Bạch Trạch

Chương 9



Đêm nay Thang Viễn Thần gã bị chịu nhiều đả kích không ít, sau đó lại hình như có điểm hoảng quá mà cả người tự nhiên ngồi mơ ra một cục, thường ngơ ngác nhìn hắn, bộ dáng muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Bạch Trạch cả ngày nói mãi với tên tiểu công tử cứng đầu cứng cổ này mãi cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng mà chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng cho nên hắn không thể nào mà lộ ra một chút do dự nào cả, càng không thể làm trái lương tâm mình mà chấp nhận yêu thương gã. Hơn nữa hắn cũng cho rằng gã là một tên đại ma vương cứng cỏi, không phải hạng tầm thường dễ bị nhiều đả kích mà suy sụp bản thân, còn nữa đó chính là tình cảm của gã dành cho hắn hiện tại vẫn còn chưa quá sâu đậm, sớm cự tuyệt mới là một phương án tốt, để gã từ bỏ đi ý niệm trong đầu, sẽ không bị chìm sâu vào hố bùn tình ái đến không thể vãn hồi.

Cơm tối đã dùng xong, Bạch Trạch đi toilet một chút. Lúc đi ra liền nhìn thấy bóng dáng của một người nam nhân đang đứng ở trước bệ rửa tay, tay trái chống đỡ lấy thành bồn, cúi đầu một mực không nhúc nhích.

Lãnh Tĩnh? Y bị làm sao vậy?

Hắn bước nhanh tiến đến, “ Lãnh Tĩnh, anh….”

Tiến đến gần xem thử mới phát hiện ra y mặt mày trắng bệt, thân thể nóng bừng bừng giống như là đang phát sốt cao.

“Anh bị sốt rồi”, hắn đưa tay đặt lên trán của y, quả nhiên là rất nóng.

Lãnh Tĩnh hơi ngạc nhiên một chút, theo bản năng lui về phía sau vài bước, “Ngô….” Hắn như thế nào lại ở đây?

“Đừng nhúc nhích. Anh bị sốt rồi, tôi mang anh đi bệnh viện.”

Cũng không biết vì sau chỉ vừa mới nãy thôi ở ngoài kia ăn cơm từ xa nhìn y lại không cảm thấy được, hiện tại vừa thấy y như vậy chỉ biết một điều rằng y bệnh không nhẹ, thân thể liền không thấy thoải mái, còn có cảm giác luống cuống cả chân tay.

“Tôi không sao”, Lãnh Tĩnh đưa tay cản lại bàn tay của hắn đang muốn vươn ra giúp đỡ y, nhẹ lắc lắc vài cái rồi chống đỡ lên bờ tường mà đi, “Đừng động tôi.”

Mặc cho anh chết ở chỗ này sao? Người này bộ không có đầu óc hay sao mà còn cứng đầu đến như vậy, không biết y là đang nghĩ cái gì đây. Bạch Trạch mặc kệ y giãy dụa đến cỡ nào liền bước đến đỡ lấy thân thể y, đưa y rời khỏi nhà vệ sinh, nghĩ muốn đưa y đến bệnh viện khám xem sao.

“Không cần đi bệnh viện, đưa tôi về là được rồi,” khẩu khí đầy mệnh lệnh. Tuy rằng là đang dựa trên người hắn nhưng vẫn không hề có chút thái độ thỏa hiệp nào cả, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn giống như là hắn là người xấu xa không bằng.

“Anh”, mắt to trừng lấy mắt nhỏ. Hắn có điểm căm tức nhìn y, bất quá cũng không muốn cùng người bệnh so đo làm cái gì.

“Được, nhà anh có ai ở đó không? Có thuốc không? Có Lãnh Dật ở đó không?” Nếu y cứ như vậy không chịu hợp tác, hắn cũng chẳng có đủ khả năng mà đem y trói lại ném vào trong bệnh viện được – tuy rằng hắn thật sự là muốn làm như vậy lắm a. Nhà của y hình như nằm ở vùng ngoại ô thành phố, vậy nếu y đến nơi này ăn cơm, lại không có vẻ giống như là đang chiêu đãi người khác thì chắc chắn nhà của y cũng không cách xa nơi này là mấy. Chính là hắn không biết mang y trở về nhà rồi thì trong nhà liệu có ai ở đó mà chăm xong cho y. Lãnh Dật đã từng nói qua bọn họ không có người giúp việc, cũng không có cả bác sĩ gia đình. Hắn thật muốn vuốt trán thở dài một cái.

“Anh tự mình lái xe tới?”

