Bách Luyện Thành Yêu

Chương 48: Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt



“Nhện, có thể nói cho anh biết lý do không?” – Ám Ảnh nhìn tôi đầy phức tạp.

Hử?! Hình như hôm nay Ám Ảnh không giống bình thường nha. Tôi hơi hoài nghi trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn cực kỳ thối hoắc mà vênh mặt hất tóc trả lời: – “Không được!!”

Ầm ~ Nghe câu trả lời của tôi, Ám Ảnh thiếu chút té xỉu nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.

“Vậy chúng ta bắt đầu thôi.” – Ám Ảnh nói xong liền bày ra tư thái tấn công.

“Chờ một chút!” – tôi giơ tay ngăn lại – “Em nhớ lúc trước anh từng hứa với em, nếu có một ngày em muốn giết anh thì anh sẽ đứng yên cho em xuất thủ trước một chiêu, anh còn nhớ không?”

Ám Ảnh trầm mặc, trong lòng cười khổ, thật không nghĩ tới câu nói đùa lúc trước lại trở thành sự thật. Vận mệnh đúng là khó đoán.

“Anh nhớ. Anh sẽ thực hiện lời đã hứa.” – nói xong liền đổi sang thế phòng thủ.

“Như vậy không công bằng!!!” – thành viên Tuyết Nhạn Các bất bình tức giận la lên.

Ám Ảnh giơ tay ngăn cản bọn họ, sau đó bình tĩnh nói với tôi: – “Tốt rồi, anh đã chuẩn bị xong, em mau đánh đi!”

Tôi cười hắc hắc, lôi Sát Quỷ ra: – “Ám Ảnh, anh không cần ngây ngốc đứng một chỗ nha, nhớ phải tránh né đó.”

Tôi đương nhiên không hy vọng anh ấy tránh né, sở dĩ nói như vậy là vì chiêu “lạt mềm buộc chặt”. Nếu anh ấy thật sự né đòn, lúc đó mới gọi là thảm họa.

Đúng như tôi đã nghĩ, Ám Ảnh lắc đầu: – “Nếu đã hứa nhường em một chiêu, dĩ nhiên anh phải đón nhận một mũi tên của em rồi. Anh không tin bản thân sẽ bị một mũi tên giây sát a~”

Lời này của Ám Ảnh cũng là cách để giải thích với thành viên Huyết Nhạn Các. Những người luôn tin tưởng vào thực lực của Ám Ảnh nghe xong câu này đều nở nụ cười. Một cung tiễn thủ không có khả năng giây sát một kiếm sĩ. Huống hồ Ám Ảnh không phải là kiếm sĩ hạng thường. Đón một mũi tên không tính là thua lỗ lớn.

Nhìn biểu hiện của đám người Huyết Nhạn Các, tôi cười khảy trong lòng. Một đám người cô văn quả lậu (kém hiểu biết), để cho các người mở rộng tầm mắt, hãy nhìn ta làm thế nào giây sát Ám Ảnh a ~

Đương nhiên ở trên chỉ là suy nghĩ trong lòng tôi, ngoài mặt thì tôi vẫn tỏ ra nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc, bình tĩnh kéo căng dây cung, sau đó nói với Ám Ảnh: – “Anh chuẩn bị nhé, em bắn tên đây!!”

Ngũ tặc đứng bên cạnh đổ mồ hôi run rẩy. Xời ơi, nhìn vào còn tưởng đây là tràng quyết đấu bình đẳng giữa hai người quân tử, nhưng chỉ có bọn họ mới biết Nhện đã hèn hạ tính toán như thế nào, đây chỉ là hiện trường của một màn thi đấu vô sỉ mà thôi.

Vèo ~ Mũi tên phá không bay tới. Bởi vì khoảng cách giữa chúng tôi không xa bao nhiêu. Cho nên chưa tới 1/1000 giây, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Cửu Cửu Sát đã nở bung ra, 99 mũi ngân châm tẩm độc lập tức chui vào cơ thể của Ám Ảnh.

Tôi đã tính toán rồi, 99 mũi ngân châm có thể tạo ra tổn thương 12870 điểm. Cho dù chỉ bắn trúng một nữa thì cũng tương đương 6 ngàn điểm. Ám Ảnh là mẫn kiếm sĩ, dựa theo cấp bậc của anh ấy mà tính, huyết lượng của anh ấy nhất định không quá 4 ngàn. Chỉ cần anh ấy không né tránh thì mũi tên của tôi có thể dễ dàng giây sát anh ấy.

