Bách Quỷ Tập

Chương 32



Kếhoạch bán Diệp Khuynh Thành của Hồ Lộ cuối cũng cũng thất bại.

Trốnkhông được nên cô chỉ đành nghĩ cách ứng phó, cũng may con yêu quái Diệp KhuynhThành này ngoài ngạo mạn, tự đại, ngông cuồng, tự kỷ với lại tính tính nóng nảythì cũng không có gì quá đáng, ít ra hắn chưa từng thật sự hại Hồ Lộ. Nghĩ đếnviệc hắn không thể ở đây bao nhiêu lâu, mà một ngày sáu gói mì là đủ nuôi hắnthì Hồ Lộ cũng miễn cưỡng chịu đựng tiếp.

“Hồ lô,hôm nay ngươi chậm quá đi.” Diệp Khuynh Thành bất mãn ôm cánh tay, “Dám để chủnhân chờ lâu như vậy, thật là một thị nữ to gan.” Mỗi ngày Diệp Khuynh Thànhđều đến gần công ty cô lượn lờ, lúc chiều tối thì thuận đường lôi cô về nhà,đương nhiên là vì để sớm được ăn mì gói hắn thích nhất.

Hôm nayHồ Lộ bị khách hàng bám đến đau đầu nên cũng lười kì kèo với hắn, chỉ ỉu xìunói đi thôi rồi mệt mỏi đi về phía trước.

Khôngnhận được ánh mắt phản kháng dám giận nhưng không dám nói thường ngày, DiệpKhuynh Thành cảm thấy có chút thú vị, hắn nhìn Hồ Lộ đang không ngừng vừa xoatrán vừa thở dài trước mặt mình, mày nhíu lại, còn chưa lên tiếng thì bỗng nghesau lưng có tiếng đàn ông: “Này Hồ Lộ, tối nay có muốn đi ăn cơm không?”

Ánh mắtDiệp Khuynh Thành lạnh đi, toàn thân Hồ cứng lại, cô từ từ quay đầu, miễn cưỡngcười nói: “Không cần đâu.”

“Đừngcó vừa mở miệng ra là từ chối chứ.” Tên đàn ông đi tới vừa nói vừa kéo Hồ Lộ,bước chân Diệp Khuynh thành chuyển động, chắn trước mặt Hồ Lộ, không khách sáonói: “Con người thấp hèn trọc đầu kia, bây giờ cho ngươi hai lựa chọn, biến mấthoặc chết ở đây.”

Tên đànông kia bị câu nói này làm chấn động, ngơ ngác nhìn Diệp Khuynh Thành, mặt HồLộ giật giật một cách khó coi, cô vội giật tay Diệp Khuynh Thành về phía sau:“Gì vậy, cậu xem, tôi không đi được đâu, về thôi!” Nói xong liền nửa kéo nửalôi giật Diệp Khuynh Thành đi.

Tên đànông bị bỏ lại đứng đó thất thần sờ đỉnh đầu, vẻ mặt tổn thương.

Về đếnnhà, Diệp Khuynh Thành vô cùng bất mãn ôm cánh tay, nhíu mày xem xét cô. Hồ Lộvội đáp: “Chẳng phải là tôi lo lắng đó sao.”

DiệpKhuynh Thành càng bất mãn: “Một ngón tay của ta cũng có thể bóp chết tên namnhân yếu đuối kia rồi.”

Hồ Lộxoa trán: “Tôi chính là lo việc này đó…” Cô thở dài, nhìn mặt Diệp Khuynh Thànhcó chút cay đắng, “Nhưng mà vẫn cảm ơn cậu lúc nãy đã ra mặt giùm tôi.”

“Ngươiđi ăn cơm thì ai nấu mì gói cho ta. Dám không lo cho bữa ăn của chủ nhân…” DiệpKhuynh Thành càu nhàu.

Hồ Lồđen mặt lấy hai gói mì đi vào bếp, tiếng nồi niêu xoong chảo rơi vỡ ầm ĩ.

Sốngchung với Diệp Khuynh Thành tròn một tháng, người trong công ty đều nói Hồ Lộtốt tính lên rất nhiều, làm việc cũng kiên nhẫn hơn. Hồ Lộ âm thầm lau đi nướcmắt chua cay trong lòng, cô thấy so với Diệp Khuynh Thành thì khách hàng khóchịu thế nào đi nữa cũng dễ đối phó hơn, lời mỉa mai có khó nghe thế nào đi nữacũng có thể chịu được. Vì vậy mà lương của cô cũng tăng lên một ít.

Thứ sáutan ca, Diệp Khuynh Thành lại không đến công ty đón cô. Hồ Lộ cảm thấy vô cùngngạc nhiên và không quen. Cô chờ hết một tiếng cũng không thấy bóng dáng DiệpKhuynh Thành đâu, cô nghĩ có lẽ tên này đã tìm được anh trai sau đó trở về thếgiới của hắn rồi.

