Bạch Trạch

Chương 34



Bạch Trạch nhìn thấy sắc mặt người ôm mình ngày càng lạnh, ánh mắt sắc lẽm như kiếm hận không thể đem người trước mặt kia chém thành vạn đoạn thì trong lòng bất đắc dĩ, khóe miệng lại thoáng gợi lên, “Là mối tình đầu, không phải là tình nhân.” Nói xong đưa tay bàn tay mình nắm lấy bàn tay lạnh như băng của y, ngón tay đan ***g vào nhau gắt gao nắm lấy, gắng gượng chống lại khuôn mặt hầm hực lạnh lẽo của y, hắn mỉm cười kéo tay y hướng xe đi đến, “Đi thôi, chúng ta trở về nói chuyện sau.” Cũng đồng thời quay đầu nhìn La Tố liếc một cái, “Anh cũng đi thôi.”

Nguyên một quãng đường sắc mặt Lãnh Tĩnh đều thâm trầm, ý tứ hàm xúc không rõ, mà phong thái lái xe trình độ an toàn luôn luôn tuân thủ luật lệ giao thông của y cũng thoáng chốc thành mây khói, y một người một xe lái chạy như bay hướng về nhà hắn. Y giờ phút này nội tâm vô cùng tối tăm bức bối, trước nay chưa từng có cơn giận dữ nào lớn đến như vậy. Tuy rằng sớm biết hắn lúc trước cũng có thích một người, nhưng hiện tại đột nhiên chạm mặt vẫn là trong lòng không vui, hơn nữa người kia cư nhiên cùng người của y làm đủ loại động tác vô cùng thân thiết như vậy làm y vô pháp khống chế được tức giận.  

“Chạy chậm một chút,” Bạch Trạch biết y giờ phút này trong lòng rất khó chịu, tràn ngập tức giận nhưng chính là hắn cũng không muốn y chạy nhanh đến làm người kinh hãi như vậy a, hắn còn yêu đời lắm cho nên không mở miệng nhắc nhở là không được. Lại đâu biết được người bên cạnh đang lái xe kia làm bộ mắt điếc tai ngơ lờ đi hảo ngữ khuyên bảo của hắn đâu, hắn trong lòng cứ như vậy tràn ngập bất an – giận nhiều đến như vậy, cũng không biết chính bản thân hắn có thể hay không làm cho y bình ổn trở lại a.

Trở về nhà rồi, hắn một đường bị Lãnh Tĩnh kéo phăng vào phòng ngủ. “Phanh” một cái, cửa sầm đóng lại, tiếp theo y liền đem hắn đè lên trên tường, động tác vô cùng thô lỗ, hung hăng hôn lên môi hắn, giày vò đôi môi hắn, cắn lên lúc mạnh lúc yếu giống như mưa rền gió dữ mang theo trừng phạt cùng lửa giận, cứ như vậy quấn lấy miệng hắn quét đến không chịu rời đi. Mà cánh tay đặt trên lưng hắn cũng siết lại càng chặt giống như hận không thể bóp nát hắn, không để cho hắn có một cơ hội để mà hô hấp.

“Ngô….” Hắn bị hôn môi mãnh liệt đến như vậy cơ hồ biến thành suy suyễn thiếu không khí, đầu váng mắt hoa, hai tay vô thức đặt trước ngực y muốn đẩy y ra, nhưng thực sự là ngay cả một chút lực cũng không có, đã thế động tác chống cự này ngược lại còn làm cho y càng thêm tức giận bừng bừng, đã giận càng thêm giận giống như dầu thêm vào lửa, càng thêm không thèm quan tâm mà áp thượng lên thân thể hắn, bàn tay đặt bên hông cũng đã muốn tham tiến vào bên trong vạt áo hắn, trừng phạt mà niết thật mạnh lên ngực hắn, xoa nắn vỗ về chơi đùa không ngớt.

