Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 1 - Chương 42: Lão Sư (1,2)



Trở lại trong phủ, Hứa Thành quan sát, kiểm tra cẩn thận vị "Huynh đệ" này một lát, cuối cùng hắn cũng chính thức công nhận "Xuất thân " của tiểu tử này. Thì ra tiểu tử này thật sự là người thời Minh mạt Thanh sơ, còn là người Bắc kinh. Thế nhưng số phận tiểu tử này cũng thật thảm, từ nhỏ đã không có một ngày tốt lành. Tuy rằng hắn cũng có hai năm đọc sách, cuối cùng cũng chỉ có thể sống vất vưởng ở đầu đường, không lý tưởng, cuối cùng có một thuyết thư tiên sinh ( thuyết thư - biểu diễn các loại kí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ.) thương hại hắn, thu hắn thành một đồ đệ. Cho tận đến lúc Lý Tự Thành phá vỡ thành Bắc Kinh, hắn chạy trốn tới Dương Châu ở phía nam, lại bị Thanh binh ngăn ở bên trong thành. Cuối cùng, Thanh Dự thân vương Đa Đạc phá vỡ thành Dương

Châu, làm một "Dương Châu thập nhật ", kết quả hắn đã bị người giết. Hắn không chết, vẫn còn sống, chỉ có điều rơi vào không đúng thời đại, hơn nữa vừa vặn với thời gian mười tám lộ chư hầu tấn công Hổ Lao quan, hắn cũng đôi chút hiểu rõ Tam quốc, hắn vốn muốn đến vùng đất dưới sự cai trị của Tào Tháo. Thế nhưng dưới sự cai trị của Hứa Thành trước mắt vẫn cho phép vào, không cho phép ra, hắn cũng không có võ công. Không còn cách nào khác, cuối cùng Liêu Giang dựa vào trước kia nghe Bình thư để kiếm tiền. Hắn nghĩ lại cái gì là " Thủy Hử "" Tây Du ký "" Tùy Đường anh hùng truyện "" Đại Minh anh liệt truyện " và vân vân cũng không thể kể, hot nhất là " Tam Quốc Diễn Nghĩa " cũng không thể kể. Cuối cùng

Liêu Giang nghĩ ra có thể kể " Phong Thần bảng ", không muốn tên tuổi nổi lên ở Lạc Dương. Vốn Liêu Giang thấy Hứa Thành xuất hiện một cách vô căn cứ, đã cảm thấy không đúng, thầm nghĩ qua ít ngày hắn tích lũy đủ tiền thì sẽ nghĩ biện pháp rời đi, cho dù không ra khỏi Tư châu, cũng không thể khiến người khác biết rõ hành tung của hắn, miễn cho có người nào đó bên Hứa Thành nghe được tin tức về hắn sẽ phái ra sát thủ gì đó đến diệt khẩu. Thế nhưng hắn tuyệt đối không ngờ bản thân lại đụng phải chính Hứa Thành. Ngay khi nói chuyện, tiểu tử này lại càng kinh hoảng, càng bội phục. Hắn là người sinh ở loạn thế, đương nhiên biết rõ thời loạn thế kiếm ăn gian khổ, huống chi Hứa Thành còn đánh bại các anh hùng hào kiệt xưng hùng Trung Quốc trong lịch sử mấy ngàn năm. Thế nhưng biểu hiện của Liêu Giang cũng làm cho Hứa Thành động lòng trắc ẩn. Vốn

Hứa Thành sẽ không giết hắn, nhưng cũng không thể để cho hắn tùy tiện hành động, nhưng vì Hứa Thành khẽ động tâm, cuối cùng đã từ bỏ biện pháp này. Người của đời sau không hẳn có thể thành công ở thời đại này.

