Bách Nguyệt

Chương 4: So tài



Cứ thế mùa đông dần trôi qua, Kyubi cũng sống quay quần ở trong doanh trại Shinsengumi đến tháng 5, Sanan được cô âm thầm chữa khỏi, sau đó anh chấp nhận đáp ứng hai điều kiện của cô, anh âm thầm tập kiếm bằng tay trái, và vẫn giữ bí mật chuyện mình đã được cô chữa lành thương bằng cách tiếp tục bằng cách băng bó cánh tay và vẫn thường xuyên lấy thuốc đặc chế để uống. Nhưng Kyubi cũng chuyển sang phòng Chizuru để nghỉ ngơi, cô không đến phòng làm việc ở chăm sóc anh mỗi ngày nữa, quân Shinsengumi cũng nới lỏng vòng kiểm soát với hai chị em, bây giờ Kyubi có thể đi đâu mình muốn xung quanh doanh trại, với thân phận là con trai. Ngoài những công việc vặc hằng ngày, Chhizuru làm việc giặc đồ, Kyubi lại nhờ Sanan vệ sinh lại doanh trại, và trồng thêm rau quả và cây thuốc ở doanh trại. Mọi cuộc sống những người ở đây dần ổn định hơn rất nhiều, Shinsengumi cũng bắt đầu xem hai chị em là một thành viên trong doanh trại, Kyubi bắt đầu nhìn những kiếm sĩ hay tập luyện hằng ngày lại thở dài, cô không phải chê bài gì về trình độ kiếm thuật của họ, nhưng thế kỉ 19, tất cả những nước ngoài đã bắt đầu chuyển sang sử dụng vũ khí có năng suất cao, và tầm bắn xa nhanh gọn rồi. Ở Trung Quốc thời kì này cũng dã tìm ra thuốc súng, và áp dụng vào chiến tranh. Chuyên này nếu đội quân Shinsengumi không theo kịp được thời đại, Kyubi chắc chắng tổi thất không nhỏ trong các chiến tranh. Gần đây Sanan hay nói chuyện với cô nhiều hơn, về công việc anh luôn gác lại một chút cùng cô đi dạo quanh doanh trại thỉnh thoảng lại đưa cô đi ra ngoài thắm thú cảnh xung quanh. Kyubi cũng bắt đầu nói chuyện với mọi người, cô gợi ý đụng chạm một chút đến việc vũ khí và phòng thủ, hơn ai hết cô không muốn thay đổi hay đi bất cứ bức nào khiến tương lai bị thay đổi và sai soát, nếu những gợi ý của cô Sanan không tinh tế nhận ra cô cũng đành bó tay, im lặng nhìn những chuyện tiếp theo đó diễn ra, và thậm chí là mất cả mạng người.

Nói Kyubi ác? Vô tâm? Xin lỗi, nếu một sát thủ thì chuyện này đã là quá nhân đạo rồi. Kyubi được dạy là kẻ vô hình trong cuộc sống này, dù chuyện gì xảy ra chính cô vẫn là kẻ qua đường. Dù người thân, hay một cái gì quan trọng của mình biến mất, cô cũng không được phép đau lòng hay rơi nước mắt. Kyubi cuộc sống từ nhỏ chính là cuộc sống của một cỗ máy giết người không có cảm xúc. Chính vì vậy, khi cha nuội hiện tại nhận nuôi cô, chỉ trong hai ngày từ một đứa trẻ có thể tự kiếm sống với thế giới của riêng mình. Dù nói sao đi nữa, Kyubi cũng là linh hồn của hai kiếp người, tự sử dụng trình độ của mình thì có làm sao đâu chứ. Sanan nhìn Kyubi ngồi bên miệng giếng trầm tư lại bước đến gần, mỉm cười.

“Kyubi, cô có muốn đi tuần tra xung quanh nơi này không?”

“Được sao?”

“ĐƯợc chứ, nhưng mà…”

“Cô phải vượt qua bài kiểm tra của tôi”