“Dừng…. tay” Bạch Trạch ở trong tình thế tình triều mãnh liệt như vậy cố gắng ra sức bảo trì thanh minh, cắn răng mà nắm lấy bàn tay y, “ Anh bình tĩnh một chút, nghe tôi nói, a….” Y đột nhiên cắn lên cổ hắn, giống như đã muốn giận đến cực điểm không còn kiên nhẫn để mà nghe hắn nói một câu giải thích đâu.

“Anh, anh không cần quá phận, anh rốt cuộc có muốn…. nghe hay không?” Trong lúc hắn đang muốn tâm bình khí hòa hảo hảo nói chuyện cùng y thì y lại lặp đi lặp lại nhiều lần động tác cuồng dã chỉ lo cho việc phát tiết lửa giận của chính mình, thế cho nê hắn cũng thoáng chốc nổi lên tức giận, cố gắng tích tụ sức lực mà đẩy y ra, “Đừng nổi điên.” Hắn thở hồng hộc, mặt đỏ như lửa đốt*, áo sơ mi mắc trên người cũng đã muốn bị y toàn bộ cởi bỏ đi, lộ ra một mảng lớn khuôn ngực trắng nõn thực mê người.

Bạch Trạch tay vịn tường cố gắng ổn định hơi thở, ba chân bốn cẳng gài lại áo, đang định mở miệng trấn an y thì lửa giận trong mắt y lại lần nữa bùng phát, càng nhanh ôm lấy hắn, ghé vào lỗ tai hắn rống lớn, “Cậu là của tôi, là của tôi!” Y hai mắt mở lớn đến muốn nứt ra, cả người lạnh như băng, thực giống như một con dã thú bị thương đang gào rít.

“Hảo hảo hảo, tôi là của anh, là của anh” Bạch Trạch âm thầm kinh hãi, không nghĩ ra là y sẽ không khống chế được bản thân đến nông nỗi này a. Hắn không còn giãy dụa nữa mà ngoan ngoãn đứng yên nằm trong lòng ngực y để mặc cho y ôm. Hắn vươn tay ôm lấy y, nhẹ nhàng xoa lên bờ vai y, nhẹ nhẹ vỗ về, ngữ khí mềm nhẹ trấn an, “Anh tin tưởng tôi, tôi cùng anh ấy không có gì đâu. Anh ấy đột nhiên đến chơi, tôi cũng vậy là hôm nay mới nhìn thấy anh ấy a, chuyện trước kia từ từ kể cho anh nghe có được không? Tin tưởng tôi.”

Ánh mắt hắn ôn nhu kiên định như vậy làm cho người ta thật an tâm, y cũng vậy, từ từ an tĩnh xuống. Bạch Trạch kéo y đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt y, chậm rãi mở miệng, “Người kia tên là La Tố, tên tiếng anh là King, là đàn anh của tôi lúc tôi ở bên Mỹ du học, kì thật cũng có thể xem như là một thầy giáo của tôi đi…”

Thời điểm đó đối với người khác nhìn vào thì chính là thời kì huy hoàng nhất trong cuộc đời đi học của hắn a, còn trẻ đã thành danh, chẳng những chiếm được học bổng toàn phần đi du học trong y viện nổi tiếng nhất của nước Mỹ mà còn nhận được sự quan tâm của giáo sư quyền uy nhất trong giới ngoại khoa não bộ Smith. Hắn khi đó là sinh viên nhỏ đột nhiên lại nhất thời nổi bật không ngừng, nhận được không biết bao nhiêu ánh mắt hâm mộ. Chính là phía sau câu chuyện đó lại chẳng ai biết thầy chân chính của hắn kì thật không phải là giáo sư Smith mà chính là đàn anh của hắn, La Tố, tên tiếng anh gọi là King, trong giới y học chính là một đế vương thế hệ trẻ tuổi. Mà nhắc đến Smith, cũng không phải là đơn thuần giống như mọi người vẫn biết đến rằng Smith chính là ân sư của King, mà King chính là con trai của Smith. Cũng giống như số trời đã định, King chính là nằm trong một đoạn tình yêu trong thời tuổi trẻ của hắn.

