Bạch Trạch

Chương 29



Đầu Bạch Trạch hiện tại đã muốn choáng váng, mắt đã muốn hoa lên không tỉnh táo nỗi. Lãnh Tĩnh y cư nhiên đang gặm nhắm lấy vành tai hắn. Hắn chỉ cảm thấy tai mình một mạt ướt át, cảm giác từng tấc thịt ở mang tai đang bị răng của y từng chút một cắn chặt lấy, giống như là đem nó thành một món ăn gì đó ngon lành lắm vậy. Hắn hiện tại muốn đẩy y ra, nhưng thật sự trong lòng lại có chút bất đắc dĩ không thể đẩy được. Đúng vậy, y là người hắn thích, bởi thế cho nên thân thể hắn đối với từng tấc đụng chạm của y lại phản ứng rất nhiệt tình, vô luận hắn có cố gắng áp chế cảm giác xuống như thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn cứ bừng bừng hưng phấn, mà sự đụng chạm thân thể hắn của y kia, quả nhiên làm hắn cũng thực cảm thấy rất thỏa mãn. Kỳ thật y sờ loạn trên cơ thể hắn, hắn cũng không có cảm thấy chán ghét, mặc dù hành vi của y ít nhiều cũng có thể được xếp vào loại ‘đáng khinh thường’, bất quá y chính là Lãnh Tĩnh a, hành vi ‘đáng khinh’ của y lại cư nhiên trở thành hành vi tốt đẹp hiển nhiên. Huống hồ hắn nãy giờ cũng chưa có kháng cự, cao lắm cũng chỉ có giơ võ mồm ra tra hỏi chút đỉnh thôi a, chính là ——

Gân xanh trên trán dần dần nổi lên, “Tôi thực sự không thích ứng kịp với sự thay đổi đến chóng mặt này của lãnh chúa băng sơn a, xin hỏi anh có thể cho đôi lời giải thích không?” Thoáng đẩy ra cái đầu đang vùi vào trên người hắn, vươn đầu lưỡi ra liếm cắn loạn xạ kia, hắn nhìn y chờ vào một lời giải thích.

Lãnh Tĩnh không kiên nhẫn mà liếc mắt nhìn hắn một cái, “Cậu nói cậu yêu tôi.”

Này là có ý gì? Hắn nhất thời không thể nào hiểu nổi ý của y, cảm thấy có chút khó hiểu nha, chẳng lẽ ý muốn nói là ——

“Bởi vì tôi nói tôi yêu anh, cho nên anh liền cảm thấy anh có thể….., ách….” Hắn dừng một chút, tựa hồ như đang cố gắng tìm từ ngữ thích hợp để nói, “… có thể muốn làm gì thì làm?”

Y ngừng động tác lại một chút, tặng cho hắn một ánh mắt giống như nói ‘chẳng lẽ còn không phải vậy sao?’ sau lại bình thản trả lời, “Cậu cũng không có phản đối.” Ánh mắt thực sắc lẽm thẳng nhìn vào hắn, giống như câu này nói nói ra hắn không được phản bác lại, này y nói chính là sự thật.

Hắn nhất thời ngậm ngùi không nói gì, “…” Đúng là như vậy, trước đây hắn đối với mọi yêu cầu của y đều không có phản đối, y nói cái gì y đều chấp nhận, nào là chuyện làm bác sĩ riêng*, nào là chuyện quà tặng hàng tuần, rồi còn chuyện y đang ôm hắn kia cũng không có chút nào gọi là chống cự lại. Người ta thường nói khi mình đích thực yêu một người thì sẽ chìu chuộng người đó không chút cự tuyệt, đem hết lòng mình cho người đó, lúc nào cũng muốn yêu y, nghe y, chăm sóc cho y từng chút một. Mà chính hắn, cảm thấy người ta nói quả không sai. Chính là hắn có chút bất khả tư nghị chuyện này, chẳng lẽ nói hắn một mực không cãi y cái gì nghĩa là tự mình cam chịu hết mọi yêu cầu của y, sau đó về sau, mãi mãi không thể nào xoay chuyển sự tình? Vẫn là nên nói ngay từ lúc đầu hắn đã mất đi quyền lên tiếng, không lẽ yêu chính là chuyện gây tổn hại cho con người sao?

