[Bách Hợp] Yêu Thương

Chương 37: Từng Bước Kinh Hồn 3



Trở lại bàn rượu, đã có mấy cô gái ngồi vây quanh bàn, mấy tên đàn ông trái ôm phải ẵm, một trận cười đùa, Ngô Phong vẫn ngồi ở chỗ cũ, Viên Quỳnh quan sát nét mặt của cô, nhìn cô châm một điếu thuốc, khói trắng làm cho đôi mắt phượng hơi híp lại, lông mi đen dài che lại ánh mắt của cô, làm người khác nhìn không ra suy nghĩ trong lòng cô.

Viên Quỳnh đi tới, đuổi tên đàn em ngồi đối diện đi nơi khác ngồi, mình thì ngồi ở chỗ đó, cầm một chai bia nhìn lên vũ đài, trên vũ đài lúc này đang có một nữ ca sĩ đang hát. Ngô Phong nhìn thấy Viên Quỳnh trở lại bèn ngoắc tay với nàng, ý bảo nàng qua đây ngồi. Viên Quỳnh lại làm như không thấy, mặt lạnh băng.

Ngô Phong thấy nàng không thèm để ý có chút không biết làm sao, sờ sờ mũi, lại phát hiện A Đạt rời đi trước Viên Quỳnh nhưng vẫn chưa quay lại, trong lòng bắt đầu nghi ngờ, thời gian A Đạt rời đi cũng không ngắn.

Qua một hồi, A Đạt mới trở về, trên mặt mang theo chút chật vật, trở về liền đi đến chỗ ngồi của mình, Viên Quỳnh ngồi ở chính giữa, A Đạt đi qua chỗ của nàng thì cảm giác được Viên Quỳnh đang nhéo eo của hắn. Hắn quay đầu nhìn Viên Quỳnh, lại thấy Viên Quỳnh đang nhìn về hướng vũ đài, hắn từ trên cao nhìn xuống, Viên Quỳnh hơi hơi nghiêng người, làm lộ ra khe rãnh sâu hút như ẩn như hiện thật mê người.

A Đạt cảm thấy có chút không được tự nhiên, tiếp tục đi tới. Điện thoại của hắn bị Viên Quỳnh lấy đi, vừa rồi khi bị Viên Quỳnh nhéo ở eo một cái đã nhanh chóng để lại điện thoại vào túi quần hắn, hắn vẫn không có phát hiện gì. Lúc này lại nhìn thấy Ngô Phong đang nhìn mình, A Đạt có chút chột dạ, cúi đầu đi tới chỗ ngồi.

Từ góc độ của Ngô Phong thì không thấy được hành động của Viên Quỳnh, nhưng lại có thể thấy được A Đạt ngừng lại bên cạnh Viên Quỳnh một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua ngực Viên Quỳnh, lại ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt có chút trốn tránh.

Ngô Phong ho một tiếng, nhìn Viên Quỳnh, nói: “A Quỳnh, qua đây”.

Âm nhạc ồn ào, Viên Quỳnh không nghe được cô đang nói gì, nghi hoặc nhìn Ngô Phong, Ngô Phong chỉ chỉ bên cạnh mình, lớn tiếng nói: “Ngồi bên cạnh tôi”.

Viên Quỳnh dường như có chút dỗi, đứng dậy đi qua ngồi xuống bên cạnh cô, vẫn là không thèm để ý đến cô. Ngô Phong ôm nàng vào lòng, nói:“Đều là chuyện đã qua rồi, em còn để bụng giận dỗi làm gì”.

Viên Quỳnh tức giận nói:“Em không có giận dỗi, em có là cái gì đâu, em đến bên cạnh chị mới vài ngày, các người mới là người một nhà, em là người ngoài”.

Ngô Phong cảm thấy trong lời nói của nàng còn có ẩn ý gì đó, có hơi nghi hoặc, Viên Quỳnh vẫn không để ý đến cô, Ngô Phong cười nói:“Lần này gay to rồi, em nhỏ mọn quá”.