Lúc ban đầu ở bệnh viện New York cùng hắn quen biết cũng không phải là Smith mà là La Tố —- một người hội đủ Mỹ Trung Ý Nga bốn loại dòng máu, thiên tài của giới ngoại khoa não. Khi ấy hắn chỉ là một bác sĩ thực tập, mặc dù cùng nằm ở ngoại khoa não nhưng cũng chưa được một lần làm việc cùng anh — vị này tính tình cổ quái, cậy tài khinh người chính là một thiên tài a, đừng có nói chi đến chuyện làm cùng một thực tập sinh như hắn.

Theo lý thuyết thì hai người chắc chắn sẽ không gặp nhau để rồi quen biết, nhưng mà thế sự khó liệu, một lần bị trục trặc ngoài ý muốn liền làm cho hắn, La Tố cùng một bệnh nhân đang có nguy hiểm đến tính mạng bị nhốt trong thang máy ngay tại một tầng cao của bệnh viện. Lúc ấy hắn đang muốn đưa bệnh nhân đi đến phòng giải phẫu, bệnh nhân này tình huống nguy cấp cần phải lập tức tiến hành giải phẫu tim, mà thang máy đóng kín như vậy rất nhanh thật khó cung cấp đủ dưỡng khí, người bệnh quả nhiên là lâm vào hôn mê bất tỉnh.

“Ha hả ha hả….” Nam nhân xinh đẹp đang bị giam trong thang máy đột nhiên bật cười, “Andy, chúng ta cũng sắp cùng một chỗ, thật không sai…..” Tiếng cười của La Tố không hề ngừng lại, chậm rãi cũng đã muốn suyễn khí nhưng vẫn như cũ phát ra từng đợt tiếng cười đứt quãng làm người khác nghe vào mao cốt tùng nhiên, chấn động tâm kinh.

Hắn nhận ra La Tố a — chính là bác sĩ kim bài của ngoại khoa não, nổi tiếng là chuyên gia trong khoa giải phẫu thần kinh, “Anh thế nào? Có bị gì không?” Bạch Trạch nghiêng người cúi xuống muốn nâng lên người đang ngồi trên mặt đất đang cười không ngừng nghỉ kia — Anh có một mái tóc màu bạc thật dài, ánh mắt mê ly không chút nào để ý tới hắn, chính là nhìn chăm chú về phía trước, miệng vẫn không ngừng goi “Andy, Andy….”

Trong lòng hắn cảm thấy thực căng thẳng, cũng có chút nghi hoặc nhưng vẫn là nhận ra người anh gọi không phải là hắn —- Thực ra tên tiếng anh của hắn chính là Andy, nhưng mà hắn có thể xác định vị này bình thường không coi ai ra gì, giờ phút này chắc chắn vị thiên tài kì lạ này cũng sẽ không có biết hắn đâu. Ánh mắt của anh nhìn ở phương nào đó thật xa, không có tiêu cự, người “Andy” mà anh thì thầm trong miệng chính là ai đây?

Không đợi hắn nghĩ nhiều, người bệnh trên giường đột nhiên phát ra một vài tiếng rên rỉ nhẹ nhẹ, thống khổ mà dồn dập.

Trán hắn toát ra một tầng mồ hôi, hai người bên cạnh đều là thần trí không rõ, trong đó có một người đang có nguy hiểm đến tính mạng nữa. Hắn thực không biết ba người sẽ còn bị nhốt bao lâu đây? Thang máy cứ như vậy bị kẹt giữa hai tầng lầu, còn có tấm bảng thiết kẹp lấy giữa cửa thang máy như vậy, cho dù bên ngoài có mở được cửa thì cũng nhất thời khó cứu được bọn họ ra ngoài đi.

Đang lúc hắn nóng vội không thôi thì cửa thang máy liền bị đập ầm ầm, chính là bên ngoài có người. Thanh âm lo lắng của viện trưởng truyền đến, “Các cậu thế nào rồi? Có chuyện gì không? King, cậu thế nào rồi?”