Chính bản thân Hứa Thành hắn cũng vì vận khí thêm cơ duyên xảo hợp, hơn nữa tỉ mỉ mưu đồ trong thâm tâm, mới có thành tựu ngày hôm nay. Hơn nữa, hắn còn phải liều mạng. Tiểu tử này vừa nhìn cũng nhận ra ngay là người không phải dễ dàng có thể buông bỏ, chỉ cần không làm quá, cũng không cần lo lắng hắn gây ra chuyện lớn. Hơn nữa, nói gì đi nữa hắn và Hứa

Thành cũng coi như là người cùng hội cùng thuyền, có chút tiếng nói chung. Tiểu tử này còn rất thức thời, rất làm người khác ưa thích. Huống chi, hắn biết rõ cách không làm lãng một sự tình cũng không thể cứ như vậy lãng phí. Cuối cùng an bài tiểu tử này như thế nào để tránh cho Hứa

Thành nhớ tới thời gian trước kia, lập tức trở thành vấn đề hắn cần phải suy tính.

"Lão đại" thời gian Liêu Giang lăn lộn ở trên đường phố còn nhiều hơn so với Hứa Thành, hắn hiểu rõ ý nghĩa của hóng mát dưới bóng cây đại thụ, cũng hiểu rõ tầm quan trọng của việc trèo cây:

"Đại ca hãy nhìn một chút, nghe nói ở chỗ đại ca có thể tự mình đề cử.

Đại ca xem tiểu đệ có thể làm chức quan gì hay không?"

"Ngươi?"

Hứa Thành tỏ thái độ xem thường, tiểu tử này khi chết nghe nói mới chỉ có mười bảy mười tám tuổi. Khi tới đây vẫn chưa từng chịu qua cảnh khổ ai, trải qua bất kỳ sự tình gì, có thể có bản lãnh gì?

"Lão đại chớ xem thường tiểu đệ. Nếu luận về võ nghệ thì không được, nhưng nói gì đi nữa tiểu đệ ta cũng có thể đảm nhận các chức quan đại loại như quân sư gì đó" Liêu Giang tỏ vẻ không phục, hắn thật sự có thể dễ dàng đảm nhận chức quân sư này.

"Ah" Hứa Thành miệng nhếch lên, hỏi: "Vậy ngươi biết chuẩn bị hậu cần, sắp xếp quân bày trận sao?"

"Cái này. . ." Liêu Giang ngẩn người, tuổi của hắn chưa nhiều để có thể nghĩ tới những chuyện đó: "Quân sư còn phải quản những thứ này sao?" Chỉ là, người thiếu niên chính là người cũng không phục, hắn không cam lòng bị

Hứa Thành khí thế áp hơn, nói: "Tiểu đệ có thể bày kế sách "

"Hả?" thái độ của Hứa Thành vẫn rất uể oải: "Ngươi biết dùng hỏa công hày là dìm nước? Hoặc là không thành kế? Ngươi cho rằng những kế sách này bất cứ lúc nào cũng có thể dùng sao? Ngươi cũng cho rằng, quân địch đều là đồ ngốc sao?"

"Ta. . .", Liêu Giang sờ chòm râu lưa thưa, hắn muốn biểu hiện rằng hắn đã là một người trưởng thành, nhưng rất hiển nhiên là không thành công.

"Thôi được " Hứa Thành nói với hắn: "Ta cho ngươi một lão sư, ngươi hãy ngoan ngoãn đi theo hắn học tập "

"Lão sư gì?" Liêu Giang vẫn không phục, nhưng một câu nói tiếp theo khiến cho hắn lập tức buông tha tôn nghiêm không có chút giá trị của mình.

"Mạt tướng Trương Liêu, phụng mệnh đến đây, mời chúa công huấn thị" Trương

Liêu đi vào Hứa Thành, làm như không thấy ở bên cạnh Liêu Giang

"Văn Viễn, đến, ngồi" Hứa Thành rất khách khí với Trương Liêu: "Ta có chuyện cần nói với ngươi"

"Không dám, mời chúa công phân phó" Trương Liêu hạ thấp người nói. Hiện hắn đã chính thức trở thành Đại tướng dưới trướng Hứa Thành, cùng ngang hàng với ba người Vương Việt, Từ Hoảng, Dương nhị, địa vị còn cao hơn đám người Bàng Bái. Có thể nói Trương Liêu rất mang ơn Hứa Thành.