Lại quay đầu nhìn một cô gái gần đó, nói: “Cô đi kêu Lam Kì lại đây”.

Cô gái đứng dậy rời đi, Viên Quỳnh có chút khó hiểu nhìn Ngô Phong. Không bao lâu Lam Kì đi tới, Ngô Phong chỉ vào gương mặt nghiêm túc của Viên Quỳnh, nhìn Lam Kì, nói:“Đây là chị Quỳnh, cô chọc cho em ấy tức giận rồi, mau nghĩ biện pháp dỗ em ấy vui vẻ đi, đây là…..”.

Ngô Phong lại lấy ra một vài tờ tiền, nói: “Cô dỗ em ấy vui vẻ, đống này liền cho cô”.

Viên Quỳnh cảm thấy xấu hổ, chuyện như vậy mà Ngô Phong cũng có thể nghĩ ra.

Nhìn Lam Kì miễn cưỡng tươi cười, Viên Quỳnh cầm lấy mấy tờ tiền đưa cho nàng ta, phất tay ý bảo nàng ta có thể đi, lại quay đầu nhìn Ngô Phong. Ngô Phong ôm lấy nàng hôn hôn một chút, nói bên tai nàng vài câu, mặt Viên Quỳnh lập tức đỏ lên, lại còn cười cười, tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Sáng sớm, Ngô Phong thức dậy đã không thấy Viên Quỳnh đâu, Ngô Phong mặc áo ngủ vào, đi xuống lầu, nhìn người giúp việc đang lau nhà hỏi: “A Quỳnh đâu?”.

Người giúp việc đáp:“Cô Quỳnh hình như đang ở trong gara xe ạ”.

Ngô Phong thấy có chút kỳ quái, mới sáng sớm Viên Quỳnh đi vào gara làm gì?

Ngô Phong đi tới gara, lại nhìn thấy Viên Quỳnh cả người mặc bộ đồ lao động, chui xuồng dưới gầm xe ô tô thể thao của nàng nghịch ngợm cái gì đó.

Ngô Phong đi tới, ngồi xổm xuống, hỏi nàng: “A Quỳnh, em đang làm gì vậy?”.

Viên Quỳnh nằm dưới gầm xe đáp: “Em muốn thay tuabin xe một chút”.

Ngô Phong ngạc nhiên hỏi: “Em muốn độ xe?”.

Viên Quỳnh đáp: “Ừ, không phải chị nói cho em chiếc xe này sao? Em có thể sửa không?”.

Ngô Phong cười nói: “Đương nhiên, nhưng mà em biết sửa xe sao?”.

Dưới gầm xe truyền đến tiếng cười của Viên Quỳnh, Viên Quỳnh hài hước nói: “Nếu em không biết còn dám động vào nó à?”.

Ngô Phong không khỏi gật đầu nói: “Em thật đúng là giỏi mà”.

Viên Quỳnh nói: “Cái này tính là cái gì, mấy người chơi xe thường sẽ tự mình sửa, trước kia em cũng có giúp vài người sửa qua”.

Ngô Phong cười cười nói: “Em ăn sáng chưa?”.

Viên Quỳnh nói: “Em ăn rồi, chị nhanh đi ăn đi”.

Ngô Phong trở lại phòng ngủ, rửa mặt thay đồ xong ngồi ở phòng ăn dùng điểm tâm sáng, một bên xem báo, tờ báo có đăng vụ bắn nhau tối hôm qua. Ngô Phong nhìn tin tức cười lạnh.

Ngoài cửa lớn một chiếc xe vận tải đi đến, A Vượng từ trên xe đi xuống, ấn chuông cửa, người trông cửa mở cửa ra, xe vận tải chạy vào. Ngô Phong nhìn xe vận tải có chút nghi ngờ, đúng lúc thấy Viên Quỳnh đi tới, A Vượng đưa cho nàng một tờ danh sách.

