Bách Luyện Thành Yêu

Chương 13: Kế sách của Nhện



Nửa giờ sau, chúng tôi một đoàn 6 người nghênh ngang đi giữa rừng rậm Tri Chu, trong miệng tôi còn ngậm một cây nấm mà Trộm Long Tráo Phượng vừa nướng xong.

“Phía trước là lãnh địa của Nhện Tuyết Lê Độc, 30 cấp, độc của ta đối với chúng nó không có hiệu quả, Tiểu Mệnh cùng Nhện đánh tiền phong, lão Nhị và lão Tam phụ tá, ta cùng Tiểu Tặc trợ giúp.” – Đổi Trắng Thay Đen là đoàn trưởng, là người chỉ huy trong chiến đấu.

“Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể đứng sau lưng nữ nhân, em muốn đánh tiền phong.” – Tiểu Tặc nhút nhát e lệ nói, có điều giọng nói không đủ độ mạnh…

Đổi Trắng Thay Đen liếc một cái: – “Ngươi là xử nam sao?” (trai tân, còn gin)

“Vâng…” – Tiểu Tặc thanh âm càng nhỏ xuống, trong lòng nghi hoặc vì sao đoàn trưởng lại hỏi vấn đề này.

“Vậy mà dám tự xưng là nam tử hán đại trượng phu hả? Con nít con nôi, đứng qua một bên đi. Ngươi thành thành thật thật đi phía sau cho ta.”

Oạch ~ Tôi nghe xong thì té cái rầm. Chuyện này với chuyện kia thì liên quan gì nhau???? Nhưng mọi người không ai có phản ứng gì, giống như đã thành thói quen. Cho nên biểu hiện của tôi thiệt quá cùi bắp, y chang tiểu bạch (ngu ngốc) chưa trải sự đời. Tôi tranh thủ thời gian điều chỉnh thái độ một thoáng, tản lơ như chưa xảy ra cái gì. Đang lúc tôi điều chỉnh tâm tình, Tuyệt Mệnh lại nói một câu khiến tôi té cái rầm lần nữa.

“Chẳng lẽ anh không phải xử nam sao, đoàn trưởng đại nhân?” – không phải câu hỏi, giọng điệu 10 phần khẳng định.

Tôi và Tiểu Tặc cùng quay đầu nhìn Tuyệt Mệnh và Đổi Trắng Thay Đen, suy đoán bậy bạ một thoáng, giữa hai người này nhất định có gian tình…

Cá nhân tôi cho rằng lời nói của Tuyệt Mệnh rất tức cười, nếu đổi lại là Thú Thú, đảm bảo đã ôm bụng cười lăn lộn rồi. Nhưng mấy tên tặc ở đây đều câm như hến, giống như có người đang kề đao ngay cổ nghiêm cấm họ mĩm cười vậy.

Tuyệt Mệnh nói với Tiểu Tặc: – “Một lát em đi theo chị đánh phía trước.”

Tiểu Tặc không có quyền lên tiếng phản đối luôn, bị áp bách phải gật đầu đồng ý. Đứa nhỏ đáng thương a~

Lúc này, lòng hiếu kỳ của tôi giành cho Tuyệt Mệnh đã đạt đến đỉnh điểm. Ngũ tặc hình như rất sợ cô ấy. Tuy vẫn cười nói vui vẻ nhưng không ai dám mở miệng trêu ghẹo bông đùa quá trớn. Tôi đoán, 4 người bọn họ quen biết ở ngoài đời, là quan hệ thế nào đây nhỉ? Tôi lén nhìn Tuyệt Mệnh, biểu hiện lạnh như băng, trong đầu liền vẽ ra một hình ảnh: một quý bà và một đám người hầu. Nghĩ thế thôi liền nhịn không được, tôi bật cười ra tiếng.

“Nhện, nhìn thấy đồng bọn liền vui vẻ như vậy hả?” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó chỉ con nhện Tuyết Lê Độc ở đằng trước.

“Xí, tôi đẹp hơn nó nhiều.” – tôi thẳng tay gạt bỏ thuyết pháp vô đạo đức của anh ta.

Cả bọn giả bộ muốn nôn mửa… Bông đùa thì bông đùa, đã tiến vào khu vực quái cấp 30, cả bọn đều hết sức cẩn thận. Gần tới đầm lầy sương mù rồi, nếu treo ở đây liền chết không nhắm mắt nha.