"Cho ngươi một phiền toái" Hứa Thành chỉ tay vào Liêu Giang: "Tiểu tử này là một người quen biết cũ của ta, ta muốn ngươi dạy hắn chút ít. Ngươi hãy mang theo hắn đi trại huấn luyện của Lệ công, chọn lựa binh mã, sau đó đi đến Huỳnh Dương, thế nào?"

"Vị tiểu ca này chính là người quen biết cũ của chúa công?" Trương Liêu hỏi. Hắn lo lắng tiểu tử này lại là loại người không thể chọc người gì đó, loại người này ở trong quân chính là một phiền toái.

"Đúng vậy, đúng vậy" Liêu Giang vốn bị Trương Liêu làm cho chấn động, lúc này hắn mới có phản ứng, việc có thể làm đồ đệ của Trương Liêu khiến cho hắn rất hưng phấn: "Về sau mời

Trương tướng quân chỉ giáo nhiều hơn"

"Đừng để ý đến hắn" Hứa

Thành ở một bên giải sầu cho Trương Liêu: "Nếu hắn làm sai chuyện gì, ngươi có thể sử dụng quân pháp. Nếu hắn dám chạy loạn, ngươi cứ việc giết hắn "

"Tuân mệnh" Trương Liêu như lấy được thượng phương bảo kiếm, thư thái hơn rất nhiều. Ánh mắt hắn nhìn về phía Liêu Giang đã có chút ít sát khí, rõ ràng Trương Liêu đang cảnh cáo tiểu tử này phải thành thật một chút.

"Ta đúng là mệnh khổ" Liêu Giang ở một bên nói thầm. Hắn biết rõ Hứa Thành lo lắng chính mình. Loại người như

Trương Liêu đã trung thành, lại có bản lĩnh. Nếu như chính mình có ý khác, chỉ sợ thật sự không tránh khỏi một đao. Nghĩ tới đây, hắn rùng mình một cái.

*******************************************

"Nơi này chính là đại doanh huấn luyện của chúa công" Trương Liêu chỉ tay về quân doanh phía trước, nói với Liêu Giang. Lần này Trương Liêu mang đến ba vạn quân Tây Lương mang trao đổi với Lệ công. Ba vạn quân Tây Lương này vẫn không thể đạt tới yêu cầu của Hứa Thành, vẫn cần phải huấn luyện nghiêm chỉnh một phen, mà hắn cũng sẽ mang đi ba vạn binh mã từ chỗ Lệ công.

"Vì sao phải thành lập một đại doanh huấn luyện riêng biệt? Không thể huấn luyện ở nơi đóng quân sao?" Liêu Giang không hiểu hỏi.

"Ý tưởng của chúa công không giống người thường" Trương Liêu nói: "Trại huấn luyện này là dùng để huấn luyện kiến thức cơ bản cho các binh sĩ, nền tàng vững chắc rồi, mới có thể tiếp tục huấn luyện những thứ khác "

"Kiến thức cơ bản? Tham gia quân ngũ có kiến thức cơ bản gì?" đương nhiên

Liêu Giang không hiểu những thứ này. Trước kia hắn được "Giáo dục" đều nói về chủ nghĩa anh hùng cá nhân.

"Ngươi đi vào thấy sẽ biết, chúng ta phải ở chỗ này thêm mấy ngày. Ngươi có rất nhiều thời gian"

Trương Liêu đối diện trước cái này luôn lải nhải tiểu tử có chút phiền, nhưng hắn cũng không phải không duyên cớ đập phá người, chỉ có thể nhẫn nhịn

Lúc này, Lệ công nghe tin tức đã đi ra ngoài, nghênh đón

Trương Liêu. Hai người là người quen biết đã lâu, cũng không cần dài dòng, vừa nói vừa tiến vào quân doanh.

"Oa" Liêu Giang thở nhẹ một tiếng, bởi vì hắn chứng kiến mấy ngàn người đang cõng bao lớn trên lưng chạy bộ. Cái bao đó nói gì đi nữa nhìn qua cũng nặng hơn mười cân.