Đúng y như tôi đã tưởng tượng, 99 ngân châm vừa bắn trúng Ám Ảnh, trên đầu anh ấy đô đô nhảy lên một loạt con số màu đỏ (điểm huyết lượng bị trừ). Tất cả người chơi còn chưa kịp biết chuyện gì đã xảy ra, Ám Ảnh đã biến thành một đạo ánh sáng biến mất khỏi hiện trường…

Toàn bộ thành viên của Huyết Nhạn Các giống như bị trúng thạch hóa thuật (biến thành đá), cương cứng tại chỗ. Đây là ảo giác? Hay là bug? Đó là suy nghĩ chung của mọi người. Ngay cả ngũ tặc đã sớm biết uy lực của Cửu Cửu Sát vẫn không khỏi sợ hãi mà kêu lên một tiếng. Cái gì gọi là một kích tất sát (một chiêu chết ngay). Đây chính là.

Tại hiện trường, trừ bỏ tôi còn giữ được thần trí thanh tỉnh thì có thêm một người nữa, đó là anh bạn phóng viên đang núp trong bóng tối. Người này dùng máy ảnh để quay đặc tả dáng người cao ngất của tôi, mái tóc dài tung bay trong gió của tôi, khăn che mặt xinh đẹp của tôi, đôi đồng tử màu đỏ sậm thần bí của tôi… nói chung là hình dáng kiệt suất của tôi.

Sau 7s, thành viên của Huyết Nhạn Các thoát khỏi trạng thái hóa đá, lúc này họ phẫn nộ trừng mắt nhìn tôi, đồng thời xuất ra binh khí. Đổ mồ hôi ~ Chẳng lẽ các ngươi tính giết ta báo thù cho Ám Ảnh à? Nghĩ đến đây tôi vội lấy ra một cây Cửu Cửu Sát khác, triệu hồi Hồng Nương. Ngũ tặc nhìn tình hình cũng nhao nhao rút vũ khí vào tư thế chuẩn bị.

Núp trong bóng tối, phóng viên Cocacola cõi lòng đầy kích động. Tin tức hôm nay đúng là rúng động nha. Đầu tiên là cung tiễn thủ thần bí một chiêu miểu sát Ám Ảnh, thứ hai là… sắp có chuyện đổ máu ở đây. Kỳ báo hôm nay đảm bảo sẽ bán chạy. Sắp được tăng tiền thưởng rồi… há há… Bạn Cocacola hưng phấn điều chỉnh ống kính, quay chụp toàn cảnh tràng diện của hai phe.

Có điều, dự đoán của anh bạn phóng viên này đã không xảy ra. Thành viên Huyết Nhạn Các có vẻ rất kiêng kị mũi tên trong tay tôi, không ai xuất thủ trước cả. Đúng lúc này, một vị đoàn trưởng nhận được tin tức nào đó, phất phất tay, ra hiệu cho mọi người thu hồi vũ khí. Người này nhìn tôi với ánh mắt đầy phức tạp, sau đó dẫn đầu rời đi. Xem ra Ám Ảnh đã sống lại ở điểm hồi sinh, sau đó gửi tin bảo bọn họ không được gây khó dễ với tôi. Đây cũng là chuyện tôi đã dự liệu từ trước.

Sau khi tình hình đã yên, tôi trầm tư một thoáng, nói với Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó: – “Mập mạp, anh đi điều tra về Hồi Nhân Dạ. Người này dám động tới nam nhân của bà… bà nhất định không tha cho hắn. Hãy đợi xem bà xử trí hắn ra làm sao. Grừ…”

Ngũ tặc nghe xong thì đổ mồ hôi, nghĩ thầm, chời, không phải chính tay cô giết chết Ám Ảnh hả… đúng là đồ vô sỉ bỉ ổi!!!