Tuyết Lê Độc có hình dáng rất to lớn, ý thức về lãnh địa lại mãnh liệt, cho nên chúng luôn hành động đơn lẻ. Đối với đám người muốn lén lút đi xuyên qua như chúng tôi thì thiệt là có lợi. Nhưng mà, một khi xảy ra va chạm, nhất định phải hạ gục nhanh tiêu diệt gọn đối thủ, bởi vì nếu quay đầu chạy trốn sẽ dẫn tới càng nhiều nhện độc hơn nữa, lúc đó cả 6 cái mạng cùi này đều chết không có chỗ chôn.

Cả bọn xếp thành một hàng dọc, người đằng trước cách người đằng sau đúng 2 bước chân, sau đó dùng cách đi hành quân, len theo phạm vi cảnh giới của 2 con Tuyết Lê Độc mà tiến lên phía trước. Thoạt nhìn rất giống đội ngũ bưng mâm quả trong lễ cưới. Lúc này nếu có một tay cung thủ nào bắn một phát tên, đảm bảo có thể xiên cả đám thành một xiên thịt nướng!!!

“Con bên trái đang tiến tới!” – Tiểu Tặc thất thanh la lên.

“Đậu xanh rau má!” – Đổi Trắng Thay Đen nghiến răng nghiến lợi hỏi – “Là ai làm?”

Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, run rẩy giơ tay: – “Hình như là ta… bụng hơi lớn, lộ ra bên ngoài…”

“Trụ Tử, ngươi phải giảm béo…” – Trộm Long Tráo Phượng hảo tâm nhắc nhở.

Không thèm để ý đến mấy tên dở hơi còn đứng nói chuyện tầm phào vào giờ phút này, Tuyệt Mệnh chộp lấy Tiểu Tặc chạy lên phía trước. Thấy hai người vọt qua mặt, Đổi Trắng Thay Đen vội vàng ra lệnh.

“Tất cả xông lên. Đừng để con bên phải cũng lây vào…”

Bởi vì Đổi Trắng Thay Đen đang phẫn nộ với Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó, không khí trong đội hơi căng. Tôi là người ngoài, không có quyền mở miệng, cho nên tôi quyết định đứng ở một bên tận lực bắn tên.

Sát Quỷ có tầm bắn khá xa, phạm vi sát thương là 300m-500m. Hiện tại, tôi cách con Tuyết Lê Độc rất gần, có thể nhìn thấy đôi tròng mắt đen thui của nó… haiz… khoảng cách này sẽ khiến lực công kích bị giảm đi một nửa.

Tôi bắn vài mũi tên tinh thiết, không lấy đi bao nhiêu máu của nó, thế là dứt khoát đổi sang mũi tên răng sói, chuyên tâm bắn vào tròng mắt của quái vật. Sau khi bắn được hơn 30 mũi tên, tôi rốt cuộc làm nó bị mù. Nhờ bắn vào chỗ hiểm nên chỉ số công kích đề cao, hiện tại Tuyết Lê Độc chỉ còn một nửa thanh máu. Có điều, tôi không biết chuyện này là tốt hay xấu nữa. Bởi vì con nhện nó… cuồng hóa rồi. Nhện Tuyết Lê Độc, 30 cấp, tiến vào trạng thái cuồng hóa phi thường đáng sợ. Lực công kích tăng gấp đôi. Đám Tuyệt Mệnh không dám đến gần nó luôn, vội vàng lăn ra xa, cả người bám đầy bụi đất, trông rất chật vật.

Đổi Trắng Thay Đen cười khổ nhìn tôi: – “Nhện, không ngờ cô lại trâu bò như vậy. Tôi chưa lần nào có thể khiến quái nổi cuồng đây.”

Choáng ~ đây là đang khen hay đang chửi tôi đó?!

Chuyện là do tôi gây ra, nếu hiện tại không thể giải quyết, cả bọn sẽ vinh quang hy sinh. Tôi đảo mắt suy nghĩ, thoáng nhìn Con Nhện đang nằm ngủ như chết trên lưng, linh cơ chợt lóe, tôi xách Con Nhện ra, cầm đám dây leo quấn quanh nó, xoay thử vài vòng, sau đó giống như vung chùy ném nó vào Tuyết Lê Độc.