Hơn nữa, mấy ngàn người làm cho hắn giật mình không nhỏ.

"Ý của chúa công là phàm là lính của cháu công, khi thắng lợi thì có thể sử dụng tốc độ nhanh nhất đuổi theo quân địch; khi bại lui, cũng có thể sử dụng tốc độ nhanh nhất đào tẩu" Lệ công thấy Liêu Giang có chút kinh ngạc, bèn lên tiếng giải thích. Trương Liêu đã tiết lộ mối quan hệ thực sự của Liêu Giang với Hứa Thành cho nên hắn rất khách khí với Liêu

Giang.

"Ngay từ đầu đã huấn luyện binh sĩ chạy trốn, nhất định có thể khiến cho binh sĩ đồng tâm, coi là người tốt, " kiếp trước Liêu

Giang đã nghe Bình thư nên cho ra kết luận này.

"Phương Đồng, ngươi tới làm quen cùng Liêu công tử, ta cùng Trương tướng quân đi thương lượng công việc đổi binh" Lệ công kêu một người đến, hắn nhìn

Liêu Giang nói: "Phương Đồng là thân binh của chúa công ngày xưa, rất hiểu rõ phương pháp huấn luyện của chúa công, hắn có thể giải thích nghi vấn của ngươi "

"Mời chỉ giáo nhiều hơn" không trách người đa lễ, Liêu Giang rất hiểu đạo lý này.

"Không dám" Phương Đồng chừng ba mươi tuổi, nhìn qua rất hiền hoà: "Công tử có vấn đề gì cứ việc nói, tiểu tướng hết sức giải đáp"

Chứng kiến

Lệ công, Trương Liêu đã đi, Liêu Giang thầm thở phào một hơi, thầm nghĩ: cuối cùng đã rời đi, hẳn là người nọ là kiếp trước của ‘ Thanh Diện thú ’ Dương Chí? Hắn đã rất căng thẳng khi nhìn thấy Trương Liêu nhưng hắn không ngờ ở nơi đây còn có người có sát khí đậm đặc hơn so với Trương

Liêu. Hắn không biết trước kia Lệ công chính là một kẻ liều mạng. Tuy rằng không tính là người xấu, thế nhưng tuyệt đối không tính là người tốt. Hơn nữa, hắn làm công việc huấn luyện binh sĩ, không có chút sát khí thì sao có thể chèn ép những lính du côn kia?

"Phương Tướng quân" không còn ai giám sát, Liêu Giang thư thái hơn rất nhiều: "Tướng quân hãy dẫn ta đi dạo xung quanh"

"Công tử khách khí, mời" Phương Đồng đi theo Hứa Thành nhiều năm, phù hợp giơ lên người một đầu cách làm tuyệt không cảm mạo, hắn chẳng qua là một

Hiệu úy, rời tướng quân còn thiếu một ít

"Có thể nói một chút lịch sử phát triển của chúa công không?" Liêu Giang thấp giọng nói, hắn muốn hiểu rõ những điều Hứa Thành đã trải qua. Điều này rất có ích cho hắn ngày sau nịnh bợ Hứa Thành.

"Chúa công ngày xưa chẳng qua là một thân binh dưới trướng Đổng Trác" Phương Đồng rất trực tiếp, hơn nữa tuyệt không kiêng kỵ Đổng Trác, nói: "Bởi vì trên chiến trường giết Mã

Siêu, lập công mà được phong làm Hiệu úy"

"À?" Liêu Giang co rụt cổ, trong lòng của hắn, Hứa Thành lập tức bay lên đến một độ cao mới.

"Ta vốn là một Khương binh Tây Lương bình thường" nói đến đây, Phương Đồng có chút cảm khái: "Bị phân đến làm thủ hạ của chúa công đương nhiên giống như ta, còn có mấy ngàn người "

"Điều này có gì khác nhau sao?" Liêu Giang nhìn thấy Phương Đông như đang lâm vào trong hồi ức, muốn kéo hắn tỉnh lại.