Vị bác sĩ tuấn mỹ vẫn im lặng ngồi như vậy không nhúc nhích.

“Anh ấy chỉ ngất đi thôi. Có bệnh nhân tình huống rất nguy hiểm cần phải lập tức giải phẫu.” Tình huống nguy cấp như vậy không để cho hắn nghĩ nhiều, chỉ có thể cướp lời mà thôi, “Viện trưởng, còn có bao lâu chúng tôi mới có thể đi ra ngoài?”

“Cậu đừng vội, cậu là bác sĩ thực tập ở đây?”

“Đúng, tôi tên là Andy, là bác sĩ thực tập khoa não.”

“Andy? Người bệnh hiện tại tình huống thế nào?”

“Bệnh nhân hiện tài tình hình không ổn, cần lập tức giải phẫu.” Bạch Trạch trong lòng lo lắng vạn phần, khẽ cắn môi, ngẩng đầu nói, “Cho tôi mượn dao giải phẫu, tôi sẽ làm tiểu phẫu cung cấp khí cho bệnh nhân.” Hắn ánh mắt khi đó quả thật rất kiên định, khẩu khí không để cho nghi ngờ. Tuy rằng hắn cảm thấy thực bối rối nhưng trên mặt vẫn cố giữ vững trấn định buộc chính mình phải thật tỉnh táo.

“Như vậy rất nguy hiểm….”

“Tôi biết, viện trưởng, tôi chỉ là muốn kéo dài thêm thời gian của bệnh nhân, có lẽ vẫn còn một con đường sống đi.” Đầu hắn đổ mồ hôi, giống như rất hạ quyết tâm lắm.

Viện trưởng quay đầu hướng phía bên cạnh xác định còn phải chờ bao lâu mới có thể cứu bọn họ ra ngoài đây, lại nhìn vào trong khe hở thang máy nhìn thấy người bệnh đang nằm trên mặt sàn cùng với cậu bác sĩ thực tập gặp nguy không loạn này, rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý đồng ý cho hắn ở trong thang máy làm phẫu thuật.

Tiếp nhận thiết bị phẫu thuật đơn giản từ phía ngoài đưa vào, hắn bắt đầu làm tiểu phẫu tiêu độc, chậm rãi hoa khai trên ngực bệnh nhân kia. Khi bàn tay hắn xoa bóp lên trái tim đang đập yếu ớt kia giống như sẽ ngay tức khắc ngừng đập kia, trên lưng hắn đã muốn ướt đẫm, trong lòng một trận rối bời chỉ có thể tự bảo bản thân mình phải bình tĩnh, từ từ rồi sẽ không sao đâu.

“Andy, không cần hoảng, từ từ kìm tim bên phải….”

“Andy….”

“Andy….”

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cửa cũng mở ra ——

“Andy, cậu làm tốt lắm, hiện tại đừng động tay, chúng ta cùng đi đến phòng phẫu thuật. Nhớ rõ, chúng ta lúc chúng ta đẩy xe đi, tay cậu vạn lần không được di động….”

Một đạo thanh âm gọi “Andy….” từ bên ngoài truyền đến cùng sự lo lắng của ngoại khoa chủ nhiệm truyền đến như vậy, hắn dựa theo chỉ thị mà làm, chậm rãi hành động không dám có chút nhúc nhích nào. Không biết khi nào thì người đang vô thần ngồi trên mặt thềm thang máy kia lại kêu một tiếng, “Andy…” , đôi mắt xanh biếc bỗng nhiên mở lớn, chống tường mà chậm rãi đứng dậy, đánh giá vị bác sĩ thực tập phương đông trẻ tuổi tuấn tú, hắn như vậy đang rất suy yếu nhưng lại cố gắng trấn định mình mà cứu người, khóe miệng anh đột nhiên gợi lên một nụ cười ý tứ hàm xúc không rõ —-

Andy phải không? Andy!

