Bạch Trạch

Chương 4



Khi buổi hừng đông đến, Bạch Trạch hắn dậy thật sớm cho nên rất khó ngủ lại, không có biện pháp để mà khắc phục. Hôm qua hắn nhận được điện thoại của Lãnh Dật nói là hôm nay sẽ hội cùng ca ca đến thăm viếng nhà hắn. Lúc cậu điện thoại cho hắn, hắn cũng không đoán được ca ca của Lãnh Dật, Lãnh Tĩnh, lại như vậy thật nhanh liền tới cửa chào hỏi. Dù sao thế nào đi nữa, vị ca ca trẻ tuổi này của cậu cũng là có địa vị cao trong xã hội, lại còn có bộ dạng không thực  nhân gian khói lửa. (chẳng quan tâm đời)

Hôm đó trở về, hắn liền cố ý lên mạng lưu ý một chút về vị chủ tịch Lãnh thị trẻ tuổi này, thấy đủ loại huy hoàng làm hắn cảm thấy rất là thuyết phục, những cũng có chút ít lý giải về tâm tình của Lãnh Dật.

Anh trai vĩ đại, nhưng lại lạnh như băng. Ngày đó cậu muốn nói chính không phải là đạm mạc, mà là lạnh như băng đi, hoặc ít nhất cũng phải là “lãnh đạm”, “lạnh lùng” gì đó. Trên trang web hiện lên không nhiều lắm ảnh chụp của vị tuổi trẻ tài năng này nhưng cũng đủ để nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng kia. Nếu Lãnh Dật mỗi ngày sinh hoạt cùng với loại ánh mắt lạnh lùng như thế này, hai người là huynh đệ nhưng chắc chắn cũng không thân thiện gì.

“Hoa Hoa, hôm nay nhà có khác đến chơi, mi phải ngoan nga~”

Chú mèo Hoa Hoa rất cho là không đúng, miễn cưỡng ghé vào trên cái đệm ở chỗ ban công, ngay cả mắt cũng đều lười nâng lên một chút.

“Ách, bánh quy lần này của mi chính là do người hôm nay tới giúp mi mua đó nga.” Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, loại đạo lý này ngươi hẳn là phải hiểu đi?

“Meow……” Chủ nhân lười biếng, lại muốn sủng vật đến chia sẻ, chuyện này hợp lý sao?

Hắn cảm giác bị mèo nhà mình khách sáo.

Trong nhà có khách nhân đến, cho nên phải gọn gàng một chút, hẳn nên mời bọn họ lưu lại dùng cơm đi. Hắn luôn luôn quan tâm đến chuyện ăn uống cho nên đối chuyện ăn chắc chắn sẽ không làm cho qua loa, cuối tuần ở nhà cũng tất nhiên sẽ vất vả nấu nướng, đồ ăn ngon mà lại tiện nghi, tốt cho sức khỏe nữa. Một người cũng nấu, mà ba người cũng sẽ nấu, chỉ là nhiều hơn thêm hai bát cơm, cho nên cũng sẽ không phiền toái.

Trong nhà thu thập mọi thứ coi như cũng là sạch sẽ rồi, mặc dù kém xa khu nhà cấp cao của hai người bọn họ nhưng chắc chắn cũng đủ ấm áp thoải mái để mà đãi khách.

Thức ăn trên lò đã muốn chín tới đã có thể tắt lửa đi. Hắn vừa mới tắt lò, thì chuông cửa đã vang—–

Vừa mở cửa ra xem, quả nhiên chính là Lãnh Dật cùng Lãnh gia đại ca đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn. Ách, nhìn hắn? trừng hắn?

Làm cho hắn cảm thấy ngượn chính là, hắn trên người hiện tại vẫn còn đang mặc tạp dề a, vẫn là cái tạp dề mua ngoài siêu thị hay dùng trong phòng bếp.

“Vào đi, hai người cứ tự nhiên ngồi.”

“Học trưởng, thật ngại đã đến quấy rầy.” cậu kéo kéo đại ca đang đứng bên cạnh nhưng vẫn không có phản ứng, “Ách, đây là ca ca ta, Lãnh Tĩnh.”

“Chào anh, tôi là Bạch Trạch.” Hắn tự giới thiêu, bất quá chưa tới độ nhiệt tình quá mà đưa tay ra bắt tay chào hỏi. Theo trực giác của hắn, hắn cảm thấy được Lãnh Tĩnh hẳn là bị khiết phích đi.

“Lãnh Tĩnh” quả nhiên ngay cả thanh âm cũng lạnh lùng, tự giới thiệu cũng không nhiều lời.

Bị bọn họ thấy được bộ dáng xấu hổ như vậy rồi cho nên kế tiếp cũng chẳng có gì phải ngượng ngùng cả, hắn đơn giản tự nhiên tháo xuống tạp dề, “Tôi đang nấu cơm, hai người ở lại ăn cơm nhé?”

“Học trưởng, hiện tại vẫn chưa đến mười một giờ, anh ăn cơm sớm như vậy sao?”

“Kia chính là còn chưa ăn,” nghĩ cũng biết, nào có ai sớm như vậy đã ăn xong cơm trưa chứ, “Cùng nhau ăn đi, tôi nấu nhiều lắm, tôi cùng Hoa Hoa ăn chắc chắn cũng không hết.”