"Công tử đừng tưởng rằng tiến vào dưới trướng chúa công sẽ tốt hơn" Phương

Đồng nhìn Liêu Giang, nói: "Lúc ấy tuy rằng chúa công giết Mã Siêu, nhưng không lập được thanh danh, lại là trực tiếp nhảy lên từ tiểu binh, cho nên rất nhiều người không phục. Không ít người muốn hạ mã uy chúa công"

Phương Đồng bắt đầu giảng giải. Lúc này Liêu Giang không nói chen vào, hắn chỉ yên lặng nghe ở một bên.

"Những kẻ kia tự cho là rất giỏi. Khi chúa công lần thứ nhất huấn luyện, bắt đầu đập phá. . ."

"Nhưng bọn chúng không thể ngờ, chúa công lại mạnh mẽ như thế. Trong một ngày đó, những kẻ không tuân quân lệnh, bị chúa công giết bảy mươi ba người.

Ngày hôm sau, mấy chục vạn tướng sĩ cũng biết trong quân Tây Lương chúng ta có một thiết huyết Hiệu úy”.

"Chúa công nói với những người kia, các người có thể đang tại mặt của ta mắng ta, ta sẽ không trách ngươi, nhưng ngươi không tuân quân lệnh, đó chính là chết đáng đời"

"Sau đó huấn luyện, bây giờ chúng ta nghĩ lại vẫn còn giá lạnh.Mỗi ngày mang nặng chạy hơn mười dặm, tận lực huấn luyện phối hợp. Tiếp theo chính là phân tổ đối kháng, một ngày mười hai canh giờ, chỉ có thể nghỉ ngơi bốn canh giờ, tất cả thời gian khác, tất cả đều là huấn luyện. Đương nhiên, chúa công cũng cùng chúng ta "

"Những huấn luyện kia, nghe đơn giản, thế nhưng ngày sau trên chiến trường, người của chúng ta, cho tới bây giờ đều không chết trận hơn trăm người, cho dù đó là chiến đấu kiểu gì đi nữa "

"Công tử, ngươi có biết vì sao chúa công thăng quan nhanh, dễ dàng như vậy không? Nên biết rằng, người có xuất thân bình thường như chúa công, không thể chiếm được chức vị nào tốt cả, cho dù lập công lớn, cũng khó có thể được phong chức quan cao. Như chúa công được phong quan đến Vệ tướng quân, địa vị cao quý, mà lại không người hậu trường, có thể nói vô cùng điên cuồng" Phương Đồng đột nhiên hỏi.

"Vì cái gì?" Liêu Giang thuận miệng hỏi. Hắn nhớ năm đó sư phó hắn Bình thư thường nửa đường ngắt lời, hỏi lại một câu, hắn đã sớm quen với điều này. Trong mắt của hắn, Phương Đồng không đi thuyết thư thật đáng tiếc, một hạt giống rất tốt mà.

"Bởi vì tất cả thủ hạ của Đổng Trác đều rất sợ hãi chúa công, bọn chúng không dám chọc khiến chúa công phẫn nộ " Phương Đồng nói tiếp: "Những chiến tích kia của chúng ta, khiến cho những Đại tướng thủ hạ của Đổng Trác nghe đều cảm thấy tuyệt đối không có khả năng, vì muốn nghiệm chứng một chút, cho nên khi bọn chúng xuất chiến thường mượn binh của chúa công, muốn nhìn có phải thật vậy hay không. Người thứ nhất chính là Lý Thôi" Phương Đồng tiếp tục nói.