Sau đó như thế nào được cứu trợ, như thế nào đi đến phòng giải phẫu hắn nghĩ đến cũng đã muốn hết hồn — sinh tử một đường, dưới bàn tay hắn kia chính là một mạng người, lúc ấy hắn chỉ là một bác sĩ thực tập vừa được cho du học đến đây không lâu, còn chưa có hiểu rõ ngoại khoa này như thế nào, kinh nghiệm chân chính giải phẫu cơ hồ vẫn còn mơ hồ lắm, vậy mà hắn ở ngay tại thang máy kia mổ ra ***g ngực người kia, trực tiếp đưa tay cầm lấy quả tim của người còn sống.

Lúc có người khác nhận lấy bệnh nhân kia, hắn mới chậm rãi rút tay ra. Lúc đi ra khỏi phòng giải phẫu hắn lập tức như ống nước bị vỡ mất đi hết khí lực, cảm thấy quả thật hoa mắt sẽ tê liệt té ngã trên mặt nền kia —-

Phía sau lại có một đôi cánh tay đỡ lấy hắn, một chuỗi âm thanh tà mị thâm nhập vào trong ý chí, “Đáng khen, thật sự là thiếu rèn luyện a. Tiểu Andy, về sau liền đi theo tôi đi….”

Đến tận bây giờ, hắn mạc danh kỳ diệu bị vị bác sĩ yêu mị này mang về làm thủ hạ, anh dẫn hắn đi tham gia các cuộc giải phẫu phức tạp — chỉ cần là cuộc giải phẫu của anh, anh cũng đều bắt y phải tham dự vào. Các loại kỹ thuật giải phẫu cùng kinh nghiệm này nọ anh cũng ân cần chỉ bảo, giữ thiện vị ý rõ ràng; còn có dẫn hắn đi gặp sư phụ Smith của anh. Vâng, rốt cuộc đem hắn trở thành đệ tử của Smith, cùng với anh chính là tiểu sư đệ.

Về sau hắn lại cảm thấy anh là một thiên tài cùng điên cuồng — thế nhân nói thiên tài đều là kẻ điên a. Bọn họ sống ở trong thế giới của chính mình, làm việc quỷ dị không câu nệ thế tục ra sao. Đem điểm này đặt trên người La Tố chính là rất chuẩn xác, anh rất nhuần nhuyên trong chuyện này a. Thế gian cùng hành vi phạm trù đạo đức chuẩn tắc gì đó đối với anh xem ra hoàn toàn chính là chê cười, anh làm việc chỉ bằng cá nhân hỉ nộ, trị bệnh cứu người đối anh cũng chỉ là trò đùa, có y thuật mà vô nhân tâm. Anh gặp được người vừa mắt thì liền chạy theo đùa giỡn, nam nữ không chút câu nệ, sau đó liền lập tức vứt bỏ. Nhìn anh, chẳng khác nào là hải yêu hấp dẫn nhân loại trong thần thoại Hy Lạp, xinh xinh đẹp đẹo nhưng lại tàn nhẫn vô tình.

Lại sau đó, hắn dần dần hiểu được La Tố hết thảy làm việc đều không phải là vì điên cuồng mà là vì tịch mịch cùng cuồng loạn, coi như trong lòng có một khối đen rất lớn vĩnh viễn không thể cắt đi—–

La Tố chính là từ lúc mười ba tuổi đã tự chìm vào trong thế giới của mình, hoặc là nói, anh mới chính là người bệnh, chưa từng hồi phục.

