Bạch Trạch

Chương 16



Lãnh Tĩnh lúc này khóe mắt run rẩy, tuy rằng y mặt mày lạnh băng cho nên người ngoài nhìn vào thì chả phát hiện ra, nhưng mà chính thực y là trước mắt phủ đầy hắc tuyến, mây đen phủ đầy trên đầu y a. Bạch Trạch hắn cư nhiên dám đứng trước mặt y nói về cái chuyện chẳng khác gì đang ngụ ý ‘ngươi cứ cô độc sống hết quãng đời còn lại đi’, cái này tuy rằng y cũng đã tính toán cho mình chính là như vậy, nhưng mà bị hắn vừa mở to hai mắt vừa nói toẹt ra chẳng chút giấu diếm, vẻ mặt còn đầy thoải mái mà nhìn y giống như là đang hảo tâm chờ đợi y trả lời lại vậy, mấy cái vẻ buồn bã uể oải của hắn bây giờ bay đi đâu hết rồi, chỉ còn lại hưng trí bừng bừng lấy y ra làm trò tiêu khiển, này cũng thật là…..   

Chiếc xe nằm đi trong màn đêm bao phủ, gió đêm thi nhau thổi ngang qua cùng bóng cây lay động, cuối cùng thì cũng đã đến dưới lầu nhà hắn. Con người vừa rồi còn muốn lo lắng sầu não kia nay lại vững vàng ngồi trước mặt y, một tay sờ trán, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn y, khóe miệng đưa lên ra một vẻ tâm tình quả thật không có tồi nha.

“Vậy còn cậu?” Lãnh Tĩnh bỗng nhiên cũng hứng trí theo mà hỏi lại hắn.

“Chuyện gì?”

“Thà thiếu chứ không chọn bậy.”

“Anh không phải cũng đã thấy rồi sao?” Hắn mỉm cười có chút ngượng ngùng, trên má có chút ửng đỏ, “Tôi đêm nay cự tuyệt người khác, sau đó lại ‘khóc mèo khóc chuột’, anh còn không biết thái độ của tôi?”

Y khó được gợi lên khóe miệng, không nói lời nào mà chỉ đơn giản là xoay người không cùng hắn đối diện thêm.

“Trở về ngủ sớm một chút đi.”

“Được rồi, ngủ ngon”, hắn nói xong thì mở cửa đi xuống xe. Aiz, thật đáng tiếc a, nguyên bản là còn muốn cùng y tán gẫu thêm một chút nữa, nhưng mà cái con người lãnh đạm này lại chẳng chịu hiểu gì cả. Quên đi, để lần sau vậy.

Hắn đi lên định mở cửa bước vào nhưng lại phát hiện phía sau vẫn chưa có tiếng động cơ xe ô tô khởi động rời đi, liền xoay người nhìn lại, mới thấy xe y vẫn ở đấy phía dưới tàn cây mà người ngồi trên xe vẫn cứ ngồi im như vậy, mà hắn đang đứng trên cầu thang cho nên không có nhìn ra y hiện tại trên mặt là biểu tình như thế nào. Thân ảnh trong xe không có lập tức rời đi làm cho hắn tự nhiên cảm thấy cao hứng, liền cất bước đi xuống dưới lầu đi đến xe của y, gõ nhẹ vào tấm cửa kính thủy tinh.

Lãnh Tĩnh nghe được thanh âm gõ vào cửa liền chọn mi quay đầu sang, biểu tình này cũng coi như là kinh ngạc đi. Cửa kính thoáng hạ xuống, chờ hắn mở miệng.

Hắn nhìn y, còn thật sự mà nói, “Lãnh Tĩnh, tôi còn chưa nói lời cảm ơn với anh. Cám ơn.”

Hắn vừa nói xong lời cảm tạ thì trên mặt y liền lộ ra ngay một cái vẻ hồ nghi, giống như đang tự hỏi hắn là cảm tạ y vì cái gì a?

“Đêm nay anh có mặt ở đây, tôi thật rất vui.” Cám ơn y vì đã duy trì yên lặng, tuy rằng y cũng không có ý thức được nhưng đối với hắn mà nói thì đây là rất tốt rồi, “Cả đêm hôm nay tôi đều thật cao hứng.”

Nói xong hắn nở ra một nụ cười thiệt tình nói ngủ ngon rồi xoay người trở vào bên trong tòa nhà.