"Lần kia, ta cũng đi theo, chúng ta đi chỉ có một nghìn người, kiên cường nhảy vào trong ba vạn Khương quân. Sau khi chiến đấu, đã chết tám mươi ba người, mà quân đội của Lý Thôi đi theo chúng ta, tử thương hơn một vạn người"

"Còn nguyên nhân thực sự khiến cho các tướng dưới trướng Đổng Trác cực kỳ sợ hãi chúa công chính là có một lần chúa công thiếu chút nữa giết Quách Tỷ. Có một lần, mấy người chúng ta xảy ra xung đột cùng người của Quách Tỷ, Quách Tỷ sai người mang binh đi giết những người này. Kết quả, chúa công giận dữ, mang theo ba nghìn binh mã, đêm đó nhập đại doanh Quách Tỷ chém giết, đánh cho đại quân mấy vạn chật vật mà chạy, Quách Tỷ bị chúa công ngăn ở đại trướng, dùng đao mở ba rãnh sâu ở trên người hắn. Quách Tỷ sợ tới mức gần như ngất xỉu. Lần đó nghe nói Quách Tỷ không ngừng kêu thảm thiết, cuối cùng Đổng Trác đến. Dưới sự khuyên giải của Đổng Trác, chúa công thả Quách Tỷ ra. Khi ở trước mặt Đổng Trác với chúng tướng, chúa công không để ý ngăn trở, tự tay dùng than lửa đóng một dấu ấn lên vết thương trên người hắn, khiến cho Quách

Tỷ thần trí mơ hồ. Hai ngày sau Quách Tỷ liền giao hung thủ giết người ra, mà rốt cục Đổng Trác cũng chú ý tới đội quân chúng ta, thu nhập chúng ta thành thân quân của hắn"

"Từ đó về sau, rốt cuộc không ai dám vỗ lễ đối với chúa công. Vốn cũng có người cũng không hài lòng với chúa công, nhưng chúa công vì cho Đổng Trác một lời giải thích, cũng rạch mấy đao trên người mình, lại dùng than lửa in dấu ấn, hung ác thì không phải bàn cãi. Một đoạn thời gian dài, Quách Tỷ nhìn thấy chúa công giống như gặp quỷ vậy, làm cho người khác cũng vô cùng kinh sợ. Những người khác biết rõ việc này cũng rất kính sợ chúa công. Đây cũng là nguyên nhân chúa công có thể thuận lợi thăng quan. Lý Thôi Quách Tỷ, còn có đám người Hoa Hùng, cũng không nguyện ý tùy tiện đắc tội chúa công, hơn nữa ngày thường chúa công cũng không tranh giành cái gì cùng người khác. Cho dù rất tức giận, bọn chúng cũng không muốn chọc giận chúa công"

"Vậy có đúng là đánh nhau một trận với Lã Bố không?" Liêu

Giang nghe nói mà trong lòng phát lạnh. Hắn nghĩ tới những lời đồn nghe được trước kia nên lên tiếng hỏi.

"Lã Bố người này quả thật rất khó đối phó, quân trận chúng ta nhìn như đơn giản, nhưng khi thực sự đánh nhau, có thể liên tục phá tan địch nhân. Hắn vẫn là thứ nhất, còn có Hãm Trận doanh của hắn, chỉ sợ chúng ta phải hợp lực đại bộ phận mới có thể đánh một trận" Phương Đồng nhớ tới ngày đó đánh một trận, trong lòng thổn thức, nói.

"Nhưng chúa công tại sao phải chuyển một đội ngũ tinh nhuệ như vậy cho Đổng Trác?" Liêu Giang hỏi

"Quân kỷ không thể tốt hơn nữa. Trong bọn họ có rất nhiều người không phải một lòng cùng chúa công, không giống những thân binh chúng ta, đều là thân tín của chúa công" Phương Đồng nói.

"Nghe nói bọn chúng có một lần thất thủ, bị một mình Tôn Sách đánh bại mấy trăm?" ngoài miệng

Liêu Giang nói như vậy, trong nội tâm đang liên tục khích lệ, có thể thua ở trong tay Giang Đông "Tiểu Bá Vương", cũng là vinh hạnh của các ngươi.

"Hừ" Phương Đồng nhớ tới lần kia lập tức tức giận nói:

"Thật không biết Đổng Trác, còn cả Lã Bố muốn cái gì đây? Đường đường là bộ binh, để cho bọn họ cưỡi ngựa làm gì? Không bổ sung đủ ngựa. Kỹ thuật cưỡi ngựa dễ luyện như vậy sao? Bằng không, một tên tiểu tử, dù có mãnh liệt, làm sao có thể dễ dàng đánh qua cửa bọn chúng"

"A, thì ra là thế’ Liêu Giang thầm nghĩ.

