Bạch Mã Hoàng Tử

Chương 48



Ông kéo ghế ngồi cách xa chiếc giường của tôi, thở từng hơi nặng nhọc và uể oải.

Một lúc im lặng, rồi ông cũng cất tiếng.

"Đi xe đạp mà còn phóng nhanh vượt ẩu nữa hả con?"

"Ba... ba đã chở cô ả nào thế?????"

"Gì?? Cô ả?"

"Ba còn làm bộ... con đã thấy ba chở cô ta, 1 cô trông như gái điếm!! con đã đủôi theo ba..."

"Chiều nay? Con đã gặp à?"

"BA...TẠI SAO... tại sao lại thế?? Ba.."

Ba tôi thản nhiên trước lời kêu gào trách cứ của tôi,

ông rót ly nước trên bàn bên cạnh rồi cho vào đó 1 viên Upsa C.

Uống từ từ, chậm rãi...

"Cô ta chỉ là 1 người bạn, nhờ ba cho quá giang. Con ko cần nghĩ lung tung... Mà nếu, con có ko tin, cũng ko sao. Ba chỉ nói sự thật thôi."

"Bạn gì mà ăn mặc kinh thế?"

"Vì cô ta thực là người trong vũ trường."

"Ack, sao ba quen bạn như thế?? ><"

"Tình bạn, ko thể phân định về loại người và giai cấp, con gái. Cô ấy thuộc thành phần thế nào, cũng ko có vấn đề gì, nếu cô ấy là người bạn tốt.."

Nói rồi, ba tôi tựa lưng vào ghế và nhắm mắt ngủ, ông thậm chí ko thấy tội lỗi gì <__<

sau 1 lúc, C.K mua phở đem vào,

tôi ra hiệu cho hắn đi nhẹ... thì hắn nhón chân đi như 1 con mèo..

Chúng tôi cố gắng nói thì thào...

"You về nghỉ đi..."

"Đuổi tôi àh??"

"Ko phải, you đã mệt rồi kìa.."

"Ko..."

"... you phải nghỉ ngơi, mai vào trường xem thế nào.."

"Xem gì nữa??"

"Xem học bổng của you làm sao??"

"um..."

"Nghe lời đi mà."

"Nói "I love you" đi thì tôi về!"

"God! Ko, thích ở thì ở!"

Thế là, hắn kéo 1 tấm drap phủ lên sàn đất, nằm xuống đó,

ack, hắn định ngủ lại luôn àh?? Ba tôi còn đang ở đây!

Hơn nữa, trông hắn khá mệt mỏi... và tôi cũng ko muốn, gia đình hắn ghét tôi thêm..

"Này, nếu tôi nói thế thì you về thật à?"

"Right"

"I love you"

"Ko nghe."

">_< i love you!!"

"Hehhe ^-^"

Cuối cùng, thì my bodyguard đã chịu ra về sau khi kiss lên má tôi lần thứ 2, arghh

và bảo rằng sẽ trở lại vào buổi sáng.

...............

Sau những việc đã xảy ra, tôi nghĩ, là tôi đã fall for him...

Nếu trước đây, có đánh chết tôi cũng ko nghĩ chứ đừng nói là "Yêu" hắn TT__TT

thì bây giờ, tôi cảm thấy câu ấy rất dễ dàng...

.....................

::Ngày hôm sau::

Bác sĩ bảo rằng tôi bị chấn thương vùng đầu,

và gãy xương cổ tay phải.. còn lại là trầy xước ngoài da.

Phải ở lại bệnh viện thêm 2 ngày để theo dõi...

Cũng may, tôi bị vụ này sau khi thi xong học kỳ và sắp nghỉ hè.

Dì Út nghỉ làm để chăm sóc tôi, còn ba thì có lẽ đã về khi tôi đang ngủ.

Chuyện ông giải thích, ko hiểu sao tôi lại tin.. vì đó là ba tôi.

Ông, ngoại trừ mẹ ra,hầu như ko có hứng thú với người đàn bà nào khác.

sao tôi ko nghĩ được như thế này sớm hơn, nếu thế thì đã ko có gì rồi,

và hắn đã có thể bay sang London để học.

..

Sáng sớm hắn đã gọi bảo rằng ko thể tới với tôi trong bủôi sáng,

vì nhà trường gọi hắn lên làm việc. Hic hic... Poor my C.K..

Tôi muốn chơi game trong điện thoại cho đỡ chán,

nhưng tay tôi ko thể làm gì được... và vì vậy, tôi chỉ mở nhạc trong máy nghe.

Cửa phòng khẽ mở..

"Ey!! Nhỏ! Bà thấy khá hơn chứ??"

Mai xách 1 túi nhỏ bánh trái bước vào và nhào tới cạnh tôi,

1 người theo sau lưng nó, yah... so poor, là My prince.

Anh mặc chiếc áo màu sẫm, ko bỏ vào quần và tay cầm 1 bó hoa lys..

Hoa cho tôi?? T__T

"Bị nặng lắm phải ko, Giang?"

"Yah.."

"Nhìn bà kìa, thê thảm thiệt. Thứ bảy tui vô, bà còn hôn mê... Kiệt gặp tui hồi sáng ở trường, hắn nói bà tỉnh rồi, tui ghé liền nè. Mà tên Kiệt đó đang bị thầy cô rủa quá trời..."

"Sao?? Thế nào?"

"Tui có biết đâu, chỉ nghe đồn người bên Anh họ đòi gặp..."

Tôi thực sự sốt ruột đến quên cả Hoàng tử đang loay hoay tìm 1 cái lọ,

tôi cứ cắn móng tay trái và mặt mày thì căng thẳng...

"Hoa này cho em, nhưng anh ko biết cắm ở đâu?"

"Ahhh... Giang, bà coi, anh tui mua đó, đẹp ko?"

"Đẹp... cảm ơn anh..nhưng hình như, phòng em ko có lọ hoa..."

"Thế thì em cầm lấy, anh chạy đi tìm cái gì để cắm vào.."

Anh Lam bước tới đặt bó hoa vào tay tôi, mỉm cười, rồi quay ra ngoài,

nếu như bình thường, thì có lẽ tôi đã chết ngấc vì...hạnh phúc. TT__TT

Nhưng bây giờ, đầu óc tôi ngập tràn hình ảnh của C.K..

Hắn bỏ học bổng, sẽ khó khăn nhiều vì tiến thoái lưỡng nan.

"Bà đang nghĩ gì vậy, nhỏ?"

"Ờ.. ko..anh Lam khỏi bệnh chưa?"

"Khỏe rồi. Mà tui thấy sao bà có vẻ mất cảm giác với anh tui roài??"

"Huh?? mất cảm giác gì?"

"Tui nghĩ, Kiệt yêu bà thật lòng đó. Thôi bà hãy đón nhận đi, và đừng mơ nghĩ lung tung..."

"Uh, tui biết..."

Mai thở dài, ngó bó hoa của anh Lam trên tay tôi.

Ánh mắt nó có phần chán chường... rồi nó hạ giọng..

"Tui cứ hy vọng sẽ giúp bà chinh phục anh tui, để ảnh quên cô nàng kia đi.. nhưng lại bị ông Chí Kiệt này làm hỏng bét."

"Hả? CÔ NÀNG NÀO??"

"Trời, bà làm gì la to thế?? thì người ảnh yêu chứ ai!!"

O__o Mai, nó thật biết lúc để vén bức màn bí mật,

nó cho tôi biết câu chuyện của Hoàng tử vào cái lúc tôi đang bầm dập thế này đây.

T___T