Trong lòng hắn liền nghĩ, người này nếu chẳng phải lúc nào cũng mặt mày lạnh băng như vậy thì chắc chắc sẽ trở thành một vương tử bạch mã tài năng chứ chẳng chơi đâu a. Bất quá nếu y mà là bạch mã vương tử thì công chúa bạch tuyết cũng sẽ có chút đáng thương nhỉ, chắc chắn hiện tại vẫn là còn đang bị nghẹn táo mà nằm đó chưa tỉnh dậy đâu, không, phải nói là cỏ cũng đã muốn phủ luôn cả phần mộ của nàng luôn rồi, haha.

Mắt nhìn bóng dáng hắn từ từ khuất càng xa, Lãnh Tĩnh trên mặt dù đối lời cảm ơn của hắn có chút lơ đễnh khó hiểu, chính là nghe được hắn trịnh trọng nói cảm ơn, vẻ mặt lại đầy vẻ thành khẩn làm cho y trong lòng bỗng nhiên cảm nhiên thấy thực vui sướng đến lạ, cứ giống như là nhiều năm trước công ty đạt được một hạng mục lớn mà vui mừng vậy, thản nhiên dâng trào, cứ như vậy quấn quanh trong lòng dỗ mãi không chịu rời đi. Nhìn ngọn đèn từ trong phòng hắn bật sáng, thật ấm áp, y mới chịu lái xe rời đi ——-

Một tuần nữa lại trôi qua, thời tiết càng ngày càng nóng hơn. Cũng giống như năm trước, bệnh nhân đến bệnh viện ngày càng nhiều. Cũng đúng thôi, mùa hạ đã đến, mọi người luôn càng dễ dàng sinh bệnh, hơn nữa khí hậu biến hóa thất thường cũng dẫn phát theo tật bệnh là chuyện đương nhiên. Hắn ở bệnh viện ban ngày bận tối mắt tối mũi, tối lại còn phải thường thường tăng ca, mệt đến nỗi ngay cả ngồi thở dài thôi cũng chẳng có thời gian nữa kìa. Chính là hắn vẫn tận lực cố gắng dành ra một buổi tối thứ năm rảnh rỗi, bởi vì Lãnh Dật ngày hôm qua vừa gọi điện báo cuối tuần này cậu sẽ xuất phát đi Mỹ, mọi thủ tục hết thảy cũng đã ok hết cả chỉ chờ cậu sang nữa là xong. Cậu là cố ý gọi đến mời buổi tiệc cáo biệt hắn nhất định phải có mặt mới được. Hắn hỏi cậu ngày đó sẽ có những ai đi, bởi vì hắn thực sự không thích mấy loại yến hội khoa trương của người nhà già có gia có thế này nọ, lại biết được chỉ có anh em Lãnh gia cùng hắn nữa là ba người cho nên mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tâm trạng thoải mái chấp nhận lời mời của cậu.

Buổi chiều thứ năm cuối cùng cũng đến, lúc hắn chuẩn bị rời đi thì nhận được điện thoại của Lãnh Tĩnh nói là tối y sẽ đến đón hắn. Hắn kinh ngạc, sợ tới mức ‘a’ lên một tiếng, âm lượng vô cùng lớn nha, thiếu điều làm cho y tá bác sĩ đang đi ở chỗ đó muốn giật mình rụng tim, sau lại trợn to mắt, đứng đó tận lực đánh giá hắn không chịu rời đi, trong lòng không khỏi hoài nghi bác sĩ Bạch bình thường ổn trọng hôm nay bị cái gì vậy, gặp chuyện lớn gì hay sao hỡ, làm cho hắn đứng đó thực không có biện pháp, đành phải trốn ở một góc sáng sủa nào đó nho nhỏ giọng trả lời ‘được’ rồi cúp máy.

Lãnh Tĩnh nhìn điện thoại thật lâu sau, có chút cảm thấy ngộ ngộ. Y chỉ là tiện đường cho nên mới nghĩ đón hắn mà thôi, chỉ có vậy mà cũng giật mình? Tuy rằng y cũng thực kinh ngạc chính mình tại sao lại nghĩ chủ động muốn đến đón hắn a, bất quá đối với Bạch Trạch hắn ở phía bên kia cũng chân thực mà nói thì nhận được cú điện thoại này của y là thật sự chấn động thần kinh a, cứ giống như là sói gọi điện nói cho thỏ con nghe, ta tối nay tới đón ngươi nga — tôi không có ăn cậu, nhưng là muốn hù chết cậu a.

