Bạch Trạch

Chương 11



Lãnh Tĩnh lấy lại tinh thần, không chút do dự mà hướng phòng tắm đi đến.

Y thật là không thể chịu được cảm giác nhớp nháp trên người.

Tắm xong, lau người cho khô hẳn rồi mặc quần áo đi xuống lầu, nhưng mà lúc đi xuống lại phát hiện trong đại sảnh chẳng có ai, trên bàn cơm còn có hai cái nồi giữ ấm cùng vài món đồ ăn sáng. Nghĩ rồi nghĩ, y quay đầu hướng về phía nhà bếp mà đi. Đến cửa phòng bếp rồi, người kia quả nhiên đang ở bên trong, đang đưa lưng về phía y đứng bên bếp mà xào rau xanh. Bả vai nhỏ gọn, thắt lưng mảnh khảnh, có thể là do y đã từng ôm qua, tay cũng đã từng được chạm đến cho nên có thể khẳng định chắc nịch một câu, rất nhỏ, thật sự rất nhỏ. Trong ấn tượng của y, người này thực chú ý đến việc ăn uống, vì cái gì lại có thể gầy như vậy, hắn nấu kĩ ăn kĩ như vậy, rốt cuộc là thức ăn trôi tuột đi đâu rồi? Nhưng mà chân hắn thật ra rất dài, cho dù là đang nấu cơm, cả người cũng đều có vẻ là rất thẳng tắp cao ngất.   

Lãnh Tĩnh rất ít khi đi đến phòng bếp, trong ấn tượng từ nhỏ đến lớn của y, cả cha mẹ cùng đệ đệ không ai chân chính dùng phòng bếp để mà nấu qua đồ ăn cả, đứng ở cửa nhìn vào người bên trong đang bận rộn nấu nướng quả thật cho y một cảm giác rất kì quái. Người trước mắt y hiện tại đứng trước bàn bếp trở tay xào qua xào lại thức ăn, thỉnh thoảng lại nêm nếm này nọ, việc bếp núc cùng với hắn quả nhiên rất hợp với nhau thì phải. Hắn là nam nhân, nhưng chính là không rõ vì cái gì mà khi đứng ở trong bếp cũng không có gì là quái dị, ngược lại lại dị thường thanh thản, mà y đứng ở phía cửa thì lại có chút dư thừa.

Bạch Trạch đang xếp đồ ăn lên mâm thì phát hiện ra có một tên ngây ngốc đứng ở cửa mà nhìn, áo mũ chỉnh tề, tóc vẫn là còn ươn ướt, hẳn là mới vừa mới tắm xong. Ai, hắn thở dài một tiếng lại có chút vô lực, bộ y không biết đang bệnh thì không thể lập tức liền tắm rửa sao, cho dù có muốn tắm thì cũng phải làm cho tóc khô đi chứ. Bất quá nghĩ đến y bị bệnh khiết phích, nhịn không được mà chỉ bĩu môi một cái, không kì quái, thật không có chút nào kì quái a.

“Cầm”, lấy đồ ăn trong tay đưa ra cho y cầm, không để cho y kịp mở miệng, hắn liền vội bưng một món ăn khác đặt trên bếp mà hướng đi ra phía ngoài, không thèm liếc mắt nhìn y đứng cứng ngắc đó chả hiểu trời trăng gì cả, “có thể ăn cơm rồi.”

Bất tri bất giác liền đi theo hắn, nhìn đến hắn buông thức ăn trong tay xuống bàn, quét mắt liếc bàn ăn một cái, tựa hồ có chút bất mãn, sau đó lại đưa tay dọn hết thức ăn trên bàn sang một bên, cuối cùng chọn vị trí ở bên phải mà ngồi xuống.

“Cái bàn này quá lớn, phải như vậy thì chúng ta mới có thể gắp được tất cả các món.” Loại bàn ăn dài như thế này tuyệt đối là không có chút khoa học nào cả, trừ phi lúc nào cũng phải có người phụ trách gắp thức ăn đứng bên người, chứ nếu không thì dù là vượn tay dài đi chăng nữa cũng không thể ăn đầy đủ các món đặt trên bàn, “Anh hẳn là nên đổi cái bàn nhỏ một chút, bằng không lần sau chúng ta cũng chỉ có thể rút ở một góc mà ăn thôi”, hắn không chút nào để ý mà phát biểu ý kiến riêng của mình, không có để ý đến người bên cạnh đang ở trong tình trạng sửng sốt không nói thành lời.

Lần sau sao? Nói đúng ra là hắn còn đến nữa? Sau đó bọn họ lại lần nữa cùng nhau ăn cơm?