Rầm ~ đây là âm thanh lúc Con Nhện đánh lên Tuyết Lê Độc. Oạch ~ đây là âm thanh lúc Con Nhện rơi xuống đất. Loảng xoảng~ đây là âm thanh lúc Tuyết Lê Độc té ngã.

Cú va chạm tạo ra một kết quả cực kỳ ngoài dự đoán. Kẻ đâm và kẻ bị đâm đều rơi vào trạng thái choáng váng. Nhìn thấy trên đầu Tuyết Lê Độc hiện lên ký hiệu “mê muội”, 4 tặc 1 thích khách không chút lưu tình nhào lên, có bao nhiêu kỹ năng đánh đấm gì đó đều sử ra hết.

Ánh mặt trời. Ánh đao. Tử vong bạch quang (vầng sáng lúc quái/hay người bị chết sẽ xuất hiện). Lam quang từ khí cụ bằng đồng. Toàn bộ màu sắc này hợp lại tạo thành một hình ảnh cực kỳ đẹp đẽ.

Đổi Trắng Thay Đen cười ha hả đem khí cụ bằng đồng vừa rơi ra từ con quái, phát nỏ chuyên dụng của đạo tặc, đưa cho Trộm Long Tráo Phượng, sau đó quay đầu nói với tôi.

“Nhện, nguyên lai sủng vật của cô có công dụng này nha, đúng là tuyệt chiêu.”

Tôi… câm nín rồi.

Thừa dịp Con Nhện còn chưa thanh tỉnh, tôi vội vàng đem nó nhặt lên, vác trở lại trên lưng, dù sao nó ngủ mê mệt, chẳng biết tôi đã làm gì với nó. Sau đó, tôi bắt đầu cúi đầu dò xét dưới bãi cõ tìm tinh thiết mũi tên.

“Nhện, cô bị rớt đồ hả?”

“Không phải. Tôi đang tìm mấy mũi tên lúc nãy bắn ra.”

“Cô… cũng quá keo kiệt đi à. Chẳng phải chỉ là mấy mũi tên thôi sao…”

“Lãng phí là phạm tội đó, anh biết không?” – tôi chẳng buồn ngẩng đầu – “Lôi Phong sư phụ từng nói phải biết quý trọng từng cái đinh ốc, mà mấy mũi tên tinh thiết của tôi còn đắt giá hơn đinh ốc nhiều.”

Ngũ tặc đoàn rốt cuộc thông suốt suy nghĩ của tôi, thế là cả đám bắt đầu giúp tôi tìm mũi tên.

Hữu kinh vô hiểm vượt qua lãnh địa của Tuyết Lê Độc, trước mắt chúng tôi liền sáng trưng, cuối cùng đã sống sót vượt qua rừng rậm Tri Chu. Cả bọn thở dài một hơi. Nhưng mà hiện tại chúng tôi lại đụng tới một nan đề mới – đầm lầy sương mù.

Đầm lầy và rừng rậm có đường ranh giới rất rõ ràng, liếc mắt liền nhìn thấy một vùng sương trắng lửng lờ trôi nổi bên trên đầm lầy, giống như một vách tường trắng ngà. Tôi vươn tay bắt lấy một đám sương, là dạng đậm đặc, cảm thấy thật thần kỳ.

“Trụ Tử, thời beta ngươi làm sao vượt qua chỗ này?” – Đổi Trắng Thay Đen nhìn đám sương trắng quỷ dị trước mắt, nghi ngờ hỏi Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó.

“Hồi đó sương mù nhạt hơn thế này nhiều. Hiện tại dày đặc đến nỗi không nhìn thấy năm ngón tay luôn á…” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó hiển nhiên đã bị đám sương mù này hù dọa, vẻ mặt sững sờ.

“Có ít sương mù hơn nữa thì ngươi cũng không có khả năng đi ra ngoài được, ngươi là kẻ mù đường. Cho nên, nói vào điểm chính cho ta.”

“Vâng vâng…” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó nhìn nhìn tôi – “Lúc đó ta đi chung với một cung tiễn thủ, hắn đem dây thừng cột vào mũi tên, sau đó bắn, hai đứa ta là lần theo dây thừng mà đi ra.”

Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó vừa nói xong, Tuyệt Mệnh liền móc ra một bó dây, quăng qua cho tôi. Cầm lấy bó dây, tôi rú lên: “That’s right baby… go go go…”

Tôi rút ra mũi tên tinh thiết, cột dây thừng vào đầu mũi tên, kéo căng dây cung. Vèo ~ mũi tên mang theo sợi dây thừng vọt vào làn sương mù.