Ngày hôm sau, chúng tôi không thể chờ đợi nổi mà tranh giành mua cho được một tờ Hồng Hoang nhật báo. Tiêu đề bài báo được in thật đậm, “Bang chủ Huyết Nhạn Các Ám Ảnh bị miểu sát!!”. Dùng đến hai cái dấu chấm than màu đỏ lận nha, cực kỳ chói mắt.

|Ngày hôm qua, phóng viên bí hiệu 008 của tòa soạn, khi đi đến vùng Đông Giao bên ngoài Thực Nguyệt thành để điều tra tình hình quái vật gần đây, đã ngẫu nhiên tận mắt chứng kiến một trận quyết đấu bí mật. Song phương đều là người nổi tiếng. Một người là bang chủ của Huyết Nhạn Các, Ám Ảnh. Người kia là đoàn trưởng của Tật Phong Lữ Đoàn thần bí trong truyền thuyết. Vì vậy, phóng viên bí hiệu 008 liền trốn ở một bên, vụng trộm quay chụp được trận quyết đấu kinh điển này. Thật không ngờ Ám Ảnh vậy mà bị một mũi tên miểu sát!!!!! Đoạn video đã được đăng tải trên trang web chính thức của Hồng Hoang.|

Đọc xong, chúng tôi liếc mắt nhìn nhau: – “Lần này chúng ta lại một lần nữa vang danh thiên hạ.”

“Sai. Là Nhện lại một lần nữa vang danh thiên hạ.”

“Hừ… chuyện này thì tính là gì. Cơ hội để nổi danh đầy rẫy ra đấy.” – tôi vẫy tóc, một bộ khinh thường trả lời.

“Nhện, tên Thiên Hạ Long Quỷ lại gởi tin, muốn thuê chúng ta thủ thành, giá tiền nâng lên gấp đôi.” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó đọc tin nhắn xong liền báo lại.

“Không đi!” – tôi kiên quyết nói, tôi thật sự không muốn nhìn thấy cái tên biến thái kia – “Hay là mọi người đi đi.”

Ngũ tặc cùng lắc đầu: – “Cô không đi thì chúng tôi cũng không đi.”

“Í…” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó lại đọc tin, sau đó kinh ngạc la lên, làm mọi người hiếu kỳ quay đầu nhìn hắn.

“Sao vậy mập mạp?”

Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó nhìn tôi, nói: – “Là tin của Ám Ảnh, muốn mời chúng ta thủ thành.”

Ngũ tặc đồng loạt quay đầu nhìn tôi, ánh mắt kỳ quái, làm tôi nổi cả da gà da vịt.

“Mọi người nhìn tôi làm gì. Mập mạp, mau hỏi xem anh ấy trả bao nhiêu, giá cả phù hợp thì chúng ta sẽ đồng ý.” – tôi giả vờ điềm tĩnh, kỳ thực trong lòng tôi cũng kinh ngạc y như bọn họ. Tôi căn bản không nghĩ đến Ám Ảnh sẽ làm như vậy. Anh ấy muốn làm gì đây?

“10 vạn lượng.” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó nói.

“Cũng không tệ. Dù sao hiện tại chúng ta không có mối làm ăn nào. Chi bằng nhận mối này, mọi người nghĩ sao?” – tôi hỏi ý kiến của ngũ tặc.

“Đờ mờ!!! Cô muốn đi thì cứ nói thẳng, bày đặt màu mè làm gì.” – ngũ tặc đồng loạt khinh bỉ tôi.

Thế là chúng tôi gửi tin đáp ứng vụ làm ăn với Ám Ảnh. Có điều thời gian thủ thành vẫn chưa tới, chúng tôi hoạt động như cũ, ngũ tặc thì luyện cấp, tôi thì đi dạo lòng vòng tìm cách hoàn thành nhiệm vụ.

Hôm nay, tôi quyết định không đi dạo trong thành mà ra ngoại ô. Ở trong thành, NPC nhiều như cỏ dại, muốn hỏi cũng không biết hỏi đến khi nào. Chi bằng ra bên ngoài thử thời vận còn hơn. Tôi đi dọc theo một ngọn núi ở phía đông, hễ đụng phải NPC nào là tôi lại hỏi về Bàn Cổ thủ ấn, như cũ đều gặp những người không biết chút gì.

Một đường lang thang, dần dần đi sâu vào núi. Lúc này, tôi gặp được một NPC tiều phu. Theo thói quen, tôi lập tức chạy tới chào hỏi: – “Xin chào!”