Đi tới, đi tới, Liêu Giang chứng kiến không ít binh sĩ đang không ngừng vung đao đánh vào không khí, hắn nhìn về phía Phương Đồng.

"Những người này đều là cung nỏ binh" Phương Đồng tương đối bội phục bản lĩnh dùng con mắt nói chuyện của Liêu Giang.

"Cái gì?" Liêu Giang giật mình hỏi: "Cung nỗ thủ chơi đao?"

"Quân ta có rất nhiều cung nỗ thủ. Bọn chúng không chỉ phải luyện tập bắn tên, còn phải đeo bội đao, bất kỳ lúc nào cũng có thể bảo vệ mình"

Phương Đồng nói: "Bọn chúng mỗi ngày ít nhất phải vung đao một hai ngàn lần, chỉ luyện đơn giản nhất là chém, bổ, tước bỏ với dập đầu, bởi vì trên chiến trường, chiêu thức hữu dụng nhất chính là chiêu thức đơn giản nhất "

"Mấy ngàn lần? Wow, vậy không phải lấy cái mạng già sao?

Ta dùng cái cuốc cũng chỉ có thể vung mạnh vài chục là cùng" Liêu Giang co rụt cổ: "Bọn chúng chịu được sao?"

"Đều là người xuất thân cùng khổ, không sợ chịu khổ. Hơn nữa, điều này là vì bảo trụ mạng của bọn hắn. Trong bọn hắn, nếu ai không muốn luyện, coi như không thành cung nỗ thủ" Phương Đồng thờ ơ nói.

"Vậy bắn tên thì sao? Không luyện tiễn thuật sao?" Liêu Giang hỏi.

"Luyện, luyện tiễn thuật, luyện thêm đao" Phương Đồng thuận miệng đáp: "Kỳ thật luyện đao cũng có điều lợi, vung đao nhiều lần, có thể tăng cường lực cánh tay. Trường Cung quân ta, người bình thường một lần có thể kéo ra năm đến mười lần, mà cung nỗ thủ quân ta, bình quân mỗi người cũng có thể kéo ra hai mươi lần trở lên. Nguyên nhân chủ yếu là vì bọn họ luyện đao mà luyện ra được, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện"

"Nhất cử lưỡng tiện?" Liêu Giang thốt lên: "Thật sự chỉ là. . . suy đoán mà thôi "

Phương Đồng thấy hắn giễu cợt, cũng không thèm để ý: "Kỳ thật theo như cách nói của chúa công, đúng một công ba việc, luyện tốt bắn tên, luyện đao tốt, còn một điều lợi nữa, sau này về nhà trồng cấy không mệt mỏi "

Thiếu chút nữa Liêu Giang trợn trừng mắt. Hứa Thành này thực sự nghĩ như vậy sao: "Cung nỗ thủ đều có thể đánh như vậy, vậy những binh chủng khác thì sao?"

"Chúng ta còn có Đao thuẫn binh, bọn chúng chủ yếu luyện với lá chắn, mà không phải đao, lá chắn có đụng, đụng, chen lấn, với lắc mạnh. Bọn hắn là binh chủng được chuẩn bị cho hỗn chiến, còn có ‘ Quyền thuật quân ’ của Vương Việt tướng quân. Những người này phần lớn là xuất thân hiệp sĩ, sở trường đơn đả độc đấu, hoặc là mấy người liên hợp đánh nhau, hơn nữa bọn chúng dưới chỉ đạo của Vương Việt tướng quân, ở trong bộ binh, năng lực tác chiến từng binh sĩ của bọn họ, ngoại trừ ‘

Thanh thú quân ’ thì mạnh nhất. Kỳ thật, ‘ Thanh thú quân ’ cũng tuyển ra từ chính bọn họ"

Lúc này, một đội kỵ binh gào thét lướt qua trước mặt bọn họ. Liêu Giang thấy rất rõ ràng, những người này, mỗi người đều không chỉ có một con ngựa, hơn nữa, cũng không ít người đang không ngừng đổi lấy ngựa cưỡi.