Dự báo thời tiết nói tối nay có mưa, lúc hắn tan tầm thì bên ngoài quả nhiên là gió thổi ào ào, mưa rơi xối xả. Hắn cầm lấy dù che chuẩn bị xuống lầu, nhưng nghĩ nghĩ thế nào đó lại trở vào văn phòng mở ngăn kéo lấy một thêm một cái dù khác mang đi.

Tuy rằng là có mang dù theo nhưng mà mưa gió lớn như vậy, lúc hắn chật vật chạy ra từ trong bệnh viện chui vào xe của y thì vẫn là đã bị ướt mất một nửa, quần áo trên dưới đều bị dính ướt hết trơn. Hắn ngượng ngùng nhìn bên trong xe y sạch sẽ  khô ráo như vậy nay lại bị hắn làm cho ướt nhèm nhẹp liền sờ sờ mũi một chút, ngượng ngùng nói, “Thực xin lỗi a,” lấy tay chỉ chỉ, “Làm ướt mất rồi.”

Lãnh Tĩnh nhìn cũng chả thèm nhìn, đối với lời xin lỗi của hắn là hoàn toàn thờ ơ, nhưng thật ra đánh giá bộ dáng ướt sủng chật vật của hắn nửa ngày thì mới chú ý đến hai cây dù trong tay hắn, một cái thì hỗn độn ướt nhẹp còn một cái thì vẫn còn khá chỉnh tề, y mới chỉ chỉ cái hòm chứa đồ màu trắng dưới chân y mà nói, “bỏ vào đi”.

“Nga, được.” Hắn tay nhanh chân lẹ mà đem dù cất đi, mới nghĩ như vậy thì sẽ không có làm ướt xe nữa a, cho nên thực nghe lời mà cất vào bên trong.

Y mở hộp nhỏ đặt ở giữa vị trí ghế lái chính và phụ rút ra một cái khăn nhỏ phủ lên trên đầu hắn, sau đó liền chuyên tâm lái xe rời đi.

“Ha hả”.

Y quay đầu nhìn hắn, cười ngây ngốc gì đấy?

Hắn một bên cầm khăn  lau nước mưa bám trên người, một bên tâm tình sung sướng mà trả lời nghi vấn của y, “Ta là đang cười, đang thực hạnh phúc vì gần nhất là ta có thể để cho Lãnh đại tổng tài của ta chuyên tâm lái xe.” Lại còn đưa cho hắn khăn mặt, phục vụ chu đáo tận tình ghê.

Y không nói gì, mặc kệ cho hắn nghĩ gì thì nghĩ.

Chỗ nhà hàng Lãnh Dật đặt chỗ cũng cách bệnh viện của hắn không xa, đi xe không lâu thì tới. Nơi này gần khu náo nhiệt, bất quá lại chẳng có chỗ đỗ xe chuyên môn, mà bên ngoài nhà hàng thì đã có không ít xe đỗ rồi, chả còn chỗ để mà cho xe của hai người chen chân vào. Y nhíu mày, đành phải đỗ xe ở xa nhà hàng một chút vậy.

Hắn không thể không khỏi cảm thán, trời đang mưa vậy mà cũng có nhiều người đến như thế a, quả nhiên là quán này làm ăn rất tốt nga. Tuy rằng người Trung Quốc thực thích tụ tập, nhưng mà thế này thì nhà hàng này nấu nướng hương vị chắc chắn thực không tồi a.

Lúc xuống xe, hắn theo bản năng liền cầm lấy dù muốn bật mở ra, còn y ngồi một bên lại liếc mắt vào trong hòm giữ đồ màu trắng kia, rất nhanh liền mở cửa xe xuống xe chạy đến bên người hắn, cầm lấy dù trong tay hắn mà bảo, “Tôi cầm cho”. Hắn cũng không để ý lắm, y so với hắn cao hơn, y đến bung dù thì quả nhiên thích hợp hơn. Y ôm sát hắn, hai người cùng nhau núp dưới một tán dù nhỏ, chạy chậm bước hướng nhà hàng mà đến.

Nhìn đến lúc y thu dù lại, hắn mới bất tri bất giác nhớ đến ——- hắn hôm nay có cầm theo hai cây dù lận mà. (Phan Phan: quả nhiên là trí nhớ không tốt y chang một đứa trẻ nha)