Hắn trong lòng thoáng có chút hiểu được, La Tố như vậy hậu đãi hắn, cùng với việc hắn có cái tên Andy là có quan hệ. Mà từ lúc bán đầu cho đến nay, La Tố từ từ ít gọi hắn là Andy mà xưng hắn là Bạch, có đôi khi cũng sẽ gọi bậy hắn là ‘A Bạch’, ‘Tiểu Bạch’ và vân vân. Lần đó anh rên rỉ gọi tên Andy kia cũng giống như tro bụi chậm rãi bị người quên đi, cũng dần dần cũng chẳng còn được nhắc đến. Chính là có đôi khi ánh mắt La Tố sẽ chuyên chú nhìn vào khoảng không một chút, giống như là trầm tư hoặc là thất thần, biểu tình khó lường, im lặng rất đáng sợ, không hề nói một lời, có lúc ngẫu nhiên lại phát ra một loại tiếng cười thực quỷ dị hoặc là khóc đến nức nỡ đánh vỡ đi trầm mặc, lúc không có người, anh còn có lúc tự mình nói chuyện.

Cổ quái này của anh cơ hồ như không ai biết, trừ bỏ hắn luôn đi bên cạnh anh.

Bạch Trạch trong lòng ần ẩn ẩn bất an, một vài ý tưởng mơ hồ thường thường chợt lóe lên trong đầu hắn rồi lại biến mất, lại luôn ở lúc hắn quyết định nghĩ rõ thì nó lại đột nhiên biến mất đi. Hắn cũng đã từng hỏi qua giáo sư Smith về cái tên Andy mà La Tố vẫn thường lẩm bẩm, rốt cuộc khi đó mới hiểu được rõ mọi chuyện. Nhắc đến chuyện của La Tố, vị giáo sư già đã muốn tóc hoa râm thoáng chốc giống như già đi mười tuổi, từ từ kể lại mọi chuyện, mà đáp án lại ngoài dự kiến —- La Tố thực ra chính là con trai của giáo sư, nhưng trước lúc anh mười ba tuổi thì anh một mực lớn lên tại cô nhi viện. Giáo sư lúc ấy vẫn luôn do dự mãi, nhưng cuối cùng vẫn là cố gắng vất vả tìm kiếm cô nhi viện kia để tìm anh trở lại.

—-Andy kia, xác thực là một cậu con trai người Hoa cũng sống cùng ở cô nhi viện kia, hai mươi năm trước, là khi anh ấy mười tám tuổi thì qua đời vì mắc chứng ung thư não. Hai mươi năm trước, La Tố khi đó chỉ mới mười ba tuổi cũng li khai cô nhi viện.

Sau này hắn mới chậm rãi phát hiện ra chính bản thân mình đã đối La Tố mà động tâm, giống như nuôi cây cỏ vậy, một mực quan tâm cùng giữ gìn, cứ như vậy mà đối với duy nhất một người là anh. Mà ngay khi hắn đối anh quan tâm nhiệt huyết như vậy, nghĩ này cũng là thực tự nhiên đi. Nhưng mà dần dần hắn nhận ra, trong cái động tâm của hắn, ngoại trừ đơn thuần thích còn có kèm theo cảm kích, ngưỡng mộ cùng đồng tình, thương hại. Ngay cả chính hắn đều không thể hiểu được rõ ràng. Hơn nữa càng ở cùng La Tố càng lâu, hắn trong lòng cũng hiểu được —- người nam nhân tuyệt đẹp này sẽ không vĩnh viễn yêu hắn, sẽ không là của một mình hắn, bởi vì tâm của anh đã sớm muốn phiêu đãng tới một nơi nào đó có người mà anh vẫn luôn mong nhớ đã vĩnh viễn không còn trên thế gian này nữa. Hơn nữa, hắn chỉ là một thực tập sinh sớm muộn gì cũng sớm chấp dứt mà trở về nước. Rốt cuộc cũng phải chia lìa thôi, này cũng là một kết cục không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra.

Bởi vậy hắn thậm chí không nghĩ phải mở miệng nói cho La Tố nghe thứ cảm tình thập phần phức tạp đầy gút mắt này ra —- Bởi vì không cần thiết ….

Chính là, tại nơi xinh đẹp có buổi hoàng hôn khiến người đã đến không thể quên đi này, thân ảnh kia đứng ngay tại cửa sổ dương quang bao phủ đến chói chang, chậm rãi đối hắn mở miệng, “Bạch, nhớ kỹ, không cần thích anh.” Thâm âm tựa như xa như gần, như nghiêm khắc lại phản phất đâu đó tiếng thở dài lẫn lộn.

