Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 1 - Chương 33: Dụ Kích



Thành Hoằng Nông, trong phủ Trương Tế.

Trương Tế đang đùa giỡn với mấy thị thiếp. Đây là những người mà hắn mượn danh nghĩa tìm kiếm mỹ nữ cho Đổng Trác, thuận tiện giành được.

"Tướng quân, ngoài thành ba mươi dặm có quân địch hoạt động" một tên tiểu hiệu đi vào bẩm báo.

"Quân địch? Quân địch nào?" Trương Tế còn không có phản ứng.

"Xem cờ hiệu là Đại tướng Vương Việt dưới trướng Hứa Thành tự mình dẫn binh đến đây" tên tiểu hiệu lại nói.

"Cái gì?" Trương Tế cả kinh. Hắn căn bản không thể tưởng được Hứa Thành dám xuất binh đánh Hoằng Nông của hắn. Bất kể thế nào đi nữa, Hứa Thành vẫn là thuộc hạ của Đổng Trác, mặc dù có ý tứ cầm giữ binh tự lập, thế nhưng ít nhất trên danh nghĩa Hứa Thành vẫn nghe theo mệnh lệnh Đổng Trác.

Hơn nữa, hiện nay Hoằng Nông có đại quân mười vạn, Hứa Thành lại chia binh đi lấy Tịnh Châu, còn muốn trú binh phòng thủ tại hai quan Hổ Lao,

Tỷ Thủy, binh lực tất không đủ. Chẳng lẽ Hứa Thành hắn lại tăng cường quân bị rồi sao? Hắn lấy người ở đâu? Xem ra phải phái thám tử đi điều tra tình hình mới được.

"Lần này hắn dẫn theo bao nhiêu binh mã?" Trương Tế lại hỏi. Trước đây Vương Việt đánh bại hai người Quan Trương, cùng Bàng Đức trước trận, uy danh lúc này đã ở trên Lã Bố. Nếu lần này

Vương Việt mang theo nhiều binh tới, thật sự không dễ ứng phó.

"Chỉ có ước chừng một vạn người" tên tiểu hiệu làm hết phận sự đáp.

"Một vạn người?" Trương Tế thoáng ưỡn ngực. Nói giỡn, một vạn người ta để cho ngươi trực tiếp leo lên tường thành cũng có thể giết sạch hết người của ngươi. Ngươi lại còn dám diễu võ dương oai ở trước mặt ta.

Lúc này, một viên phó tướng chạy vào nói: "Tướng quân, không xong. Thiếu tướng quân chọn ba vạn binh mã ra khỏi thành giao chiến với Vương Việt "

"Trương Tú? Tiểu tử này chỉ thích khoe khoang tài năng" Trương Tế khẩn trương.

Trương Tú là cháu của hắn, là độc đinh duy nhất của Trương gia. Nếu

Trương Tú có mệnh hệ gì, hắn sẽ đau lòng đến chết. Trương Tế lập tức vội vàng điểm năm vạn binh mã, đuổi theo Trương Tú.

Nhưng khi đại quân Trương Tế bất chấp thể lực, hành quân rất nhanh, tiến lên đại khái được năm mươi dặm đường, vẫn không thấy tung tích Trương Tú, tâm trạng bất an trong lòng Trương Tế càng ngày càng nặng. Đột nhiên một cây đại kỳ chặn đường đi, đại kỳ màu đỏ tươi, bên trên viết một chữ "Vương",

Vương Việt lại xuất hiện chặn đường hắn.

"Cháu của ta đâu?" Trong lòng Trương Tế có dự cảm không hay.

"Hả?" Vương Việt cũng không trách tội đối phương thất lễ” “Là tiểu tướng cầm thương sao?"

"Nói nhảm" Trương Tế kêu lên: "Ngươi làm gì hắn rồi? Nói mau" Ông trời phù hộ, đừng khiến cho Trương gia của hắn tuyệt hậu.

"Không sao cả" Vương Việt bình tĩnh nói: "Thế nhưng hắn đang đi về Lạc Dương"

"Ngươi. . ." Trương Tế thở phào một hơi. Trương Tú, cháu của hắn, lại bị Vương Việt bắt làm tù binh.

“Là Hứa Thành sai ngươi tới sao?" Trương Tế lấy lại tâm trạng bình tĩnh. Dù sao Trương Tú chỉ bị bắt, còn không nguy hiểm tới tánh mạng. Trước mắt hắn muốn biết rõ ràng mục đích của Hứa Thành.

"Tướng quân nhà ta muốn Trương tướng quân cũng đi Lạc Dương làm khách" Vương Việt nói.