“Nhện, mũi tên của cô có thể bắn bao xa?”

“Nếu không gặp trở ngại… đại khái là khoảng 800 mét.”

“Chết rồi.” – Tuyệt Mệnh hoảng hốt – “Dây thừng của ta chỉ có 600 mét thôi.”

Một đám té cái rầm, trừ bạn Tiểu Tặc, người đang nắm đầu bên kia của sợi dây.

“Nhện tỷ, mũi tên ngừng lại rồi, hình như bắn trúng cái gì đó.” – Tiểu Tặc nhấc tay lên, vẫn còn 3 vòng dây.

“Có lẽ bắn trúng thân cây a~” – tôi còn chưa nói dứt, từ trong sương mù liền truyền tới một tiếng rống mơ hồ, sau đó là âm thanh bang bang nặng nề.

Mọi người quay mặt nhìn nhau, không biết đây là chuyện gì đang xảy ra!?!

“Dùng kinh nghiệm chơi game online nhiều năm của ta mà đoán… có một quái vật với thân hình to lớn đang chạy tới. Bình thường, trong tình cảnh này, chúng ta chỉ có một lựa chọn mà thôi…” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó nói tới đây thì dừng lại.

“Dám thừa nước đục thả câu hả, đánh chết ngươi!!!!” – một đám vây quanh đánh hội đồng hắn.

“Đừng đánh nữa… đừng đánh nữa… ta nói, ta nói…. leo lên cây a~~~”

Cả đám dùng tốc độ ánh sáng leo tót lên cây, linh hoạt đến đám khỉ cũng phải bái lạy luôn. Đợi đến lúc Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó phục hồi tinh thần thì trên mặt đất chỉ còn một mình hắn.

“Bọn cầm thú!!!!!!!” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó hét lên, sau đó giống như được khí động học trợ lực, phóng một cú liền bay lên, thoạt nhìn rất giống con voi biết bay.

Tôi nhìn hắn mà trong đầu liên tưởng đến câu kịch: “Sự ảo diệu của kinh công chính là ở chỗ, nó có thể khiến một người mập như heo cũng có thể bay lên…”

Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó vừa bò được lên cây, đám sương mù trước mặt rung động một cái. Phốc ~ một con quái nhảy ra. Con này nhìn hơi giống tê giác có cánh, trên lưng và trên cánh đều là lân phiến đen tuyền. Lúc này, con quái đang thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu nhìn khắp nơi, trên ót của nó cắm một mũi tên, đôi cánh thì bị quấn bởi một đống dây loạn xì ngầu.

Ta nói chớ… mũi tên của tôi bắn cao như vậy, làm sao bắn tới thứ gì nha. Không ngờ là một con quái biết bay…

Con quái lao tới với tốc độ cực nhanh, nhưng có vẻ nó không quen thuộc với việc di chuyển trên mặt đất, không biết cách đạp thắng, thế là nó đâm đầu vào một gốc đại thụ. Ngoài tưởng tượng của bọn tôi, nó không bị choáng váng, chỉ hơi lảo đảo liền đứng vững trở lại. Có điều một chuyện khác đã xảy ra, chuyện này thì đúng là ngoài tưởng tượng của cả bọn.

Từ trên cây rơi xuống một bóng dáng, hoàn hảo rơi ngay trên lưng của con quái. Cả đám chăm chú nhìn, hóa ra là Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó. Tên kia thật là xui xẻo a~

“Trụ Tử, nắm chặt, đừng rớt xuống.” – Trộm Long Tráo Phượng tốt bụng khuyên một câu.

“Trụ Tử, nhanh sử dụng thuật Thu Tóm…” – Đổi Trắng Thay Đen la lên.

“Hắc hắc… không biết viên thịt bị đạp bẹp sẽ có hình dạng gì đây ta…” – tôi vừa nói xong đã thấy Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó giơ ngón giữa lên, tay kia thì vẫn nắm chặt một đầu dây, bị con quái xoay, cả người bay vòng vòng trên không.

Cả bọn không biết tâm tình của Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó vào lúc này là như thế nào. Chỉ thấy con quái xuất ra tất cả vốn liếng để giày vò hắn, mà Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó thì như viên kẹo cao su, gắt gao dính chặt trên người quái vật.

