[Bách Hợp | Trung Thiên] Xa Phụ

Chương 5: Gặp lại



Rõ ràng nói về ngủ một giấc, chăn vẫn còn hơi ấm. chính là người đã đi đâu rồi?

Đất trồng rau không có dấu vết bị hái, trong viện không có tiếng của ai, thậm chí ngay cả hồ nước nơi mình dẫn tỷ đi tắm rửa cũng tìm qua, không ai, không ai! Ta chưa từ bỏ ý định, đem toàn bộ thôn đều tìm hết một lượt, vẫn là không có bóng dáng của nàng, hỏi qua toàn bộ những người láng giềng, các nàng chưa bao giờ thấy biểu tỷ của ta.

Mờ mịt dắt tiểu Hắc- Tên do nàng đặt, nàng nói con lừa phải lấy tên đơn giản như vậy. Lòng ta mơ hồ hiểu được, nữ tử đột nhiên xuất hiện cho ta ấm áp, ly khai... Thân nhân của ta đều y khai ta mà đi, nàng cũng đi.

Ta thậm chí không nói nên cảm giác thương tâm của mình, chắc là mới trải qua đả kích khi mẫu thân qua đời mà ta dễ dàng áp xuống dưới cảm giác khổ sở khi bị vứt bỏ, mỗi ngày đều làm việc như dĩ vãng. Trưởng bối trong thôn thường khen ta, Kiều tỷ nhi so với trước đây càng thành thục. Kỳ thật ta chỉ là trở nên càng thêm chất phác, không thích nói chuyện mà thôi.

Trong nhà chí cố một mình, không cần vì mẫu thân mà lo lắng, không cần vì những người khác mà lo lắng. CHỉ cần một mình làm việc, ngày thường mang theo tiểu hắc thay mọi người đi xay mì, hoặc cho mọi người đi lên trấn mua sắm các thứ, thuận tiện mua thêm gì đó trở về, thỉnh thoảng có lúc lại giúp mọi người bán chút nông sản nhà mình làm được. Hàng xóm láng giếng cũng thương tiếc ta, mặc kệ là lương lương thực hay tiền đồng, cũng không để cho ta đi không. Tới mùa đông, ta thế nhưng thu được năm mươi đồng, để cùng với chỗ tiền mà tỷ tỷ cho.

Bộ quần áo nàng đặt trấn trên làm, sau khi mang trở về, ta theo bản năng suy nghĩ bộ dạng của nàng khi mặc nó. Mặc thử ở trên người, cảm thấy thô ráp nàng sẽ không thích. Ma xui quỷ khiến mở miệng đặt một bộ quần áo khác, nói lão bản không cần sốt ruột, lúc nào làm cũng được. Thừa dịp trời còn sáng, cùng A Viễn, nữ nhi của Đại Niên di, cùng với mấy nữ tử cùng tuổi đi đốn củi, thế nhưng thấy một con hồ ly đang hấp hối, các nàng đòi đem về nướng thịt ăn, ta nói: Để da lại cho ta đi.

Đem da hồ ly trải ra đưa cho lão bản, tốn một trăm hai mươi quan làm thanh một kiện áo lồng hồ ly. Nàng kỳ quái trong thôn ta thế nhưng có tiểu thư nhà quý nhân muốn mặc áo lông hồ ly, ta cũng không biết giải thích như thế nào... Ta đều không phải làm cho mình mặc, chính là trong tiềm thức chuẩn bị đồ chống rét.

Đợi đến khi chặt đủ củi, tuyết cũng đem mặt đường vùi lấp. Mảnh đất trồng ngô đã sớm thu hoạch xong, mờ mịt một mảnh, cuối mùa thu, làm cho Tiểu hắc một cái lều, vẫn làm bạn với nó như mọi ngày. Bởi vì sắp đến lễ mừng năm mới, mấy hàng xóm nhờ ta đi nhiều hơn, đường gian nan thời tiết giá lạnh, thù lao cho ta lại càng nhiều. Các nàng khen ta cần cù, ta cũng không có lý do cự tuyệt, trời lạnh mấy cũng đi.

Qua năm mới, ta đã mười bốn tuổi. Đại Niên di thương ta lẻ loi một mình, bảo ta đến nhà nàng đón lễ mừng năm mới. Ta thật sự rất biết ơn nàng, đem miếng thịt tươi mua được ở trấn trên đến, cùng các nàng ăn cơm qua năm. Trước lễ mừng năm mới một ngày, ta đếm lại xem còn có bao nhiêu đồng, bỏ ra năm mươi quan cùng một ổ trứng chim, đi đến tiên sinh, thỉnh nàng dạy ta biết chữ.