"Cái gì?" Trương Tế cảm thấy không ổn.

Lúc này, một vạn đại quân bên Vương Việt đột nhiên phân tán ra, đánh tới hướng quân đội của Trương Tế, dĩ nhiên là một vạn đánh năm vạn.

"Hừ" Trương Tế hừ lạnh một tiếng, "Muốn chết ta trước tiên giết ngươi sau đó ta sẽ đi tìm Hứa Thành tính sổ" hắn vung tay lên, đại quân cũng lập tức xông lên nghênh đón. Thế nhưng rất rõ ràng đối phương lại không để cho hắn như nguyện ý. Từ bên cạnh đột nhiên tuôn ra một cơn mưa tên khiến cho đại quân của hắn vô cùng hỗn loạn. Những mũi tên to của Trường Cung binh sau khi được bắn ra, rất dễ dàng liền xuyên thấu áo giáp quân Tây

Lương.

Hai mặt thụ địch, sau khi nhìn thấy cây đại kỳ mang chữ

"Từ", Trương Tế hiểu rõ chính mình đã trúng kế. Rất có thể Hứa Thành đã sớm mưu tính đối phó hắn, thế nhưng Trương Tế hắn cũng không phải là người thường. Hắn ở Tây Lương cũng đã trải qua vô số trận ác chiến. Tố chất tâm lý tốt khiến cho hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, cũng nhanh chóng chỉ huy đại bộ phận binh sĩ trấn định lại từ trong bối rối. Thế nhưng lúc này, cơn mưa tên của đối phương vẫn đang đang không ngừng đoạt đi tánh mạng, mà quân của Vương Việt chỉ còn cách các tướng sĩ của hắn không đến năm mươi bước chân.

Trương Tế lập tức hạ lệnh, phân ra một vạn quân đội giải quyết quân cung thủ ở bên cạnh, còn lại toàn bộ nghênh đón đại quân Vương Việt. Dù sao khi quân cung nỏ mất đi ưu thế khoảng cách, liền chỉ có một con đường chết. Khi đánh giáp lá cà, không cần nhiều, ít người cũng có thể giải quyết

Thế nhưng Vương Việt cũng rất nhanh chóng làm cho hắn nhận thức được gì được gọi là "Quyền thuật quân". Nhớ năm đó, Hán tướng quân Lý Lăng, chỉ huy năm nghìn "Kỳ tài kiếm sĩ" giao chiến cùng hơn mười vạn đại quân của Hung Nô Thiền Vu, liên tục khổ chiến ba tháng, khi hết lương, còn hơn ba nghìn người. Sức chiến đấu đó chỉ hai chữ "Cường đại" có thể tóm lược hết sao?

Trong “Quyền Thuật Quân” có mấy trăm đệ tử do đích thân Vương Việt tự mình huấn luyện, , hành động ăn ý, ba người một đám, thành tiểu trận hình tam giác, phân tán ra, lực sát thương của trường đao đạt tới mức độ mạnh nhất, mà hai quân hiện đang quấn cùng một chỗ, tiểu trận ba người của bên quân Vương Việt có thể đồng thời đối mặt bất kỳ một phương hướng nào. Thế nhưng quân Tây Lương lại không trải qua phương diện huấn luyện này, rõ ràng không thể phát huy ra uy lực của nhiều người hơn. Mấy vạn người lại bị một vạn người trấn áp nặng nề.

"Quyền thuật quân" này chính là quân đội có khả năng quần chiến mạnh nhất, chỉ cần hơi bị áp sát, bất kể là ai cũng không thể chạy thoát.

Mà lúc này, quân đội của Từ Hoảng ở bên cánh cũng làm cho Trương Tế chứng kiến một Cung nỗ thủ có lực lượng hùng mạnh nhất. Trường cung thủ không hề ngừng bắn tên, mà ba hàng Cung nỗ thủ ở phía trước liên tục bắn tên theo hàng làm cho một vạn quân được hắn phân ra toàn bộ đều bị ngăn lại bên ngoài ba trăm bước. Không một người nào có thể đột phá qua con đường sinh tử này, mà cho dù có thể đột phá qua cũng sẽ chết cũng chưa biết chừng. Lúc này một số người trong quân Trường cung thủ đi tới hàng phía trước, lấy

Trường Cung cực lớn trong tay, từ khoảng cách tám trăm bước, bắt đầu tiến hành đặc biệt chiếu cố đối với tất cả quan tướng mặc áo giáp trong quân Trương Tế. Một mũi tên một mạng người. Những người này, tất cả đều là tay bắn tỉa