Cậu nhìn anh trai trông có vẻ không có bộ dáng gì gọi là mất hứng, cậu hôm nay kiên trì đem y đến đây vốn định đem anh trai lạnh lùng ít nói cùng vị hội trưởng mà cậu quen không bao lâu, trước là làm quen một chút, tìm hiểu nhau. Cậu còn nghĩ chắc chắn sẽ không giữ nổi cho đến chiều nhưng không ngờ học trưởng lại nhiệt tình như vậy, cư nhiên còn mời ăn cơm. Nói hiện tại nam nhân biết nấu nướng cũng không nhiều lắm a, chính bạn gái của cậu cao lắm cũng chỉ có thể nấu được vài món. Vẫn là nói, liên tưởng đến bộ dạng học trưởng mặc tạp dề so với khi làm bác sĩ trung y quả là không giống nhau. Ách, có lẽ vậy đi.

Nhìn cậu trong nhà mình trước mặt ca ca giống như bộ dáng của một người vợ nhỏ, Bạch Trạch hắn cũng không miễn cưỡng, chính là nói, “Nhà của tôi còn có Hoa Hoa.”

“Hoa Hoa là ai a?”

“Meow…..” Là ta. Chú mèo lông vằn từ ban công lững bước ra, bộ dạng kiêu ngạo tựa như một nữ vương mèo— mặc dù nó là mèo đực. Tứ chi cao ráo, hai chân sau thân nhấc lên cái đuôi, ở trước mặt khách nhân không chút nào ngượng ngùng mà lúc lắc cái thân thật to, nhảy lên trên sô pha, cũng không chút nào sợ hãi áp suất thấp phát ra từ trên người Lãnh Tĩnh mà ngồi bên cạnh y, nằm bất động.

Không hổ là mèo nhà mình, ý thức lãnh địa thật cao a.

“Hoa Hoa thực yêu sạch sẽ, cũng thực ngoan, không cắn người mà cũng không loạn bắt người cho nên không cần lo lắng. Ha hả.” Đúng vậy, là thực ngoan, với điều kiện không ai chọc nó, Bạch Trạch hắn trong lòng nghĩ thầm.

“Học trưởng thích mèo?” Lãnh Dật nhịn không được mà đi đến bên người Hoa Hoa, muốn đưa tay sờ nó, “Em có thể sờ nó không? Lần trước bảo em mua bánh quy cho mèo, chính là mua cho nó sao?” Cậu nói xong đã muốn vươn tay sờ lên lớp lông mềm mại xinh đẹp của Hoa Hoa, vẻ mặt đầy tán thưởng, hoàn toàn quên mất vẻ mặt chán ghét cau mày của Lãnh Tĩnh.

Tuy rằng vốn là thầm nghĩ sẽ chẳng quan tâm đến vẻ mặt đầy chán ghét đối Hoa Hoa của Lãnh Tĩnh, nhưng bất quá y quả thực là không thích tiểu động vật, cho nên nghĩ nghĩ vẫn là đến phòng bếp mang cơm trưa của Hoa Hoa đến ban công, “Hoa Hoa, lại đây ăn cơm.”

Mèo con nghe mùi liền nhu thuận nhảy xuống sô pha, chạy đến chỗ ban công ăn bữa ăn ngon của nó.

Thịt kho tàu cá trích, nó yêu thích nhất.

“Uống chén trà đi” Hắn bình thường không thích mấy loại nước có chứa cồn mà thích chính mình tự nấu một ít trà hoa quả, hay là trà xanh linh tinh gì đó, “Tôi nơi này không có bia,  hai người đến uống chút trà hoa quả đi.”

Lãnh Tĩnh đưa tay cầm lấy chén trà đến gần , lại nghe thấy một mùi rất thơm, là một mùi thơm ngát của hoa quả, nghe qua cảm thấy cả người sạch sẽ nhẹ nhàng đầy khoan khoái, liền uống một ngụm. Cảm giác ôn nhuận mát lạnh, giải khát đi nóng bức trong người, nhịn không được cũng gật đầu trầm trồ hai cái.

Căn phòng này nhìn cũng không rất lớn, bài trí cũng có vẻ đơn giản sạch sẽ, ánh mặt trời theo ban công chiếu xạ vào làm căn phòng sáng ngời mà ấm áp, trong không khí lưu lại mùi hương của trà hoa quả cùng mùi hương vị của thuốc trung y làm cho người ta cảm thấy cả người lưu hương, toàn thân thư sướng. Lãnh Tình đưa mắt nhìn chung quanh một chút, uống trà xong liền nghĩ đến em trai không quan tâm sắc mặt y mà kéo y đến nơi này. Nghe em trai nói là gặp một bác sĩêmm trai vẫn là muốn y tìm một bác sĩ riêng, định kì đến kiểm tra sức khỏe. Y chỉ là biết thế. Nói như vậy, người nam nhân trước mặt này, chính là bác sĩ mà y tìm đến?

Thực trẻ tuổi, đây là kết luận duy nhất của y. Y đối với việc kết giao bằng hữu, cùng bạn bè giao tiếp nói chuyện từ trước đến giờ đều là không có nhiệt tình, thiên tính lãnh đạm của y có lẽ vốn đã là trời ban, có lẽ là di truyền từ mẹ đẻ của y đi. Y không cảm thấy được như vậy là có cái gì không tốt, cũng chẳng có cảm thấy có gì thiếu thất. Y cho tới bây giờ đều chán ghét người khác hảo ý có mục đích, cũng không thích người ra vẻ ta đây thông minh săn sóc. Trước mặt nam nhân này, y lại không chán ghét, chính là cũng không có cảm giác, càng không có tâm tình đi kết giao.

Chén trà đã thấy đáy, y nghĩ, bọn y cũng là nên cáo từ.