Bách Thảo Chiết

Quyển 1 - Chương 24



mấy chương sau hắc hắc…….

*cười gian trá*



Chương thứ hai mươi bốn

‘Như thế khẩn trương?’

Huyền Kì Dịch vừa đem Lạc Ngọc đặt trên giương liền thấy đối phương trừng mắt gắt gao nhìn hắn, tâm tình nhất thời chuyển đứng lên.

‘Ai khẩn trương!’

Bị nói trúng tâm, Lạc Ngọc mạnh miệng phản bán nhưng Huyền Kì Dịch chẳng những không sinh khí ngược lại còn bị Lạc Ngọc tính tình trẻ con này chọc cười.

Tay hắn nhẹ nhàng nâng lên khuôn mạt Lạc Ngọc, ma chỉ ma sát nhẹ từ quai hàm hồng diễm đi lên, đến khi Lạc Ngọc mất hết kiên nhẫn mới hướng về phía trước rút trâm gài tóc cùng dảy lụa tơ vàng buộc tóc xuống, thưởng thức mái tóc đen như thác nước trút xuống rối tung trên vai.

Lạc Ngọc đại khai áo, cũng thành Huyền Kì Dịch xâm nhập mục tiêu, lộ ra da thịt tuyết trắng bị bàn tay nóng rực mơn trớn, nổi lên làn sóng nhiệt cùng nhiệt do rượu lưu ytrong cơ thể hỗ trợ lẫn nhau. Lạc Ngọc toàn thân nhiễm một mạt đỏ ửng.

‘Muốn làm liền làm! Không cần ma cọ ma xát!’

Lạc Ngọc rống lên, hắn tuy rằng khi dạy dỗ con mồi chú ý nhất là tình thú kéo dài nhưng cũng không thích chính mình bị đối đãi y như thế. Bàn tay Huyền Kì Dịch không ngừng trên người hắn trên chọc đã khiến dục vọng của hắn muốn đứng lên, cảm giác như có như không làm hắn cực kì bất mãn.

Hắn thích là kịch liệt tình yêu! Nhiệt hỏa phóng đãng làm cho người ta quên mất hết thảy trầm mê trong đó, khát vọng tình ái của hắn là vậy!

‘Đây là lần đầu tiên của ngươi, trẫm sao có thể qua loa…’

Huyền Kì Dịch mỉm cười nói cho Lạc Ngọc biết đêm nay y nhất định ăn hắn, hơn nữa ngay cả chút xương cũng không chừa!

Chỉ thấy Lạc Ngọc nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp cùng Huyền Kì Dịch giang thương, lại phát hiện Huyền Kì Dịch ly khai giường từ ngăn tủ lấy ra một cái hộp nhỏ, đem nó dặt trên khuôn ngực lõa lồ của hắn, khí lạnh đột nhiên tới khiến hắn không khỏi run lên. Lại nhìn cái hộp kia, bề ngoài trang trí phi thường hoa lệ nhưng trực giác của hắn biết bên trong tuyệt đối không phải là thứ tốt.

Quả nhiên, Huyền Kì Dịch đem hộp mở ra, sắt mặt Lạc Ngọc liền trắng bệch.

Sao lại, nó là….

Bên trong có rất nhiều thứ này nọ đối với Lạc Ngọc cũng không xa lạ thậm chí là quen thuộc, nhưng cũng làm cho hắn lo lắng.

‘Có phải hay không thực thích?’ Huyền Kì Dịch lấy ra một khối phỉ thúy hình thoi, dùng đầu củ ấu bén nhọn ấn vào ngực hồng nhị của hắn, “ Nhờ quyển sách kia của ngươi, nếu không ta không biết vật nhỏ này lại có thể làm tăng tình thú lên vài phần.’

Nghe vậy mặt Lạc Ngọc lúc trắng lúc xanh , dĩ nhiên là do hắn tạo nghiệt!

Quyển sách mà Huyền Kì Dịch vừa nói, hắn chỉ nghĩ là y đột nhiên nghĩ đến trò này, nhưng không ngờ y làm theo quyển sách hắn viết ra!

Đều do chính hắn, ngày thường luôn nghiên cứu làm thế nào dể nâng cao kỹ thuật dạy dỗ đồng thời cũng là vì muốn sự nghiệp huấn luyện sư phát dương quang đại, liền đem vật phẩm mình thường dùng tâm dắt ghi lại thành một quyển sách giấu trong cung điện, nhưng như thế nào y lại phái hiện ra chứ!

Hắn không biết nên cảm thấy buồn bực hay vui mừng, năng lực lĩnh ngộ của Huyền Kì Dịch rất cao, các đọa cụ đều chuẩn bị đầu đủ hết. Lại sáng tạo thêm dạng mới tuy rằng kỹ thuật dạy dỗ của y thế nào nhưng xem ra rất lợi hại đi.

Mấy thứ này y chuẩn bị vì hắn a!

Tối nay, y liền muốn dùng thân mình mẫn cảm của hắn thể nghiệm đạo cụ huấn luyện sao!?