Lãnh Tĩnh ở trong lòng thở dài nhìn hắn thuần thục múc cơm, múc cháo ra bát —-

“Tôi ăn cơm, anh ăn cháo”, ngữ khí nói ra hết sức cứng rắn, không cho phép cãi lại. Hắn nhìn đến Lãnh Tĩnh không hể có chút biểu hiện cãi lại như hắn đã dự đoán trước liền có chút ngượng ngùng mà giải thích,  “Tối hôm qua tôi chạy qua chạy lại rất mệt, cho nên vẫn là quyết định ăn cơm, còn anh hiện tại vừa mới hạ sốt, vẫn là ăn nhẹ một chút thì mới tốt, vả lại bữa sáng ăn cháo cũng không tồi, anh thử xem sẽ biết. Ách, nếu anh buổi chiều đói bụng thì có thể ăn canh ngô, cháo xíu mại.”

Y không có phản đối mà nhận chén cháo từ tay hắn, cúi đầu uống một ngụm. Cháo nóng chảy vào trong dạ dày đang đói sôi sục, làm cả người cảm giác thực nóng, nhưng cũng thực ấm người. Nhịn không được  hà ra một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Cám ơn cậu tối hôm qua đã chở tôi về” đã vậy còn lưu lại chiếu cố ta đến tận bây giờ.

Bị y nghiêm túc như vậy nhìn chằm chằm vào, hắn đã có chút không được tự nhiên mà đứng lên. Kỳ thật này cũng chẳng là gì cả, bằng hữu trong lúc khó khăn giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện đương nhiên thôi.

“Không có gì. Hiện tại thấy tôi cũng là một bằng hữu không tồi đi?” quản y bị bệnh, quản y ăn cơm, tận tâm hết sức rồi còn gì.

Lãnh Tĩnh từ chối cho ý kiến, cúi đầu xuống nhìn đĩa rau trên bàn, y vẫn là nhịn không được cảm giác ấm áp đang tuôn lên ở trong lòng. Những món ăn này… Chạy lên chạy xuống rất mệt sao? Hắn hẳn là còn có chạy ra chạy vào đi, bởi vì y biết trong nhà của y, nơi này không có nguyên liệu gì để mà nấu ăn, bởi vì không ai nấu cũng chẳng có ai ăn cho nên cũng không có chuẩn bị này nọ mọi thứ. Tuy rằng y cũng không biết hắn là ở đây nấu ăn, nhưng chính là vừa tỉnh đến liền thấy cơm nóng canh nóng như vậy, liền có thể khẳng định hắn đêm hôm qua đã chuẩn bị đầy đủ hết mọi thứ. Cháo này cho y cũng là chiều hôm qua cố gắng nấu cho y, y không biết vì cái gì mà hắn phải tận tâm đến như vậy, bởi vì là quan hệ bằng hữu thôi sao?

“Anh về sau phải chú ý cơ thể một chút”, nhịn không được mà lại mở miệng dặn dò, ngữ khí cũng có chút cường ngạnh. Nhìn thấy y đối với lời khuyên giải của hắn chẳng có chút phản ứng nào, ngay cả ánh mắt cũng lười cho hắn một cái, hắn liền tự vuốt xuống, tự nhắc mình y là Lãnh Tĩnh, chính là Lãnh Tĩnh, cho nên phải tâm bình khí hòa mới không bị hộc máu mà chết.

“Anh không cần phải vừa hết sẹo đã quên đau. Anh bị bệnh, chiếu cố anh thì không sao cả, chính là chẳng lẽ anh không cảm thấy rất khó chịu sao? Phát sốt, dạ dày đau đều là bệnh nhỏ, nhưng chính là nếu anh cứ mặc kệ nó mà tiếp tục tật xấu của mình thì thân thể sẽ luôn cảm thấy khó chịu. Bệnh nhỏ mà không chịu quan tâm chữa trị sớm thì sớm muộn gì cũng sẽ chuyển thành nặng, cho dù anh không sao cả, không thèm để ý đến cơ thể mình cũng chả sao, nhưng mà đợi đến khi anh ngã bệnh rồi thì anh nguyện ý cho bác sĩ y tá đến bính anh sao? Cho nên nói….” nói đến đây rồi, hắn liền lấy luôn cả tật xấu bị bệnh khiết phích của y ra mà nói luôn.

“Đồ ăn nguội hết rồi.” Lãnh Tĩnh ngước mắt chặn lời hắn đang nói một tràng.

“Hả?”

“Đồ ăn nguội hết rồi” cho nên ngươi không cần nói nữa, nhanh ăn cơm đi.

Đối với loại người thờ ơ như y, hắn trong lòng thật sự là muốn hộc máu chết a.

Lãnh Tĩnh không chút nghi ngờ nếu y không sớm ngắt lời hắn, hắn liền có thể nhịn đói mà cứ như vậy liên tục thuyết giáo y thế này thế kia mãi, ngay cả chuyện y không thích bị người khác bính cũng đều nói đi ra luôn rồi mà.

Chú ý thân thể khỏe mạnh mới có thể không để cho người ta bính mình, có chút kì quái, nhưng mà cũng đúng, với y mà nói thì đây cũng chính là sự thật. Cho nên —-

“Đã biết.”