Sanan có chút ngại khi nói đến chuyện này, vì anh biết điều này Kyubi không thể, làm cho cô gái này mất đi niềm háo hứng của mình thì thật sự anh không đành lòng. Nhưng khi Sanan ấm úng thì Saito đã đi phía sau anh mà chen vào, ánh mắt xanh ngọc của anh nhìn về phía cô có chút nheo lại như muốn tìm hiểu thêm gì đó rồi im lặng không nói thêm chuyện gì. Kyubi cũng dừng công việc của mình, đặt gáo nước lại vào thùng gỗ, rồi nhìn sang ánh, đánh giá từng ánh mắt từng cử động của Saito, người này tuy có chiến thuật cao, có thể thể nói là chiến mã trên chiến trường nhưng không đủ âm mưu dụng ý, chính vì vậy tại sao dù tài cao nhưng vẫn nằm dưới trướng của Hajikata. Kyubi lại nghĩ đến Chizuru, nếu đúng hơn gần đây Chizuru đang có thái độ e thẹn trước Hajikata, không phải chị ấy động tâm rồi đấy chứ? Còn có,… Saito, Souji,Hitsuke không phải cũng đối tốt với chị rất nhiều sao, tại sao chọn mình Hajikata? KHông phải chứ? Chizuru, chị nở lòng bỏ cả rừng hoa đào sao? Em hơi bị nghi ngờ đấy, chị cũng không chính trực vậy đi.

“Sao thế? Đấu kiếm sao?”

Souji từ trong phòng đẩy cửa nhìn ra, chất giọng trêu đùa của anh vẫn không thể mất đi được, Kyubi nhìn anh lại nhìn sang Saito. Souji lại bồi thêm một câu lập tức Kyubi muốn đem đá nhét vào miệng anh ta.: “Đấu đi a~. Tôi muốn xem Chizuru hay Kyubi chinh phục được trái tim Saito đây”

“Okita-san, tôi mong cậu nghiêm túc một điểm. Bất quá, tôi cũng muốn xem trình độ của Kyubi, cô ấy đến đâu.”

“Kyubi, cô biết võ không?”

Sanan nhìn cô, ánh mắt hơi lo lắng, cô gái này tuy vẫn không nói gì nhưng ánh mắt của cô rất linh động, cứ như đang dò xét từng người để xem khuyết điểm. Kyubi đúng như anh nói đấy, là dò xét để xem khuyết điểm từng người. Saito im lặng nhìn cô chờ kết quả, Souji lại trầm mặt thích thú nhìn về phía cô. Kyubi chỉ biết thở dài, bước ra khỏi mái hiên miệng giếng.

“Đấu đi, dù sao để Chizuru đi ra ngoài tôi cũng không yên tâm. Chị ấy chạy loạn rồi bị chàng nào bắt mất thì tôi khổ tâm lắm”

“Khụ…Chàng nào bắt mất sao? Có phải là Kyubi không tin tưởng vào năng lực của đội Shinsengumi?”

Souji phì cười, nheo mắt nhìn cô gái mới thốt ra lời kia, môi nhếch lên. Không phải chứ, lần đầu tiên anh nghe nói chuyện này đấy, đội Shinsengumi để cho đội mình mất đi người dẫn theo? CÒn là một cô gái nói câu này, cái này là thách thức hay là khinh thường đây? Kyubi có biết đang chạm vào lòng tự trọng của kiếm sĩ hay không? Saito cũng không suy nghĩ nhiều, anh chỉ đợi cô nói câu đó, lại tiếp tục hỏi

“Vậy cô chọn vũ khí nào? Tôi không nghĩ…cô dùng tay không đâu?”

“Tôi chỉ cần dùng tay không, đánh bại anh. Tin không?”

“Này, Kyubi!”

Sanan sau khi nghe lời nói của cô lên tiếng nhắc nhở, cô nhìn anh gật đầu, Souji lại cười phá lên liếc sang bản mặt của Saito đang đen lại. Hết Chizuru nói: “Anh sẽ chết khi đấu kiếm”, bây giờ đến cô em Kyubi nói tay không đánh bại Saito. Có phải cậu hôm nay ra ngoài không xem ngày sao? Ngay cả nữ nhân cũng xem thường về kiếm thuật của cậu đấy, Saito cậu đinh làm g ì đây. Saito lại liếc sang giọng cười trêu đùa của Souji không nói, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cậu, lại nhìn sang Kyubi.

“Được, kiếm tôi vô tình sẽ làm bị thương cô, vậy nên xin cô để ý cho”

Kyubi mỉm cười, Saito bắt đầu rút kiếm nghênh đón, cô vẫn nhìn anh dùng thế thủ kiếm của một nhà kiếm sĩ, rồi im lặng đứng đó. Không gian chiềm vào im lặng, Sanan thì lo sốt vó lên, không phải chứ, tuy anh biết cô gái này hay đùa với lửa, nhưng cũng không cần đem cả mạng mình ra đi thách thức một đấu kiếm giỏi nhất nhì trong đội Shinsengumi đi. Kyubi đang muốn làm gì a~? Rõ rang cô không biết gì về võ, hay kiếm, bây giờ lại đòi đánh tay, Sanan chỉ mong Saito không bị chọc tức mà ra tay quá nặng với cô thôi. Souji nhìn khung cảnh trước mặt, nhìn sang Sanan ánh mắt lại âm trầm, môi nhếch lên một đường cong, từ lúc Kyubi đến, Sanan thay đổi khá nhiều, từ một người bất chấp làm chuyện cho Quân Shinsengumi thì bây giờ thận trọng và suy nghĩ xa hơn gấp bội lần với Hajikata, có phải Kyubi cũng lập công trong việc này không thì anh không biết, nhưng Souji chắc, thay đổi của Sanan có ít nhiều gì đó đối với cô gái kì lạ này.