Tiều phu ngẩng đầu nhìn tôi, có chút trách cứ nói: – “Ngươi là người ngoại tộc, chạy tới chỗ này làm gì. Đừng đi về phía trước nữa, mau rời khỏi đây ngay.”

Xì ~ tôi thầm mắng trong lòng, ông kiêu căng làm quái gì, chẳng phải chỉ là một NPC thôi sao, càng không cho tôi đi qua thì tôi càng muốn đi qua. Nghĩ thế, tôi liền giả bộ quay người đi trở về, chờ đến khi NPC đã khuất bóng mới lén lút chạy ngược trở lại, tiếp tục đi sâu vào núi.

Trên đường đi không gặp bất kỳ quái vật nào, hình như nơi này cách chỗ luyện cấp rất xa, hừm, thực vắng vẻ, rất quái lạ, hay là bên trong có ẩn tình gì đây?! Đi một hồi thì đến một sơn cốc, lúc này hệ thống thông báo “Bạn phát hiện cấm địa của Bạch Lang tộc”.

Cấm địa của Bạch Lang tộc? Tôi nhìn quanh, ở đây không có một cành cây ngọn cỏ nào luôn, sơn cốc trụi lủi như một hòn núi giả, không một chút sức sống. Vách đá trơn nhẵn thẳng đứng, không thể trèo lên cao. Đây là địa điểm dễ thủ khó công, rất thích hợp để xây thành trấn.

Lại nói, nếu đây là cấm địa của Bạch Lang tộc, vì sao không có bóng dáng của thủ vệ nhỉ? Chẳng lẽ… có quái vật trấn thủ ở đâu đây? Tôi khẩn trương cầm lấy Sát Quỷ, cẩn thận dò xét xung quanh. Không có phát hiện gì. Tôi cau mày nhìn vách đá dựng đứng. Hay là có cơ quan ám đạo gì đó? Nếu là cơ quan… thì phải gọi ngũ tặc đến giúp rồi.

Ngũ tặc đến nơi liền chia thành 2 đội. Đổi Trắng Thay Đen và Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó một tổ. Trộm Long Tráo Phụng và Tiểu Tặc một tổ. Từ hai bên vách núi bắt đầu tìm tòi dò la. Tôi và Tuyệt Mệnh rãnh rỗi ngồi một bên giám sát.

“Nhện, có phát hiện!” – Trộm Long Tráo Phụng truyền tin đến.

Tôi đang nhàm chán đến sắp ngủ gụt, nghe thấy thế liền hưng phấn nhảy dựng lên, xông xáo chạy tới chỗ bọn họ. Thứ tôi trông thấy là hình ảnh hai người bọn họ giống như con thạch sùng đang dán cứng vào vách đá, sờ tới sờ lui, cực kỳ giống hành vi sàm sỡ thiếu nữ của mấy gã dâm tặc. Phì ~

“Làm sao? Có phát hiện gì?” – tôi thắc mắc hỏi khi thấy hành vi quái dị của họ.

“Phía sau chỗ vách núi này là không gian rỗng, nhất định chính là cơ quan, nhưng bọn tôi không tìm thấy chốt mở.” – Trộm Long Tráo Phụng bất đắc dĩ giải thích.

“Rỗng?” – tôi đưa tay gõ thử, quả nhiên âm thanh vang lên khác với phần vách đá bên cạnh.

“Mọi người cùng tìm đi.” – Đổi Trắng Thay Đen và Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó cũng chạy tới gia nhập đội ngũ “thạch sùng”.

Tôi triệu hoán Hồng Nương, hỏi nó: – “Hồng Nương, ngươi có thể mở cánh cửa đá này không?”

Trên đầu Hồng Nương nhỏ xuống một giọt mồ hôi lớn, run rẩy lui về sau vài bước, lắc đầu. Haiz… đến Hồng Nương cũng không đủ sức mở a~

Tôi nhìn cửa đá, mở miệng nói: – “Vừng ơi mở ra!” Không phản ứng.

“Đậu ơi mở ra!” Không phản ứng.

“Nhện ơi mở ra!” Cũng không phản ứng.

“Đêm sáng mở ra!” Như cũ không phản ứng.

Làm thế nào cũng không phản ứng, tôi nhíu mày suy tư, bàn tay nhàm chán đặt trên vách đá bắt đầu gõ gõ theo giai điệu bài hát đăng nhập của trò chơi.