“Ân?” Vừa cúi đầu ăn cơm vừa suy nghĩ cách phải khuyên nhủ y thế nào cho được, nghe y nói như vậy xong liền lập tức ngẩn ngơ ra. Y biết cái gì?

“Tôi sẽ chú ý.” Dừng một chút, nhìn thấy hắn đang giương miệng ngây ngốc mà nhìn y, y liền chầm chậm nói cho hắn rõ,

“Tôi.sẽ.chú.ý.thân.thể.” Cho nên, cậu có thể đừng có lằng nhằng nói mãi nữa, im lặng mà ăn cơm đi có biết không.

Thật lâu sau đó mới nghe phản hổi lại của hắn, “anh nói là phải làm được đó nga.” Cuối cùng cũng chẳng cần phải phí lời, y quả là biết nghe lời. Hắn ánh mắt theo dõi nhìn y, bày ra một nụ cười vui sướng tận đáy lòng tặng cho y, thật sự là ông trời không phụ lòng người tốt mà.

Phải biết rằng, hắn cũng là muốn tốt cho y thôi, cư nhiên còn ngại phiền hắn làm cái gì? Thật sự là tốt quá cũng khổ ~

“Ân”, Lãnh Tĩnh không có trốn trắnh ánh mắt của hắn, nhưng mà nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn thì lại liền cảm thấy có chút hoang mang. Bởi vì y đáp ứng hắn sẽ chú ý đến thân thể của mình mà hắn cảm thấy cao hứng liền sao?

“Lãnh Dật không ở đây hỡ?” Bỗng nhiên nghĩ đến cả tối hôm qua cho tới hôm nay đều không có nhìn thấy mặt tên tiểu quỷ kia a.

“Ân” nhanh liếc mắt hắn một cái rồi lại tiếp tục uống cháo.

Được rồi, đây là trả lời vô nghĩa. Xem y chỉ dùng có mỗi chữ “ân” để mà trả lời câu hỏi của hắn, bộ dạng rõ ràng giống như không phải trước mắt đã thấy đáp án rồi sao. Hắn biết hắn hỏi cái vấn đề ngu ngốc, bị y khách sáo.

“Tôi là hỏi cậu ấy đi nơi nào? Cậu ấy không phải tháng sau mới xuất ngoại sao?”

“Ân”.

Lại ‘ân’ =_=

“Cùng bạn gái đi du lịch rồi.”

“Nga.”

“Tôi vừa mới mượn  phòng tắm trên lầu rửa mặt qua, ách” Hắn dừng lại nhìn mặt Lãnh Tĩnh lạnh băng vạn năng không đổi, do dự một chút, cuối cùng vẫn là quyết tâm mở miệng hỏi y, “Anh có thể cho tôi mượn một bộ quần áo hay không?” hắn chỉ chỉ tay lên bộ quần áo nhăn nhúm hết chỗ nói đang mặc trên người mình, “Tôi nghĩ cần phải đi tắm một chút”. Y đã đi tắm rồi, thần thanh khí sảng, hắn cũng rất muốn đi tắm rửa a. Thật sự không phải hắn da mặt dày đâu, cũng chỉ tại ai làm cho hắn tối hôm qua phải vội vội vàng vàng không  nghĩ tới chuyện phải đi tắm rửa thay quần áo đâu chứ, huống hồ trong suy nghĩ của hắn — ân, hắn nghĩ chiếu cố y đến buổi sáng, chờ y hạ sốt rồi thì đi, như vậy căn bản cũng không cần phải thay quần áo a.

Vừa ngắm ngắm khuôn mặt y không chút thay đổi, hắn trong lòng có chút không yên. Chính là nghĩ, y gia tài bạc triệu như vậy, hẳn là cũng sẽ không vì một bộ quần áo mà so đo với hắn đi, huống hồ, “Tôi sẽ giặt trả lại cho anh”. Đương nhiên, nếu y thật sự không chịu, hắn cũng chỉ có thể như vậy mặc bộ đồ nhăn nhúm này đi về nhà mà thay thôi.

“Không cần.”

Ngẩng đầu, ý y không cần là nghĩa gì chứ?

Y uống vào ngụm cháo cuối cùng, tao nhã dùng khăn ăn chùi khóe miệng rồi đứng lên, “Quần áo trong phòng tôi cậu có thể tùy ý lựa chọn”, dừng một chút lại nói, “Quần lót cất ở ngăn tủ phía dưới”. Hoàn toàn mới, cậu có thể tùy ý mà dùng.

Nói xong rồi thì lại tao nhã rời bàn ăn, hướng lên lầu mà đi.

Y sẽ không cho hắn cơ hội bắt y rửa chén đâu a, cho nên, bộ quần áo kia coi như là đáp lễ đi ha.

Chờ Bạch Trạch hắn hồi phục lại tinh thần rồi thì bóng dáng y cũng đã muốn biến mất ở phía cuối cầu thang.