Nàng cảm thán ta ở tuổi này rồi còn có tâm cầu học, không nỡ lòng nào từ chối như những người khác, nhưng lại chuyên môn dạy ta tập đọc nhập môn, còn tặng ta một quyển sách. Có một ngay ta ở ngoài cửa nghe nàng đọc "Quan Quan sư cưu, tại hà chi châu", Không khỏi hỏi nàng có ý gì, nàng giải thích một lần, ta giống như hiểu như không, thỉnh nàng dạy ta viết chữ "Quan" cùng chữ "Châu", sau khi trở về dùng một que gỗ ngồi dưới tuyết thật lâu, rốt cuộc viết cũng được hình dạng.

Qua năm mới, các nhà đều chuẩn bị cơm đãi khách, cần dùng mọi thứ đều nhiều, ta lại cùng tiểu Hắc cùng nhau mỗi ngày chạy hai lượt. Đợi qua ngày mười lăm, mới không cần phải đi nữa. Thời tiết ấm áp, trường tư thục bắt đầu mở cửa, ta phải dựa bên cửa sổ nghe tiên sinh giảng bài, có đôi khi chỉ có thể nghe hơn một nửa. Nàng chưa bao giờ đuổi ta đi, có mấy lần tan khóa ta còn chưa đi, nàng liền hỏi ta có gì không hiểu, giảng cho ta chút đạo lý, sau đó cho ta sách. Ta phi thường cảm kích nàng, cách một tháng phỉa đi nhà nàng trả tiền công cho thầy giáo, nàng sẽ không từ chối, sẽ vỗ vỗ bả vai của ta.

Mùa xuân tất cả mọi người phải chuẩn bị gieo, ta chỉ có một khối ruộng, hai ba ngày liền tát xong rồi. Đại Niên di sẽ bảo ta đi hỗ trợ, lưu ta ăn cơm, Lý thúc thúc cười nói, Kiều tỷ nhi một mình ở nhà không người chiếu khán, giầy cũng rách! Thúc làm cho ngươi một đôi, không được khách khí với ta!

Trong thôn, nữ hài tử đều có chuyện đứng đắn phải làm, hoặc là ở nhà cào thóc, hoặc là lên trấn trên tìm việc làm. Có vài người cuối tháng sáu đều thành thân, ta mang theo hạ lễ tham gia, trong lòng cũng hâm mộ các nàng trưởng thành, thú phu sinh nữ. Thật sự hy vọng thương lai the phu hào thuận, cùng nhau đến già. Ta lần đầu tiên uống rượu...

Từng ngày như vậy đi qua, có tiểu Hắc làm bạn, đơn giản mà phong phú. Đem gà bán một nửa, giao đủ thuế má, ta còn thêm một quan tiền, lưu lại cùng chỗ tiền của tỷ tỷ.

Mùa đông đúng hạn tới, tuyết lớn, mọi thứ đều bị tuyết nhuộm trắng. Ngày hôm đó giúp Ngũ di đi Lâm trấn tặng lễ, quya về đã muộn. Ngoài cửa đột ngột lấp ló một thân ảnh màu đỏ, nghe tiếng tiểu Hắc nàng kinh hỉ quay đầu nhìn chúng ta. Nàng đột nhiên hướng về phía tta, ôm lấy bả vai ta, thanh âm trước sau như một trong veo thanh thoát, cười như tiếng châu rơi: "Tiểu Song, thật là muội, mới một tháng không thấy muội đã lớn hơn nhiều hơn a! Tỷ đột nhiên trở về, lại đột nhiên đến, không có chỗ để đi nên đến nhà muội thử thời vận, không nghĩ tới muội còn ở đây, thật tốt a!"

Ta ngẩn ngơ, thân mình đột nhiên run rẩy một chút, cái gì cũng không muốn hỏi chính là thều thào kêu: "Tỷ tỷ --------"

Nàng thôi cười, nhìn sát vào mặt ta, làm bầm nói: "Quả nhiên là thế giới nữ tôn, nữ hài tử lớn thật nhanh!"

Ta nói cho nàng: "Tỷ tỷ, ta hiện tại mười bốn tuổi, hết năm liền mười lăm."

"A!" Nàng kinh ngạc kêu một tiếng: "Chẳng lẽ thời gian hai chúng ta bất đồng sao? Tỷ mới đi hơn một tháng nha!"