Thật lâu sau đó, âm thanh của La Tố thực rõ ràng truyền đến từ phía đằng xa, “Anh nhớ kỹ, em, không phải là người anh thương nhớ.” Nhắm mắt lại, hắn không muốn để bản thân phải lộ ra sự yếu đuối, tuy rằng là hắn tự nhủ như vậy, nhưng rốt cuộc âm thanh đã sớm muốn khàn khàn nức nở —-

Tuy rằng đã sớm biết hắn sẽ không thể có được người kia, chính là khi này hắn mới biết được, bị một người mình thích cự tuyệt, nguyên lai trong lòng thực đau đớn lắm.

Buồn cười nhất chính là, hắn còn chưa có thổ lộ đã bị người ta cự tuyệt mất rồi.

Bệnh viện càng lúc càng thêm bận rộn, càng không nói đến ngoại khoa giải phẫu, hắn thậm chí còn không có thời gian nghĩ đến tình hình đau khổ của bản thân như thế nào nữa kìa, mỗi ngày đều bận đến tối tắm mặt mũi. Mà người kia vẫn như vậy đối với hắn, cũng vẫn vừa là thầy vừa là bạn, dốc túi cùng thụ, có đôi khi lại đùa giỡn một phen, sống mắt lưu chuyển nhìn nhau, nhưng ẩn chứa bên trong rốt cuộc cũng chỉ hiện lên một thứ tình bằng hữu mà thôi. Hắn chôn sâu tình cảm thầm kín của mình, chôn sâu vào tận đáy lòng, dùng hết tất cả tâm lực đổ dồn vào trị bệnh cứu người che đi.

Một năm thấy vậy mà thoáng cái đã qua, ngày hắn trở về, La Tố tiễn hắn đến sân bay. Ngày đó thời tiết quả thực tốt lắm, rất sáng sủa. Hắn yên lặng nhìn rõ gương mặt người trước mắt, sau một lúc lâu chính là một nụ cười đến tự đáy lòng hắn —-

“Hẹn gặp lại, King.” Dừng một chút, hắn lại nhìn sang khoảng không bên cạnh La Tố, “Hẹn gặp lại.”

Không chút do dự xoay người rời đi.

Hắn biết chính mình sẽ từ từ buông tay, bởi hắn tin tưởng sẽ có một ngày như vậy. Thời gian là thứ thuốc tốt nhất có thể xóa mờ vết thương tình cảm nhân gian a.

Nhưng mà, trải qua đoạn năm tháng khó quên này, làm cho hắn yêu một người lần đầu tiên, hắn cho tới bây giờ cũng không hề hối hận.

King, tôi sẽ nhớ rõ, anh vĩnh viễn chính là một người bạn hiền của tôi, không hơn.

Bên tai giống như truyền đến tiếng ca động lòng người của nhóm nhạc Hải Yêu, mặt hướng trời xanh, hắn không tiếng động mỉm cười ——

Đến nha, chúng tôi là những người anh hùng thần thoại Hy Lạp.

Hãy dừng lại, lắng nghe lời ca của chúng tôi cùng sướng.

Không có chiếc thuyển nào có thể cập được bến bờ đảo Tắc Nhâm xinh đẹp.

Trừ khi bạn lắng nghe tiếng ca chúng tôi cùng sướng.

Những lời ca duyên dang đem đến cho bạn khoái hoạt cùng trí tuệ.

Cùng với bình an trên thuyền tiến đến.

Tiên nữ Tắc Nhâm là người vùng quê nhỏ.

Là vị thần anh hùng qua gian khổ bôn ba.

Chúng tôi cơ trí như thần tựa nhật nguyệt chiếu rọi nhân gian.

Biết rõ nhân gian chuyện tình yêu cùng chiến tranh đau khổ.