“Ân” Lãnh Tĩnh không từ chối mà dựa người vào hắn, mệt mỏi nhắm mặt lại, trên vầng trán kia cũng đã muốn ướt át mồ hôi.

“Chìa khóa xe ở đâu?”

Y cảm thấy cơ thể mình ngay cả một chút khí lực cũng không có, nghĩ muốn động một chút cũng không thể cử động được. Y nghe được người mình dựa dẫm vào nói gì đó, chính là ngày càng mơ hồ hỗn loạn, trong lúc nhất thời cũng không hiểu được hắn là đang nói đến chuyện gì, chỉ có thể cố sức mở mắt ra, “Cái gì?”

“Tôi hỏi là chìa khóa xe của anh cất ở đâu? Tôi đưa anh về.”

“Ngô…… ở trong túi quần.”

“Anh chờ tôi một chút” Hắn lấy ra chìa khóa từ trong túi quần của y, lảo đảo mà đỡ y bở vào trong xe, cũng tránh không được ánh mắt tò mò của bá quan thiên hạ xung quanh nhìn đến.

Nhìn y nằm ngả nghiêng ở ghế sau, một bộ dáng thập phần đáng thương, “Nhà anh ở chỗ nào?”

“Đường XX, phố XX” , khóe miệng hắn bỗng run rẩy một chút, quả nhiên là người có tiền có khác.

Trên đường đi về rất thuận lợi, nhưng mà đột nhiên hắn nhớ tới chính mình lúc đi chưa có nói với Thang Viễn Thần một tiếng thì đã rời đi, hắn liền một bên vừa lái xe vừa gọi điện cho gã, đơn giản giải thích cho gã nghe một chút. Xong hết mọi chuyện rồi, hắn quay lại nhìn Lãnh Tĩnh sinh đang sinh bệnh nhìn qua thật nhu thuận, không chút động tĩnh mà nằm tựa vào thành ghế, chắc là khó chịu lắm.

Đã sớm dặn dò y phải coi trọng chăm sóc thân thể của chính mình, như bây giờ quả thật rất đáng trách, ai bảo không nghe lời bác sĩ chỉ bảo.

Dọc trên đường đi hắn một mặt vừa quan sát theo dõi y, vừa trong lòng nho nhỏ mắng trách y như vậy cố chấp quá. Hắn ghé qua một nhà thuốc 24/7,  nghĩ  nghĩ một chút rồi vẫn là bước xuống xe mua một ít thuốc hạ sốt cùng một số loại thuốc cảm mạo, bao tử khác, chính là để phòng ngừa vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì có cái mà dùng, ai biết được trong nhà y có thuốc hay không có chứ, vừa rồi hỏi y, y cũng chả chịu trả lời.

Cuối cùng cũng đến được căn biệt thự của Lãnh Tĩnh. Hắn chính mắt chứng kiến ngôi nhà mới xác định y cư nhiên như vậy thật khác người, Lãnh Dật quả nói không sai. Một người ở trong một ngôi biệt thự u ám lạnh lẽo chả khác gì mộ phần của người chết, thật không thể nào lý giải nỗi ý nghĩ của y là như thế nào a, bộ chán ghét ầm ĩ náo nhiệt lắm sao? Nhưng mà cũng không nên đem chính mình ngăn cách với bên ngoài, tự sinh tự diệt như vậy chứ.

Y dáng người thật ra cũng không tồi, nhìn cơ thể lúc không mặt quần áo có vẻ gầy, thân thể thon dài, thắt lưng nhỏ nhắn phối hợp với đôi chân hoàn hảo, bụng cư nhiên còn rắn chắc nhưng không có khoa trương, nhìn thấy có cảm giác thoải mái, nhưng làn da lại trắng tái nhợt nhạt không chút sức sống.

Ngôi biệt thự lớn như vậy cũng không biết hai huynh đệ này để hộp thuốc ở đâu nữa, cũng may là hắn khi nãy đã mua thuốc rồi.

Bưng ly nước đến bên cạnh, hắn nâng người Lãnh Tĩnh dậy để cho y tựa vào trong người hắn, gọi y tỉnh lại, “Lãnh Tĩnh, Lãnh Tĩnh….”

Lãnh Tĩnh chỉ cảm thấy trong người mệt chết đi được, chả muốn nhúc nhích, cũng không muốn mở mắt, nhưng cái chính là bên tai có một người cứ ồn ào gọi tên của y làm cho y không thể nào yên tĩnh mà ngủ một chút. Mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bóng người, không phải là Lãnh Dật mà là hắn—–

Hôm nay ở Tây Phong gặp hắn – Bạch Trạch.