Trương Tế đối mặt hai mặt đả kích, một mặt chống lại Vương Việt, đánh thì không đánh lại, chạy thì không chạy được, mặt khác lại không thể tiếp cận quân cung thủ đối phương. Hắn biết rõ, hôm nay cho dù hắn anh dũng, cũng không làm nên chuyện gì, mà các tướng quân của Đổng Trác hiển nhiên không có thói quen cùng chung hoạn nạn cùng binh sĩ, vì vậy, hắn dẫn theo một đám thân binh của mình bỏ chạy theo đường vòng

Trương Tế vừa chạy, bọn thủ hạ của hắn không có chỉ huy, tự nhiên cũng đầu hàng. Thời buổi này, binh sĩ chỉ đi theo người cho bọn họ cơm ăn, về phần trước kia ai cho ăn cơm, mặc kệ!

Trương Tế chật vật trốn về Hoằng Nông. Đối với Hứa Thành mà nói, Trương Tế căm thù đến tận xương tuỷ. Thế nhưng hắn cũng biết, lúc này nếu hắn muốn đánh Hứa Thành, hai vạn binh mã còn sót lại trong tay hắn căn bản không đủ cho người ta nhét kẻ răng. Hắn lập tức viết một phong thơ, sai người hỏa tốc đưa đến Trường An, hắn tố cáo lên Đổng Trác.

Thế nhưng khi hắn đang viết thơ, ngoài phòng lại truyền đến tiếng nói của một người: "Vương Việt này thật sự chỉ có hư danh. Ta vừa đến, hắn liền mang theo binh mã bỏ chạy, làm hại ta đuổi theo mấy chục dặm mà vẫn không thể đuổi theo "

Giọng nói này rất quen, là của Trương Tú, cháu hắn.

***************************

"Ha ha ha, " đêm thành Trường An, trong phủ Tư Đồ Vương Doãn, truyền ra một tràng tiếng cười kiêu ngạo, thế nhưng dù là kiêu ngạo cũng không có ai dám tỏ vẻ bất mãn với người này, bởi vì người phát ra tiếng cười này là thừa tướng đương triều, Đổng Trác.

"Thật sự không quá ngượng ngùng" Đổng Trác nắm tay Vương Doãn. Y cũng mặc kệ đối phương nghĩ như thế nào, chỉ một mực nói: "Vương Tư Đồ đối đãi với Đổng Trác ta như này, Đổng Trác ta không thể không báo. Về sau, chỉ cần Vương Tư Đồ nói một câu, điều Đổng Trác ta có thể làm được, nhất định không thể đổi ý "

"Ai nha như vậy không được?" Vương Doãn liên tục khoát tay, tỏ vẻ không dám: "Chỉ là một ca cơ, có thể nào lại để cho thừa tướng hậu tạ như vậy, Doãn thật sự không dám nhận"

"Nói gì vậy?" Đổng Trác hiển nhiên cao hứng cực điểm, nói: "Điêu Thiền mặc dù chỉ là một ca cơ, tuy nhiên lại là người mà ta vừa thấy đã yêu. Chư vị có thể cảm thấy chán ghét nhưng đây là sự thật, không tin có thể đi hỏi. Tư Đồ ngài cũng biết, ta tìm nàng đã một thời gian thật dài. Hôm nay may có Tư Đồ nâng đỡ, cuối cùng để cho ta đạt được ước muốn. Ta cần phải cảm tạ như nào thì sẽ làm như thế "

"Thời gian thật dài? Chẳng lẽ khoảng thời gian trước, thừa tướng tìm . . ." Vương Doãn cố tình như không biết.

"Đúng vậy, đúng vậy" một lần nữa Đổng Trác phá lên cười ha ha: "Nàng chính là nữ tử ta một mực tưởng niệm. Mấy người Lý Nho tìm hơn mấy tháng, ta cho rằng không có hi vọng, hôm nay may mắn mà có Tư Đồ" Dứt lời, Đổng Trác lập tức thi lễ.

"Thừa tướng khiến lão phu tổn thọ rồi" Vương Doãn lập tức dìu Đổng Trác: "Đây chính là tội lớn của Vương Doãn, sớm biết

Điêu Thiền là người trong lòng thừa tướng, ta sớm phải dâng lên mới đúng, lại để cho thừa tướng chịu khổ nhiều ngày như vậy, thật sự có lỗi"

Hai người lại một phen khách sáo, cuối cùng vẫn là Đổng Trác không chịu nổi xuân tâm nhộn nhạo, thi lễ, ôm Điêu Thiền quay về phủ.

Mà Vương Doãn đứng ở cửa ra vào, nhìn xe ngựa Đổng Trác đi xa, trong mắt mới bắn ra ánh sáng lạnh thấu xương.