Hắn nhìn y, đối với lý giải ăn khớp kia của hắn làm hắn bất giác cảm thấy kinh hãi, trong lòng càng thêm không biết nên làm gì đây, quả thực có chút đau đầu, nhưng mà suy cho cùng hắn đối với loại hành động ‘tùy hứng làm bậy’ này của y cũng thoáng buồn cười. Đúng là, từ đầu hắn đã tự mình dung túng hết mọi yêu cầu của y, chi bằng bây giờ tiếp tục chìu theo ý y vậy. Người lạnh lùng như y kia hiện đã muốn quan tâm ôm hắn, chỉ cần y có thể vui vẻ, này cũng đã chính là nguyện vọng lớn nhất của hắn rồi.

Tiếng giường rung động kẽo kẹt khiến cho cả hai người đều  thả mình chìm vào cảnh xuân vô hạn. **

Dù trong lòng đã hạ quyết tâm cho y muốn làm gì thì làm, nhưng hắn ngoài miệng vẫn nói, “Tôi hiện tại không phải đang kháng cự sao?”

Y cúi đầu bịt lại cái miệng nhỏ kia bằng một nụ hôn sâu, y hiện tại không muốn nghe hắn nói thêm một điều phản kháng nào nữa, cũng không muốn nghe thêm cái gì, đầu lưỡi y thâm nhập vào khoang miệng của hắn, quét một vòng xung quanh ngay cả từng chiếc răng nhỏ cũng không hề buông tha một phen, sau đó quấn lấy đầu lưỡi hắn, vừa liếm lại vừa mút mãi không chịu rời ra. Một nụ hôn sâu vừa chấm dứt, hai người đều đã có chút thở dốc. Hắn vẫn là như cũ nhiều lời, thở dốc mà nói, “Không được!”

Từ nay về sau, y xem như chi phối hết tất cả quyền lợi của hắn.

Y nghĩ nghĩ, lại đưa tay lên nắm lấy đầu vai hắn, mở miệng ra lệnh, “Xoay người.”

“Để làm gì?” Hắn còn chưa có hoàn hồn lại sau nụ hôn sâu vừa rồi kia, trong lòng đương nhiên có chút kháng cự, mà khi nghe câu mệnh lệnh kia của y xong, không cần nghĩ nhiều mà chỉ cần nhìn vào ánh mắt y thôi, hắn cũng đủ biết tình huống hiện tại đang có chiều hướng không ổn a.

“Xoay người!” Thanh âm càng thêm phần băng lãnh, diêm vương cũng muốn hoảng sợ chứ đừng nói. *

Hắn rốt cuộc không tình nguyện mà xoay người nằm úp sấp, mà y ở một bên lại nằm đè lên trên lưng hắn, thả xuống trên chiếc lưng trần từng nụ hôn nóng bỏng kéo dài từ cổ xuống dưới thắt lưng, dừng tại hai cánh mông * lưu luyến không rời. Thắt lưng bị y gắt gao chế trụ, động tác cắn mút càng lúc càng tăng thêm lực đạo, ngày càng mạnh. Hắn cười khổ, người này ở trên giường sao lại dã man đến thế này chứ? Hay là nam nhân không có kinh nghiệm nên mới thế? Hắn rốt cuộc nhịn không được mà nhắm mắt, cảm thấy thực muốn cười.

Cũng không biết hắn bị y đùa nghịch bao lâu, bị hành đến mức nào, hắn thế nhưng đã sớm chìm vào giấc ngủ. (oạch, này là vẫn chưa mần ăn gì nhá, chỉ có gặm nhắm thôi =)) )

–oo—

Phòng khám bệnh vẫn như cũ người ra người vào, Bạch Trạch kiên nhẫn ngồi đối diện với bệnh nhân, tận tình giải thích bệnh tình rồi nói cho họ cách dùng thuốc như thế nào.

“Bác sĩ Bạch, cổ anh bị gì vậy?” Đối diện hắn là một bác gái lớn tuổi, chính là bệnh nhân thường đến chỗ hắn khám bệnh, vẫn là mọi lần thường nói chuyện chút chút, mà giờ phút này bà ngoài quan tâm đến bệnh tình của mình thì đối với tình huống của hắn cũng cảm thấy hứng thú lắm, từ lúc đi vào tới giờ đã để mắt nhìn thấy trên cổ hắn đã dán lên hai miếng băng cá nhân rồi a.