“Anh không đến? Cơ hội cho anh thắng tôi đấy?”

“Tôi chờ cô”

Kyubi nhún vai, bước từng bước đến gần Saito, đúng nếu dùng vũ khí, Saito có thể nhào thẳng vào cô, với kiếm thuật của anh ta cô sẽ không có khả năng tránh được đòn, nhưng anh đã chọn cách chờ đợi như loài rắn, là sát thủ gặp kẻ thù càng bình thản càng kích thích sức hấp dẫn đối với Kyubi, Saito trận này là thua chắc. Đúng như dự đoán, Saito nhìn phản ứng chậm chạp của cô, với ánh mắt vô hồn, cô đang đùa với anh sao? Không, đòn đánh vào tâm lý của anh chính là như vậy, kẻ thù càng ít sát khí càng không gây hứng thú cho đối phương, nhưng Kyubi là không sử dụng một chút sát khí nào. Saito sẽ đánh đến? Kyubi cô ấy nếu như không biết né thì làm sao? Anh chưa muốn làm bị thương cô gái này, vì anh quý cô, nhưng không bước đến thì đợi cô lại đây anh không chắc….

“Sát khí?...”

Ngay lúc Saito suy nghĩ, Kyubi bắt đầu hiện lên một luồn sát khí lớn, khi anh giật mình phát hiện thì Kyubi đã đứng phía sau anh, móng tay trên mạnh máu trên cổ. Saito thần người, chưa hết bàng hoàng, Kyubi lại thả anh ra quay về đứng bên cạnh Sanan, nhìn anh mỉm cười… Ba người nam nhân ở đây không phải là không thấy rõ cách Kyubi di chuyển, mà là không thấy được, cô di chuyển quá nhanh, thoáng chốc đã biến mất, nếu Kyubi ra tay thực sự thì tính mạng của các anh chắc chắng sẽ không giữ được. Sanan nhìn cô, rồi nhìn Souji, xoay người rời đi, Saito đứng ngẩn người một lát mới nhìn sang cô, mở miệng,

“Ngày mai, cô có thể cùng chúng tôi đi tuần tra.”

“Cảm ơn”

Kyubi rất lễ phép cúi đầu, cung kính cảm ơn. Saito xoay người rời đi, nhưng bước chân liền khựng lại nhìn về phía Kyubi lần nữa.

“Kuybi, tôi có một thắc mắc, không biết cô có thể giải thích giúp tôi hay không?”

“Vâng, chuyện gì ạ?”

“Về võ thuật, chiêu thức của cô từ đâu mà ra?”

“Là tôi tự học”

Saito nheo ánh mắt, liền sẹt qua tia nghi ngờm lại, nói tiếp: “Tại sao cô đủ sức trốn đi, mà vẫn ở đây?”

“Vì ở đây có những người tốt. An toàn cho chị Chizuru hơn.”

Saito không nói gì thêm, chỉ mỉm cười, ánh mắt âm trầm rồi nhìn sang Souji đang ngồi im lặng bên thềm nhà, ánh mắt hai người trao đổi nhau, rồi Saito rời đi. Souji cười vui vẻ nói với cô.

“Lần đầu tiên, tôi thấy Saito có thể nói thẳng suy nghĩ mình ra như vậy đấy. Kyubi, cô đúng là nữ nhân đặc biệt”

Souji nói xong xoay người vào trong phòng, Saito cũng rời đi rồi, chỉ còn mình Kyubi ở trong khoảng trống sân đứng nhìn trời. Không phải cô muốn ra ngoài tìm cha nuôi của Chizuru mà có mục đích khác, gần đây Kyubi cảm nhận được thanh huyết katana đang ở đâu đó gần đây, cô muốn một vòng tuần tra xem ở nơi này có nơi nào rèn kiếm ra hay không, hoặc là nó thất lạc ở đâu đó, cũng trong thời đại này mà Kyubi chưa biết đến