơi này cuối cùng là ở đâu. Phía trước xuất hiện một ngôi nhà nhỏ, đầu tiên phải biết đây là đâu rồi mới tìm cách rời khỏi.