Khoảng 20 phút sau, quái vật đột nhiên an tĩnh lại, Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó trượt xuống mặt đất, nằm im không nhúc nhích.

Đổi Trắng Thay Đen nhảy xuống, đi tới bên cạnh, đá đá: “Này, ngươi còn sống không?”

“Không… huhu… vì sao người không may luôn luôn là ta chứ… huhu…” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó khóc lóc kể lể, ôm lấy ống quần của Đổi Trắng Thay Đen hỉ mũi chùi mũi.

“Thu được một sủng vật lợi hại còn bày đặt khoe mẽ, giẫm chết ngươi!” – Một đám nhào vào đánh hội đồng lần nữa, giẫm cho hắn không còn hình người luôn…



Có cư dân nguyên thủy của đầm lầy liền tốt hơn nhiều, trực tiếp đem dây thừng cột vào nó, cả bọn xếp thành một hàng dài, để mặc nó lôi kéo đi tới phía trước, có lẽ một lát sẽ thành công vượt qua.

“Trụ Tử, sủng vật của ngươi là quái vật gì vậy?”

“Chó giữ nhà.”

“Chó giữ nhà? Có loại quái vật này sao?”

“Có lẽ nó là chó giữ nhà của Yêu Hồ tộc…”

“Nói cũng có lý. Nhưng mà… chúng ta có thể bị bắt vì tội trộm cắp hay không?”

“Yên tâm.” – tôi tràn đầy tự tin nói, cả đám quay sang nhìn tôi, chờ đợi tôi nói ra biện pháp hay – “Con này là do mập mạp bắt, cùng chúng ta không liên quan. Có bắt cũng là bắt hắn a~”

Một đám ngã nhào. Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó run rẩy chỉ tay vào tôi.

“Nhện, tôi vốn tưởng cô là một thiếu nữ đáng yêu, không ngờ lại nhìn lầm, từ cừu non biến thành sói xám ngay trước mắt luôn.”

Tôi không thèm để ý lời hắn nói, tiếp tục vui vẻ nắm dây thừng mà đi.

“Trụ Tử, ngươi đặt tên cho nó là gì?” – Trộm Long Tráo Phụng hiếu kỳ hỏi.

“Hắc muội.”

“Nó là giống cái sao?”

Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó trịnh trọng gật đầu: – “Ta kiểm tra rồi, nó không có JJ (tiểu đệ đệ của nam nhân).”

Bịch ~ cả đám ngã xuống.

Trước khi bước vào sương mù, tôi còn thấy khẩn trương, nhưng sau khi xâm nhập thì tôi liền kinh ngạc nhìn xung quanh, bởi vì tôi trông thấy mọi vật rất rõ ràng, không có cảm giác đang ở giữa sương mù dày đặc. Quay đầu nhìn 5 tặc, thấy mọi người giống như bị mù, mò mẫm dò dẫm từng bước đi. Tôi nhịn không được, chạy tới trước mặt Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó quơ quơ tay, không thấy phản ứng, lại chạy tới trước mặt những người khác, không ai có phản ứng cả.

“Mọi người đều không nhìn thấy gì sao?” – tôi hỏi.

“Nói nhảm, ngay cả chóp mũi còn không thấy nữa là…” – Đổi Trắng Thay Đen phàn nàn.

“Nhưng tôi nhìn thấy rất rõ ràng a… bên chân Tiểu Tặc có một gốc cây… ngay trước mặt mập mạp có một vũng nước…” – tôi còn chưa nói hết, Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó liền bước vào vũng nước.

“Á… đúng là có vũng nước…” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó dừng chân, mọi người đồng loạt đứng lại.

“Nhện, cô thật thấy rõ?” – Đổi Trắng Thay Đen khó tin hỏi, nhưng ánh mắt không nhìn tôi, bởi vì anh ta căn bản không biết tôi đang đứng ở đâu.

“Đúng vậy, giống như không có sương mù ở xung quanh.” – tôi trả lời thành thật. Nói xong liền có chút hối hận. Nếu tôi sở hữu một loại công năng đặc dị, nhất định không nên nói cho người khác biết nha, phải giữ bí mật cho riêng mình. Có điều, lời nói ra giống như bát nước hất đi, không thể thu lại.