"Thiết kỵ Mông Cổ" Liêu Giang hoảng hốt, bản thân hắn là người triều Minh, làm sao có thể không biết rõ ràng đặc điểm mạnh nhất của kỵ binh Mông Cổ?

"Cái gì Mông Cổ?" Phương Đồng ở một bên hỏi.

"Ha ha, không có gì. Ta chỉ nói lung tung mà thôi" Liêu Giang liên tục khoát tay. Trước khi hắn đến đây, Hứa Thành đã nghiêm chỉnh cảnh cáo hắn không được tiết lộ bất luận điều gì cùng lai lịch, quan hệ công việc của hai người bọn họ. Hắn cũng không muốn mới đến đã lập tức vi phạm lệnh cấm. Nhất là hắn vừa mới nghe Hứa Thành lòng dạ độc ác như thế nào, khiến cho hắn vô cùng sợ hãi. Hiện tại hắn tuyệt đối không dám phản Hứa Thành.

"Chúa công thật sự rất lợi hại. Chúa công nghĩ kỵ binh như vậy, có thể phát huy sức ngựa lớn nhất, khiến cho kỵ binh dùng tốc độ nhanh nhất bôn tập, gia tăng mạnh mẽ phạm vi công kích của kỵ binh "

Phương Đồng nói, trên mặt biểu lộ dáng vẻ tràn đầy khâm phục.

"Có gì đặc biệt hơn người?" Liêu Giang thầm nghĩ: "Ta cũng được" thật sự là không chịu nổi Phương Đồng giọng nói, hắn nói: "Ta cũng có ý tưởng. Nếu để cho kỵ binh đều mặc giáp sắt, ngựa cũng giống như thế, lại liên kết những chiến mã này đứng lên, tạo thành quân trận, trùng kích quân địch, ngươi xem thế nào?" Nói xong, hắn liền chuẩn bị sẵn sàng chờ vẻ kinh ngạc cùng tán thưởng của Phương Đồng.

Nhưng hắn lại phát hiện

Phương Đồng chỉ nhìn hắn. Sau một lúc lâu Phương Đồng mới lên tiếng:

"Ách, ý tưởng của công tử không tệ, không tệ, nhưng ngươi không biết làm như vậy quá ngu ngốc sao? Hơn nữa, kỵ binh của chúng ta đều được trang bị cung nỏ, lực có thể xuyên thấu áo giáp, có thể tấn công quân địch từ rất xa. Làm gì còn phải kiên cường chiến với quân địch? Vì sao chúng ta còn phải trang bị thêm một binh chủng này?"

"Nhưng này có thể hình thành lực tấn công hùng mạnh, tấn công quân địch” Liêu Giang không thoải mái trong lòng, trong "Thuyết nhạc toàn truyện " có nói "Thiết phù Đồ" chính là đội quân vương bài của quân Kim.

"Chúa công đã từng nói qua, chúng ta cần phải huấn luyện đại quy mô cung nỗ thủ với khinh kỵ binh. Hiện tại quân đội chư hầu phần lớn là dân chúng mặc quân phục mà thôi, trang bị cũng không tốt. Tối đa cũng chỉ là mặc áo giáp da trên người, nỏ thủ của chúng ta, Trường cung thủ, cũng có thể rất dễ dàng trước khi quân địch tiếp cận chúng ta, làm mất lực chiến đấu của bọn hắn. Hơn nữa, chúa công đã từng nói, chúng ta xây dựng quân là muốn đi đánh người. Binh chủng quá chậm chạp, không phù hợp với mục đích xây dựng quân đội của quân ta" Phương Đồng tỏ vẻ khinh thường.

"Vù vù vù" Liêu Giang thở hổn hển, quá ghê tởm. Ngay cả một tên lính tiểu tốt dưới trướng Hứa Thành cũng dám xem thường ta.