Tự dobất ngờ này lại không khiến Hồ Lộ thấy vui vẻ mấy, ngược lại cô còn có chútthất thần mà đón xe buýt về nhà, trong lòng nói tên tiểu quỷ này lại mất lịchsự đến mức chào hỏi cũng không thèm đã đi rồi, tốt xấu gì cũng ở với nhau mộttháng rồi…

Hồ Lộđẩy cửa ra, bị vật trước cửa dọa cho lạnh người.

“Chó,chó… chó!”

Một convật to lớn màu trắng thuộc giống chó đang nằm trên đất, hơi thở gấp gáp. Nghetiếng la của Hồ Lộ, hắn trợn to mắt giống như phẫn nộ cực độ, hung dữ đáp: “Lãotử là sói!” Nói xong lại vô lực cúi đầu, đôi tai trên đầu phẫn nộ xoay xoay:“Hồ lô ngu ngốc chết được.”

“Nói…nói chuyện nữa!” Hồ Lộ bụm miệng lui về phía sau ba bước.

Sóitrắng giận dữ đáp: “Ta là Diệp Khuynh Thành.” Hồ Lộ trợn mắt trừng hắn, hắn vắtchân trước lên mặt, giống như không có mặt mũi nhìn ai, “Ta bị cảm rồi…”

Hồ Lộim lặng trừng hắn hồi lâu.

“Phì!”

DiệpKhuynh Thành phát sốt hiện nguyên hình. Hồ Lộ lấy khăn lông đắp lên cái đầulông nhung của hắn: “Cậu chẳng phải là yêu quái lợi hại sao, cũng bị bệnh nữaà?”

“Sinhlão bệnh tử là chuyện kinh thiên địa nghĩa, không vật nào có thể tránh.”

“Ôngtrời coi như cũng biết trừng phạt kẻ ác rồi.” Hồ Lộ hung dữ vặn tai hắn, DiệpKhuynh Thành vô cùng không vui nhưng cũng không cách nào phản kháng, nhìn bộdạng mặc người chém giết của hắn, Hồ Lộ thấy rất vui: “Diệp Khuynh Thành à DiệpKhuynh Thành, cậu cũng có ngày hôm nay.”

“Chờ takhỏi rồi ngươi sẽ phải trả giá vì đã trêu chọc ta.” Diệp Khuynh Thành nói vậy,Hồ Lộ liền học bộ dạng ngạo mạn thường ngày của hắn đáp: “Vậy bây giờ tôi giếtcậu là xong.”

DiệpKhuynh Thành chịu thua, giận dữ nhắm mắt lại.

Ngủ rồilại ngủ tròn hai ngày. Lúc Diệp Khuynh Thành tỉnh lại thì cũng đã trở lại hìnhngười, hắn mơ mơ hồ hồ nghe thấy Hồ Lộ đang ở bên cửa sổ nhỏ giọng gọi điệnthoại, giọng khàn khàn khó che giấu sự mệt mỏi: “… Phải xin nghỉ hai ngày, xinlỗi, thật ngại quá.”

Thị nữcủa mình phải hạ giọng cầu xin người khác như vậy thật khiến hắn không thoảimái. Đôi mắt của Diệp Khuynh Thành sưng thành một đường như sợi chỉ, hắn rấtmuốn nói đại gia còn chưa yếu đuối đến mức để con người thấp hèn cứu, nhưng vừamở miệng thì chỉ ho một cái, Hồ Lộ bên kia vội tắt máy đi tới bên cạnh hắn:“Hai ngày rồi vẫn còn sốt ghê gớm như vậy, lại không dám đưa cậu đi bệnh viện…”Hồ Lộ vừa nói vừa sờ trán hắn, bàn tay hơi lạnh khiến Diệp Khuynh Thành kêukhẽ, nhưng lại không tự chủ được mà chà chà vào, Hồ Lộ không phát giác động tácnhỏ này của hắn mà còn lo lắng nói, “Nếu cậu sốt chết luôn thì càng tốt, đào mộchôn đại là được, nếu như sốt đến ngốc luôn… thì tôi làm gì có tiền nuôi cậu cảđời đây.”

DiệpKhuynh Thành nghe răng mình nghiến kèn kẹt, bây giờ nếu có thể hoạt động đượcmột ngón tay, nếu có thể động một ngón tay thôi, thì hắn nhất định bóp chết Hồlô này!

Trongphòng im lặng hồi lâu, Hồ Lộ thay khăn lông trên đầu hắn: “Diệp Khuynh Thành,nếu cậu tức giận thì hãy cố gắng khỏe lại đi, như vậy thì tôi mới không dám ănhiếp cậu nữa.”

Giọngnói này, cho dù là kẻ ngạo mạn như Diệp Khuynh Thành cũng nghe được sự lo lắngcủa cô.

Sự lolắng của cô ấy…

Tronglòng không kìm được mà ấm lên, khóe môi Diệp Khuynh Thành động đậy, khổ sở nói:“Khỏi bệnh rồi… sẽ xử lý ngươi.”

“Được.”