Tuyệt Mệt nghĩ nghĩ liền nói: – “Sương mù này không phải là sương mù thật sự mà là pháp thuật tạo nên. Nhện, có lẽ cô có một loại trang bị nào đó có thể nhìn thấu mị ảnh.”

“Nhện, cô thực sự có loại bảo bối đó sao? Lấy ra cho mọi người nhìn một chút a~”

Tôi làm gì có bảo bối nào như vậy chứ. Phiền muộn-ing.

Mở đai lưng, đem toàn bộ vật dụng đổ ra nhìn, không có thứ gì đặc biệt hết. Gãi gãi đầu, đụng tới Sát Quỷ Cung, tôi đột nhiên nhớ tới thuộc tính của Mê Cốc Mộc là giải trừ mê chướng… há há… không ngờ Sát Quỷ Cung của tôi còn có năng lực này.

“Hình như là cây cung của tôi. Mọi người cầm thử xem.” – nói xong tôi cầm tay bọn họ đặt lên cây cung.

“Quả nhiên nhìn thấy…” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó nhảy dựng lên.

“Cảm giác tốt hơn nhiều. Chúng ta đi thôi.” – Tuyệt Mệnh nở nụ cười. Kỳ quan thế giới a~ Mọi người mau vây xem~~~

“Nhện, cô đúng là phúc tinh của chúng tôi. Nếu không gặp được cô, chúng tôi có lẽ không qua nổi lãnh địa của Tuyết Lê Độc chứ đừng nói là đi tới tận đây. Cô thật sự quá trâu bò.” – Đổi Trắng Thay Đen duỗi ngón cái khen tôi.

“Hắc hắc…” – tôi cười ngây ngô.

“Đúng đó. Ta lụm được cái nỏ này cũng là nhờ sự may mắn của Nhện. Về sau sẽ nấu nhiều món ăn ngon cho cô thưởng thức.” – Trộm Long Tráo Phượng cực kỳ hiểu ý tôi.

“Hắc hắc…”

“Nói như vậy thì… ta thu phục được Hắc Muội cũng là nhờ công lao của cô. Nếu không phải mũi tên của cô bắn trúng nó, ta sẽ không có được sủng vật lợi hại như vậy.” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó sờ sờ Hắc Muội.

“Hắc hắc…”

“Đúng vậy… tiễn pháp của Nhện tỷ đúng là tuyệt diệu, không cần nhìn cũng có thể bắn trúng con quái…” – Tiểu Tặc vẻ mặt hớn hở nói.

Tôi cười không nổi, nhìn vẻ mặt thành thật của Tiểu Tặc, im lặng, tôi chỉ muốn nói với hắn, này tiểu đệ, phát sinh nhiều chuyện quạ đen như thế không phải lỗi của ta à, muốn trách thì trách ông trời nha… haiz… ai biểu mệnh của ta quá tốt kia chớ…

Vừa ra khỏi đầm lầy sương mù, cả bọn liền sợ ngây người. Trời ơi… đi trên đường tôi thấy rất nhiều cảnh đẹp nhưng so với cảnh vật trước mặt này thì đám đó không là cái gì. Đây mới là cẩm tú sơn thủy a~

Bầu trời trong xanh không một tia tạp chất, sắc xanh lam đẹp đến nao lòng. Một gốc cây cổ thụ khoan thai đứng sừng sững giữa trời đất, giống như nó đã ở đây từ thời khai thiên lập địa, sinh khí mạnh mẽ cuốn hút người khác muốn hướng về. Xung quanh cây cổ thụ lơ lửng những viên lục thạch, chất lỏng trong suốt óng ánh từ bên trong lục thạch trào ra trút xuống mặt đất tạo thành một dòng suối nhỏ. Mà những kiến trúc tinh xảo ở xung quanh là chỗ của người ở hay sao? Không phải bảo tàng nghệ thuật à?

“Cuối cùng cũng có người đến…” – một thanh âm lạnh lùng, không chút độ ấm, phát ra từ miệng của một người đột nhiên hiện ra giữa không trung trước mặt chúng tôi.

Cả bọn di động cổ, từ nhìn cảnh đẹp sang nhìn người đẹp.

Pháp bào màu đỏ. Tóc dài màu đỏ. Đôi mắt màu đỏ. Toàn bộ điều đó tạo nên một khí tức yêu dị cho người đàn ông này.