Ta gật gật đầu, từ trong lời cảu nàng ta đã đoán được vài thứ. Nàng giữ chặt tay ta, nén giận nói: "Lạnh quá, muội còn không mời tỷ tỷ vào nhà?"

nàng mặc một chiếc áo nhưng màu đỏ, dài tới đầu gối, thoạt nhìn thật ấm áp, nhưng nghe xong những lời này, ta rất muốn cởi áo của mình cho nàng, nàng lại mau bước từng bước mở cửa vào phòng. Ánh mắt nhìn qua phòng, nàng cười ha hả nói: "Tuy răng tỷ không biết muội trong một năm đã xảy ra chuyện gì, nhưng là Tiểu Song, tỷ nhìn ra được là muội rất cố gắng sinh hoạt nha!"

Ta nở nụ cười, đi lên kéo tay nàng: "Tỷ tỷ, tỷ đi phòng bếp trước đi, chờ ta đốt lửa đã được rồi. Trong phòng này lạnh, ta đi lấy thêm chậu than đến đây đi."

Cách một năm, nàng lại ngồi cạnh bếp giúp ta nhóm lửa, ánh lửa làm hồng hai gò má nàng, xiêm y màu đỏ, ta vẫn đang cảm thấy nàng là nữ tử đẹp nhất mà ta thấy, trong lòng cảm thấy ấm áp cùng với vui vẻ. Nàng ấp áp đứng lên bắt đầu nói một tháng qua nàng đã làm gì, mặc dù có nhiều thứ ta cũng không hiểu. Sau đó lại nhịn không được hỏi ta một năm qua như thế nào, nói liền không ngừng, ta lại đột nhiên cảm thấy trong phòng sáng ngời sinh khí.

Lúc ăn cơm nàng chậc chậc miệng, chăm chú nhìn ta, giống như trưởng bối vui mừng cảm thán: "Tiểu Song, khả năng nấu cơm tiến bộ a!"

"Tỷ tỷ, tỷ ăn được là tốt rồi."

Nàng thè lưỡi thử độ ấm, uống liền một chén canh nóng, nheo mắt lại cười: "Có tiểu Song thật là tốt! Nếu không lúc này tỷ không biết lưu lạc ở nơi nào đâu!"

Ta như thế nào nguyện ý để một nữ tử rực rỡ như vậy lưu lạc, trong lòng trào ra ngọt ngào, mở miệng nói: "Tỷ tỷ, ta luôn ở nơi này."

"Đúng vậy a!" Nàng cười ha hả không ngừng: "Tiểu Song không cần ghét bỉ tỷ tỷ. Nếu tỷ tỷ đột nhiên rời đi, về sau còn có thể tới mà nói, tỷ tỷ đều đến chỗ muội."

Tỷ không chê ta là tốt rồi....

Sau khi ăn xong, ta đem nước ấm tới cho nàng rửa mặt, cũng không biết nàng đứng ở cửa rốt cuộc là bao lâu, lấy nhiều thêm chút nước ấm cho nàng ngâm chân. Nàng liên tục nói: "Cám ơn Tiểu Song rồi!" Đối với thói quen thích cảm tạ của nàng, kỳ thật, ta cũng không muốn nghe hai chữ này.

Ở cạnh giường bày hai chậu than củi, độ ấm trong phòng dần dần lên cao một chút, nàng cởi áo khoác ngoài cùng với quần ngoài chui vào trong chăn, một bên chui vào trong chăn một bên cười thở dài: "Trời ơi, muội để cho mùa hè cũng tới thật rồi." Ta cũng cởi quần áo, nằm xuống cạnh nàng, trong lòng lại cảm thấy ấm áp lên. Chúng ta nói chuyện chốc lát, nàng nhắm mắt lại chậm rãi ngủ, cảm thấy lạnh, lạnh kéo chăn cọ lại bên cạnh ta. Ta nghĩ đến năm trước, nàng nói với ta sợ kéo hết chăn, không khỏi cười khẽ.

Có lẽ là quá mức ấm áp, ngày thứ hai ta ngủ tham một trận, tỷ tỷ xoay người chớp mắt mấy cái, vẻ mặt mê mang, nàng chạm vào bả vai ta hỏi: "Tiểu Song, hôm nay muội có việc phải làm sao?"

"Không có."

Nàng cao hứng ôm bả vai ta, mông lung nói: "Lạnh như vậy, ngày hôm qua đi cả một ngày rồi, về nhà đã muộn như vậy. Muội ở lại ngủ cùng tỷ một lát..."

"------Tỷ tỷ ngủ đi, ta sẽ không rời đi để cho tỷ bị lạnh đâu."