Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn

Chương 3: Báo cảnh sát



Đến tối người giúp việc vào gọi Từ Noãn dậy theo lệnh của ông chủ.

Bạch Nhiếp Thần nghĩ cả ngày nay cô không ăn lại bị anh hành xác nên sai người kêu cô dậy ăn uống.

“Phu nhân. Chị tỉnh dậy đi ạ”

“Mấy giờ rồi?”

Từ Noãn lờ mờ tỉnh dậy. Phát hiện mình đã ngủ ở trong căn phòng khác. Cô bật dậy khiến mền đắp trên người rơi xuống lộ ra cơ thể trần trụi đầy dấu hôn đỏ chói.

Người giúp việc trê thấy cảnh này cũng đỏ mặt. Cô ngây thơ thầm nghĩ cậu chủ mạnh bạo sao lại đánh phu nhân đỏ cả người

“Dạ là 8h tối. Cậu chủ vừa ra ngoài dặn em đem thức ăn lên cho phu nhân. Cậu chủ sợ chị đói sẽ đau bao tử nên dặn em làm rất nhiều đồ ăn. Phu nhân chị dậy ăn đi ạ”

“Tên chết tiệt. Thật là mệt mà” Từ Noãn muốn xuống giường rời đi nhưng phát hiện ra cả thân mình đều đau nhức không di chuyển được.

“Phu nhân. Chị hãy ăn gì đi ạ. Nếu không cậu chủ về sẽ la em”

“Em kiếm cho tôi một bộ đồ. Không lẽ để tôi ăn như thế này” Từ Noãn thấy người giúp việc này còn rất nhỏ. Cảm giác như chỉ 16,17 tuổi

“Aa dạ phu nhân chờ em tý”

Ngồi trên giường ăn uống nhìn cô gái nhỏ đang nhìn mình chăm chăm Từ Noãn hỏi

“Mặt chị có dính à?”

“Dạ không không có. Nhưng mà…”

“Nhưng mà sao?”

“Dạ có phải là chị bị cậu chủ bạo hành không ạ. Em thấy cả người chị đều là chi chít vết đỏ. Hay là em báo cảnh sát giúp chị nha”

Từ Noãn đàn húp canh cũng muốn sặc với cô bé này. Báo cảnh sát tới rồi nói làm sao đây.

“Không phải là chị bị chó cắn”

“Nghiêm trọng vậy sao nhưng em nhìn không giống vết bị chó cắn”

Từ Noãn cảm thấy người trong nhà này đều không bình thường.

“Em tên gì?”

“Dạ em tên là Nhật Hạ. Cháu của thím Mai ạ”

“À. Em làm ở đây nói xấu cậu chủ như vậy không sợ bị đuổi sao?”

Nghe Từ Noãn nói cô mới giật mình bịt miệng lại mà một hành động này khiến cho Từ Noãn phải bật cười

“Nhưng mà nếu chị bị bạo hành em sẽ giúp chị. Cậu chủ trả lương cho em nhưng nếu cậu sai em vẫn sẽ giúp chị” Nhật Hạ dõng dạc nói

“Được rồi. Cảm ơn em. Chị sẽ giúp em giữ bí mật”

Ăn xong Nhật Hạ liền dọn dẹp giúp cô còn nói

“Phu nhân. Cậu chủ dặn em chị hãy ở lại đêm nay. Đợi cậu chủ về sẽ nói chuyện với chị. Vậy chị nghỉ ngơi đi nhé, em xin phép ra ngoài. À còn nữa đồ của chị cậu chủ để ở trong tủ. Chị có thể thoải mái lựa ạ”

“Cảm ơn em”

Từ Noãn cũng cảm thấy có lý. Cô vừa về nước chưa thuê nhà. Ở lại đây sáng mai nói chuyện với anh rồi đi tìm nhà sau cũng được. Căn nhà ba mẹ nuôi ở cô không muốn bước chân vào nhà đó lần nào cả.

Tắm xong sạch sẽ cô nằm trên giường suy nghĩ. Cả thân thể vẫn còn đau nhức đặc biệt nơi đó. Đột nhiên cô lại nhớ về tuổi thơ của mình.

Quách Từ Noãn sinh ra trong gia đình vốn hạnh phúc nhưng một tai nạn máy bay cướp ba mẹ cô đi khiến cô phải vào ở cô nhi viện ở năm 12 tuổi. Sau khi ba mẹ mất cô bị chính cô cậu của mình hất hủi còn cướp hết tất cả tài sản của ba mẹ cô ném cô vào đây

Ở đây cô vẫn được ăn học đàng hoàng còn rất vui vẻ vì nhiều bạn bè. Cho đến khi cô 16 tuổi đã được ba mẹ mới nhận nuôi. Tưởng chừng lại là hạnh phúc mới nhưng ba mẹ nuôi chỉ cần người giúp việc. Tuy vẫn đi học nhưng tiền học phí đều là cô dành học bổng để chi trả. Ba mẹ nuôi thậm trí còn mắng nhiếc cô giỏi hơn con của họ.

Cho đến 2 năm trước. Cô lúc đó đã là phóng viên hiện trường. Một công việc khá nguy hiểm vì cô thường phải đến những nơi nguy hiểm để đưa tin. Cô chọn ngành nghề này vì muốn xa cái gia đình tồi tàn.

Cô cũng không sợ chết vì trên thế giới này đã không còn ai yêu cô cả.

Ba mẹ nuôi vì cờ bạc sa đoạ mà gả cô cho Bạch Nhiếp Thần để lấy tiền sính lễ lớn. Một tay ăn chơi nổi tiếng cả cái thành phố này không biết vì sao lại đến nói với ba mẹ cô gả cô cho anh ta.

Quách Từ Noãn như một món hàng bị bán đi. Vừa cưới xong anh liền bỏ đi đâu mất tăm.

Vì tủi thân cô đã đến công ty xin đi công tác. Đi một hồi lại là 2 năm. Ba mẹ nuôi đã chết, cô cũng đã tự chủ kinh tế mình. Bây giờ điều cô cần chính là tự do. Vì vậy lần này về cô sẽ quyết ly hôn.

Nói sơ về Bạch Nhiếp Thần. Ba mẹ anh ta mất đột ngột để lại anh ta một mình. Gia đình vốn đều là người trong quân đội. Nên việc giáo dục rất nghiêm khắc và quy củ.

Nhưng sau khi ba mẹ mất đi anh ta trở nên sa đoạ, ăn chơi thâu đêm suốt sáng. Một thời gian trên tất cả mặt báo đều đưa tin xấu về thiếu gia nhà họ Bạch. Bây giờ đã quá quen nên công chúng họ cũng không thèm để ý anh ta sao nữa.

Nghĩ đến quá khứ cô lại rơi nước mắt. Cộng thêm việc thân thể quá mệt mỏi Từ Noãn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