“Ách, tôi bị con mèo trong nhà cào.” Hắn xấu hổ lắm luôn. Dạo gần đây hắn thường bị ‘thân đầy thương tích’ cho nên  phải dùng salonpas dán che lại, mà ngoài miệng phải luôn giải thích với người ta là bị mèo cào làm hắn trong lòng đối Hoa Hoa cảm thấy thực tội lỗi quá đi. Người kia làm sao có thể gọi là mèo? Phải gọi là sắc lang mới xứng, ngày nào cũng muốn ăn hắn đến chỉ còn xương chứ không còn thịt. *

Nghĩ đến trong nhà gần đây hắn không thể nào khống chế được mọi chuyện đang xảy ra làm hắn thực đau đầu không chịu nổi. Lãnh Tĩnh y kể từ cái đêm tập kích thành công đó thì quả nhiên ngày hôm sau liền dọn luôn đến nhà hắn, nhanh, gọn, lẹ, tựa như tốc độ ánh sáng, ngay cả một giọt bụi cũng không còn. Y giống như là rất rất nóng lòng muốn dọn vào ở nhà hắn, không mang heo bất kì thứ gì ngoại trừ quần áo hàng ngày, mỗi ngày cùng y ăn thôi không đủ, lại còn phải cùng y ngủ.

Lúc ở trong nhà, hai người lại càng giống như hình với bóng, mà ánh mắt muốn nhìn thấu hắn của y vẫn thường làm hắn nhịn không được mà tóc gáy cứ dựng thẳng lên hết cả, trong lòng thập phần bồn chồn không chịu được. Mà ‘hứng’ của y đã muốn không thể kiềm chế, không cần biết ở đâu chỗ nào lúc nào trong nhà, chỉ cần hai người dính cùng một chỗ, y liền rất nhanh ôm lấy hắn, há mồm liền cắn, hai tay cũng nhanh chóng không ngoan ngoãn sờ loạn khắp người hắn thì mới chịu được. Từ đêm đó, dấu hôn trên người hắn chẳng những không có dấu hiệu mờ đi mà còn dày đặc thêm —- mỗi ngày đều có dấu vết mới, trên người dấu vết răng cắn, vết máu đọng đều có đầy, cơ hồ không có chỗ nào có thể gọi là ‘ lành lặng’.

Đã có lần đã từng thử đi thương lượng với y, nói y có thể hay không cắn ít một chút, nhẹ một chút, cũng không cần phải dùng nhiều sức đến như vậy a, này cũng đâu phải là muốn cắn chết người đâu chứ, ấy thế mà y tự nhiên như không phán một câu, “Không được.” Hắn trong lòng cảm thấy rất bực mình, thật muốn bốc hỏa, “Được, không được thì không được, vậy từ nay về sau anh cũng đừng có bính tôi.” Nói còn chưa nói xong thì y đã mây đen che mắt nhào đến trụ tay hắn, khẩu khí cường ngạnh mà lãnh khốc nói, “Tôi muốn bính làm sao thì liền bính y chang như vậy.”

Mà hiển nhiên, quấy rầy mỗi ngày cũng được đổi mới sang một loại giai đoạn khác, tăng lên level theo thời gian.

Kỳ thật hắn đã muốn phát hiện ra, cứ mỗi lần hắn ở trong nhà bếp mặc tạp dề nấu cơm là Lãnh Tĩnh một bên có vẻ như rất kích động, bộ dạng thập phần hứng trí, có lúc đã không ngại phòng bếp khói dầu gì mà đứng bên cạnh hắn chọc ghẹo dây dưa, chỉ cần hắn có một động tác nhỏ chống cự thôi thì y liền lấy đó làm đà xung thành trận lớn.