Đinh đang ~ Đinh đang ~

Ầm ~ ngay khi giai điệu kết thúc, cửa đá đột nhiên mở ra. Bàn tay tôi vẫn còn lơ lửng giữa không trung. Tôi ngây ngẩn cả người. Không phải chứ? Như vậy cũng được?!? Hay là bọn họ đã tìm ra chốt mở. Tôi vội quay đầu nhìn bốn con thạch sùng, thấy họ đang kinh ngạc nhìn tôi, toàn bộ đều hóa đá.

Mất nửa ngày, Đổi Trắng Thay Đen mới chửi thề một tiếng: – “Đệch!! Như vậy cũng được? Nhện à, anh đây thật hoài nghi cô chẳng lẽ chính là bà con thân thuộc của Bàn Cổ đại thần hay sao?!?”

Tứ tặc gật đầu phụ họa, dùng ánh mắt nhìn xem biến thái mà quan sát tôi.

“Hứ… mọi người đây là đang ghen tỵ sao?” – tôi hất cằm, dẫn đầu đi vào sơn động.

Sơn động không lớn, nhìn một cái liền thấy không sót thứ gì. Toàn bộ sơn động là một hình bầu dục. Chính giữa là một hồ nước đen rộng khoảng 30m, tách sơn động ra làm hai nửa. Nối liền hai nửa này là một cây cầu nhỏ chỉ vừa đủ cho một người đi qua. Phía bên chúng tôi đang đứng hoàn toàn trống trơn, chỉ có vài cây cột đá. Mà phía bên kia chính là phù điêu của Bàn Cổ đại thần, bên dưới phù điêu là một cái bàn đá, bên trên bàn đá đặt một hộp gỗ. Chúng tôi nhìn hộp gỗ, sau đó liếc nhau, Đổi Trắng Thay Đen dợm người muốn đi tới, tôi lập tức ngăn lại.

Tôi cất Sát Quỷ đi, cảnh giác nhìn xung quanh, không cảm giác có khí tức của bất kỳ sinh vật nào. Tuy nhiên, tôi vẫn mang máng thấy có gì đó không ổn. Tập trung tinh thần cảnh giác cao độ, tôi chậm rãi đi tới cái bệ đá. Chỉ có 100m mà tôi mất hơn 10 phút đồng hồ mới lết tới nơi. Tôi đưa tay lau mồ hôi, quay đầu ra hiệu cho ngũ tặc, thấy họ nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng. Tôi hiểu, bọn họ không muốn tôi đụng vào cái hộp kia, nói không chừng đây là bẫy rập gì đó. Nhưng tôi vẫn can đảm vươn tay tới, bởi vì dù sao tôi đây không sợ chết.

Đông ~

Tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã cảm thấy trời đất quay cuồng, sao kim bay tán loạn trước mắt. Chờ đến lúc tôi khôi phục lại tri giác mới phát hiện bản thân đang đứng ở cửa động. Ngũ tặc nhìn tôi đầy thương hại.

Tôi nuốt bổ huyết hoàn xong mới hỏi thăm.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Là cái gì đã tập kích tôi vậy?”

Ngũ tặc đồng loạt nhìn về ao nước: – “Vừa rồi từ trong ao duỗi ra một cái xúc tu, quấn lấy cô rồi đập một phát cô liền bay ra xa.”

Xúc tu? Chẳng lã là bạch tuộc? Thanh trạng thái của tôi chỉ thông báo tôi bị Bàn Cổ Thủ Hộ Giả công kích. Tôi căn bản không nhìn thấy đối thủ của mình tròn méo ra làm sao. Tôi xoa trán, đi tới gần bờ ao, nhìn xuống nước. Mặt nước một mảnh yên tĩnh nha, đâu có vẻ xôn xao gì?! Haiz… thiệt là, vật gần ngay trước mắt lại lấy không được. Buồn bực – ing. Không biết bên trong cái hộp đựng thứ gì nhỉ?

Lúc này hệ thống đột nhiên thông báo.

>> Hệ thống: Nhiệm vụ Hồng Hoang đại lục mật bảo đã hoàn thành. Mời bạn đến gặp Lưu Tinh để giao nhiệm vụ.

Cái gì? Tôi ngây ngẩn cả người. Không ngờ cái hộp kia chính là Bàn Cổ thủ ấn a~