Viên Quỳnh nhìn nhìn, vỗ vỗ vào gáy của A Vương, nói:“Hiệu suất làm việc của cậu cũng quá tệ đi, tôi nói với cậu bao lâu rồi, hôm nay mới đem tới”.

Ngô Phong ăn sáng xong cũng đi tới hỏi:“Cái gì vậy?”.

A Vượng cúi đầu chào:“Đại tỷ, chào buổi sáng”.

Viên Quỳnh đáp: “Là một ít phụ tùng xe”.

Ngô Phong nhìn vào xe, bên trong đều là phụ tùng xe gì đó, còn có hai bộ động cơ ô tô cỡ lớn, không khỏi cười nói:“Cậu ta chuẩn bị cũng không tồi đâu, em không biết tự độ xe là trái pháp luật sao?”.

Viên Quỳnh đi tới xem mấy thứ trên xe vận tải, Ngô Phong tiếp tục nói:“Sao em không nói với tôi?”.

Viên Quỳnh không nói gì, chỉ cười cười, Ngô Phong bĩu môi nói:“Em cười cái gì?”.

Viên Quỳnh nói:“ Em có nói với chị, chỉ sợ chị cũng không hiểu, nói nhiều tốn nước bọt”.

Giọng điệu có chút giễu cợt, Ngô Phong nghe thấy liền bĩu môi. Viên Quỳnh nói xong lại kêu A Vượng qua phụ giúp, A Vượng đi tới phụ.

Trong phòng khách, điện thoại Ngô Phong để ở trên bàn đổ chuông, Ngô Phong xoay người đi tới, cầm điện thoại lên nghe, là Phạm Xương Duy gọi tới.

Điện thoại truyền đến tiếng của Phạm Xương Duy:“Đại tỷ, đêm qua cảnh sát là do A Vượng dẫn tới, không có liên quan gì đến tôi, xin cô thả vợ con tôi ra đi”.

Ngô Phong nghe xong, trong lòng thoáng qua vẻ nghi hoặc, nói với Phạm Xương Duy:“Ông xác định là hắn?”.

Phạm Xương Duy nói:“Không sai, chắc chắn là thằng nhóc đó”.

Ngô Phong tắt máy suy nghĩ, nếu Phạm Xương Duy nói đúng thì A Vượng có khả năng chính là nội gián, đêm qua chơi một vố lớn như vậy, hôm nay lại còn dám lại đây. Điều này có chỗ không hợp lý, hơn nữa ngày đó lúc cô lập ra kế hoạch A Vượng cũng không có ở đây, nếu là hắn tiết lộ thông tin, như vậy chính là có người nói cho hắn biết, mà người này cũng chỉ có thể là Viên Quỳnh.

Nghĩ đến đó, trong lòng Ngô Phong liền cảm thấy hốt hoảng, nhưng là biểu hiện của Viên Quỳnh rất thản nhiên, A Vượng dường như trong lòng cũng không có quỷ, nếu không sáng sớm cũng không tự dâng tới cửa. Ngô Phong thấy trong chuyện này còn có ẩn tình gì khác.

Cũng có khả năng chính là A Vượng tiết lộ thông tin, sợ cô nghi ngờ cho nên sử dụng phương pháp trái ngược, chứng minh rằng hắn không làm việc gì thẹn với mình, nhưng mà với chỉ số thông minh của A Vượng chỉ sợ nghĩ không ra biện pháp này, trừ phi có cao nhân chỉ điểm sau lưng hắn, ngoại trừ Viên Quỳnh thì không còn người nào khác.

Ngô Phong lại gọi một cuộc điện thoại khác: “Thành Tử........ ừ, là tôi, giúp tôi một chuyện, tra cho tôi danh sách các cuộc gọi của Viên Quỳnh mấy ngày gần đây, phải nhanh đấy, tôi cần ngay bây giờ....... Gửi trực tiếp qua email cho tôi”.

Cô đọc xong số điện thoại của Viên Quỳnh rồi trở lại phòng ngủ, mở máy tính ra.