Hôm qua lúc ở trong phòng bếp, y tựa hồ như đặc biệt động tình, đầu vẫn chôn ở cổ hắn tùy ý loạn hôn, mà động tác trên tay càng thêm loạn, một tay tham tiến vào trong áo sơ mi vuốt ve hai đầu ngực của hắn, động tác ngày càng nhanh ngày càng mãnh liệt không nói đi, vậy mà tay kia lại giảo hoạt thừa dịp hắn thất thần mà luồn vào bên trong quần, cách quần lót mà đùa bỡn hạ thân hắn. Nhưng chỉ trong nháy mắt bàn tay kia đã vói vào bên trong cầm lấy hạ thân hắt vuốt ve lên xuống không ngừng. Hắn bị trêu đùa như vậy không khỏi một trận run run, chiếc xẻng xào rau trên tay không khỏi loạn run liên hồi va vào trong chảo vang lên thành tiếng. Hạ thân hắn như bị một bàn tay ma quỷ lạnh giá chạm vào nắm trụ, lên xuống ma sát lấy làm hắn thật sự cảm thấy mất hồn, vừa lạnh lại vừa nóng không chịu được.

Hắn có thể cảm giác ra cái tay kia kì thật động tác cũng không có điêu luyện lắm, nhưng bởi vì không có kinh nghiệm cho nên thập phần giống như tò mò muốn tìm hiểu không biết mệt mỏi là gì. Mãi đến khi hô hấp đã muốn trở nên dồn dập, hạ thể động tình trướng đại mơn theo từng cái chạm tay càng lúc càng tăng thêm lực đạo của y, vậy mà y đột nhiên lại ở ngay đầu đỉnh hung ác dùng sức nhéo.

“A…..” Trên đầu hắn đã thoáng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cảm giác đau đớn làm cho hắn nghĩ muốn ngất đi luôn cho rồi. Dùng loại động tác này, bộ là y muốn hắn chết luôn sao?

Giống như cảm nhận được thống khổ của hắn, người phía sau dừng động tác lại một chút, bàn tay phía dưới cũng vì thế mà hòa hoãn, trở  nên nhu hòa dần dần, nhưng lại chẳng có chút biểu hiện sẽ buông tay.

“Anh, bỏ tay ra.” Hắn sắc mặt trắng bệt, run run khóe môi, gian nan mở miệng, “Anh nghĩ, muốn giết tôi sao?” giọng nói đứt quãng, ẩn bên trong có chút nén giận không nói được.

“Tôi không nhịn được.” Y hôn lên hai gò má y, thanh âm có chút trầm thấp , có điểm muốn lấy lòng người phía trước. Y không phải là cố ý, chính là một khi y đã ôm lấy thân thể tuyệt vời này của hắn rồi, nhiệt tình của y lại đột nhiên trở nên tăng vọt đến không kiềm chế nổi, tự chủ ngày càng suy giảm đi. Có rất nhiều  khi nghĩ muốn nhẹ tay, nhưng chính bản thân y lại rất khó khống chế lại say mê trong đó, lúc bắt đầu thì nhẹ nhàng chậm chạm, nhưng về sau sẽ càng tăng thêm, trở thành thập phần mạnh bạo. Hơn nữa loại quan hệ này đối với y quả thật rất mới mẻ, y nhịn không được muốn biết được hết tất cả phản ứng của chủ nhân cơ thể kia, vì thế mà y cố gắng tìm mọi cach để mà trêu chọc.

Cũng giống như giờ phút này đây y kì thật đã muốn động tình, hạ thể đã sớm ngẩng lên, gắng gượng chạm nhẹ vào mông hắn mà không có tiến làm gì thêm. Mà người đang ở trong ***g ngực y kia đã bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, giãy dụa muốn thoát ra, y bất đắc dĩ  chỉ có thể  đưa tay niết đầu anh nhũ ngoan ngoãn kia một phen, sau lại buông ra chuyển xuống chế trụ lấy thắt lưng hắn, đem hắn xoay người đối diện với y. Tay đang chơi đùa cùng hạ thể hắn cũng rút lui, đem cả hai tay sang đùa giỡn trên ***g ngực hắn, rồi xuống mông. Mà tính khí thô to của y đã muốn không ngừng va chạm vào bờ mông mềm mịn của hắn.

Y thực sự không chịu nổi nữa, miệng không ngừng rên rỉ thở dốc, loại âm thanh này cùng tiếng kêu rít gào của gió chẳng khác là bao.