Thấy y đã tỉnh lại, Bạch Trạch cảm thấy trong người thở phào một cái, “Uống thuốc đi rồi ngủ tiếp.”

Y nhìn hắn, bất động. Thật sự là không phải thái độ phù hợp của một bệnh nhân.

Bất quá y có phải hay không muốn thử sự kiên nhẫn của hắn a. Hắn nhẫn xuống mà nói với y, “Này là thuốc hạ sốt. Anh bị sốt cho nên phải uống thuốc. Há miệng ra.”

Lãnh Tĩnh nhìn viên thuốc trong tay hắn, rồi lại nhìn hắn, có vẻ nhíu nhíu mày nhưng cũng mở miệng ra. Hắn đem viên thuốc đặt vào trong miệng y, đưa nước đến tận miệng cho y uống. Nhìn thấy y uống vào, nuốt viên thuốc đi xuống rồi hắn mới rốt cuộc cảm thấy yên lòng, đem chăn đắp lại cho y thật kỹ càng, “Ngủ ngon đi, ngày mai sẽ khỏe lại thôi.”

Lãnh Tĩnh nhắm mắt lại, nhưng qua vài giây lại mở mắt ra nhìn hắn.

“Yên tâm mà ngủ đi, hôm nay tôi sẽ ở lại đây chăm sóc anh”, nói xong còn cười một cái để khẳng định để cho y an tâm.

Lúc nhắm mắt lại rồi, Lãnh Tĩnh nhịn không được ở trong lòng nói thầm, tôi là muốn bảo cậu đi, không phải là bảo cậu ở lại a.

Nhưng mà sau đó cũng an ổn mà chìm vào giấc ngủ.

Bạch Trạch đi xuống dưới nhà bếp nhìn nhìn một chút, nhịn không được mà thở dài một tiếng. Căn phòng bếp to như vậy mà cuối cùng chỉ trở thành một cái thùng rỗng kêu to, dù cho có đủ thứ các dụng cụ chế biến thức ăn hiện đại nhưng mà ngay một chút thực phẩm cũng không có, vậy mà cũng đi gọi là nhà bếp hay sao? Mở tủ lạnh ra xem, bên trong cũng chỉ có vài chai bia. Hắn đi dạo qua một vòng, cuối cùng cũng mượn khăn lau mặt trong nhà tắm đơn giản làm túi chườm đá đi lên đặt vào trên trán y, nghĩ thầm ràng tuy rằng không phải là thuốc thang hiệu quả gì, nhưng tốt xấu gì cũng có thể hạ nhiệt độ xuống, làm cho y cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Xem khuôn mặt y đang ngủ cũng lạnh như băng, hắn vẫn là quyết định về nhà một chuyến. Hắn còn chưa có chăm sóc cho Hoa Hoa đang ở nhà một mình, chỉ sợ nó sẽ bị đói, hơn nữa ở chỗ này thức ăn thức uống cái gì cũng không có, chờ y tỉnh dậy rồi không thể chỉ cho y uống nước. Người bệnh dù gì cũng cần phải có đủ dinh dưỡng tốt mới có thể dễ dàng hồi phục được sức khỏe. Hơn nữa y vẫn còn sốt cao chưa có hạ, vẫn là cần phải châm cứu để hạ sốt xuống một chút.

Hắn lái xe trở về nhà, chuẩn bị cho Hoa Hoa bữa tối rồi trấn an nó một chút, bảo nó phải ngoan ngoãn ở nhà giữ nhà, sau đó đem nguyên liệu nấu nướng trên bàn cùng đồ nghề khám bệnh của hắn— bên trong có thuốc chích hạ sốt, trở về lại ngôi biệt thự của y.

Trời rốt cuộc cũng đã muốn gần sáng, mà hắn lúc châm cứu cho y thì y vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ không có tỉnh dậy. Châm cứu xong rồi, hắn nhìn Lãnh Tĩnh ngủ ngon như vậy, lại lặng lẽ đi xuống phòng bếp chuẩn bị nấu một ít thức ăn nhẹ cho buổi sáng hôm nay. Như vậy rồi mới gọi là đại công cáo thành.

Nhịn không được xoay thắt lưng một chút, hắn đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nghĩ thầm rằng, trời mới đây đã sáng rồi sao.

Bận rộn một đêm như vậy quả thật là ngoài dự kiến của hắn a.

Lãnh Tĩnh ơi Lãnh Tĩnh, anh thực gây sức ép với tôi quá rồi.