Hắn không dám lộn xộn, bởi hắn biết lúc này y đã không còn có thể khống chế được mình. Hắn còn hi vọng y có thể sớm chắm dứt một chút, ngàn vạn lần không cần tại phòng bếp tràn ngập khói dầu này biến thành bình địa tử hình hắn đâu. (èn, lại H hụt =)) )

Tối hôm đó thực đơn ba món đã sớm chuyển thành chỉ còn hai món, mà cả hai người đều chẳng còn lòng dạ nào mà ăn cơm. Trên bàn ăn, một người cố gắng nhích người ra xa, một người lại cố gắng nhích lại gần, từng bước ép sát hắn, lại nhìn vào trong ánh mắt y làm cho hắn không khỏi sinh ra ảo tưởng — y có phải hay không muốn cắn chết hắn? Hắn nơm nớp lo sợ, giống như con thỏ nhỏ gặp phải sói hoang, thật hận không thể đá đổ bàn ăn rồi xông cửa bỏ chạy đi cho rồi.

Lúc tối tắm rửa xong đi ra khỏi nhà tắm, đèn trong phòng ngủ vẫn còn bật sáng, cửa sổ đóng chặt, màn cửa cũng bị kéo căng. Không đợi hắn xoay người chạy trốn, y đã rất nhanh mạnh mẽ áo bức kéo hắn ném lên giường, điên cuồng xé bỏ quần áo hắn, phô hết toàn thân thể trần như nhộng trước mắt y. Một giọng nói bá đạo tối tăm quen thuộc lại vang lên, “Không cần phải mặc quần áo.”

Có trời biết xưa giờ hắn nào có thói quen lõa ngủ, mà lúc trước khi ở nhà y hắn với y có lỡ ngủ chung một lần kia, hắn cao lắm cũng chỉ có cởi bỏ quần áo dính mồ hôi của y ra thôi, vẫn còn quần lót mà*, làm sao lại đến nông nỗi này rồi?

Hắn hiện tại cảm thấy rất khẩn trương, mà y cư nhiên lại không có làm thêm một động tác nào. Ánh mắt thâm trầm không ngừng quét qua cơ thể hắn, nhìn đến đôi chân thon dài của hắn rồi thì ánh mắt dường như mở ra không thèm chớp một cái. Từ phúc hạ đến bắp đùi, lại nhìn đến chỗ riêng tư kia, rốt cuộc tại nơi nào đó ánh mắt liền bất động.

Hắn trong lòng vô cùng khẩn trương, mặc dù trong lòng đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý, chính là vẫn không thể nhịn được tâm lý hoảng loạn, sợ hãi vô thố. Hắn vạn lần không nghĩ tới người hàng ngày thường lạnh như băng, khô khan thiếu tình cảm kia lúc vào thời điểm thân mật sẽ chết lặng khi nhìn vào bộ vị tư mật của hắn, ánh mắt bá đạo vô thường. Bình thường những người tình nhân lúc ở trên giường, bất luận là nam hay nữ, đều dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm giống như muốn ‘lăng trì’ đối phương sao? Ánh mắt như vậy âm ngoan, tựa hồ mỗi tấc da tấc thịt trên người hắn, mà ngay cả từng tế bào từng mạch máu cũng muốn nhìn thấu luôn.

Trên đùi bỗng chốc hiện lên một cảm giác lạnh như bắng, hắn hạ tầm mắt nhìn xuống mới thấy y đang chậm rãi nâng lên một chân hắn, hết sức chăm chú nhìn vào. Y một tay cầm mắt cá chân, một tay qua lại vuốt ve lên trên làn da đùi nhẵn nhụi, lên, rồi lại xuống, thỉnh thoảng lại cúi đầu hôn xuống, một chút rồi lại một chút, chậm rãi hôn phủ hết chân trái của hắn, rồi lại kiêng nhẫn làm tương tự đối với chân phải kia.

Hai chân hắn bị tách rời ra làm hắn xấu hổ không thôi, đã có vài lần theo bản năng nghĩ muốn khép chân lại, ấy vậy mà bị một người nào đó vô tình ngăn chặn đi.

Bàn tay lạnh như băng kia rốt cuộc vẫn là lần mò vào giữa hai chân hắn, từ từ đụng chạm.

Hắn giật mình, nhịn không được mà run rẩy.