[Bách Hợp | Trung Thiên] Xa Phụ

Chương 12: Qủa rừng



Hàng xóm nghe nói nhà của ta bị trộm, tức giận nói phải điều tra rõ ràng, nhìn xem là ai dám ở Kiều gia thôn lại dám xằng bậy như thế. Ta nhớ rõ tỷ tỷ nói lần đó, cuối cùng chỉ có thể ảm đạm cười, thỉnh các nàng không cần vì ta mà bất bình, mà cần chú ý cẩn thận trong nhà.

Ta lại cùng tỷ tỷ trở lại những ngày cùng nhau làm bạn, cùng thức dậy, cùng nghỉ ngơi, cùng nấu cơm, cùng ra đồng. Lần này nàng không có biến mất vào ngày thứ năm. trong lòng ta cất giấu bí mật vui sướng.

Tỷ tỷ cơ hồ thời khắc đều cùng với ta ở một chỗ. Nếu nàng không giúp được một tay sẽ kể cho ta mấy câu chuyện cười ta không hiểu lắm. hai con thỏ tai dài trốn ở trong đống đồ ăn, không có bị người tiện tay lấy đi, ngày hôm sau tỉnh lại thấy đám gà đa số không còn, có lẽ trong lòng vắng vẻ, tổng thích đi theo chân tỷ tỷ. Tỷ tỷ cảm thấy chúng nó béo tròn đáng yêu, đá cho bọn nó chạy là có thể đem nàng chọc cười, hấp dẫn nàng rất nhiều chú ý. Có đôi khi ta sẽ thừa dịp lúc chúng nó không đuổi kịp, đá bọn nó chạy đi rất xa.

Ta cùng với tỷ tỷ thu dọn nhà cửa từ đầu tới cuối một lần. Những chỗ hư hỏng thì cẩn thận, chặt trúc lại một lần nữa thay thế, gia cố. Tỷ tỷ thích ngồi ở một bên xem ta bện trúc. Bộ đồ mới thường ngày nàng đã thay, màu xanh lam nhạt rất dễ nhìn. Con thỏ ngồi xổm bên cạnh nàng, nhảy nhọt cướp đi lá rau xanh trên tay nàng. Tỷ tỷ bị chọc cho cười khanh khách không ngừng, thỉnh thoảng nhướn mày nói với ta: "Tiểu Song, hai con thỏ này nuôi béo như vậy. Tìm lúc nào làm thịt chúng nó. Một con đem nướng, một con nấu canh, thế nào?"

"Hảo." Ta vừa mới đáp ứng, rõ ràng trong nháy mắt thấy chúng nó nao núng thành một đoàn, tội nghiệp liếc mắt nhìn ta môt cái, móng vuốt run rẩy so với chạy trốn còn nhanh. Tỷ tỷ cưởi to.

Ta không khỏi mím môi: "Tỷ tỷ, tỷ ngay cả con thỏ cũng khi dễ."

"Tiểu dạng, tỷ còn khi dễ muội sao!" Nàng nhào vào ôm lấy ta, vươn hai tay cù ta. Ta sợ buồn né tránh. Nàng phát hiện đùa thật vui, cang thêm hăng say đuổi theo đùa nghịch. ta lo lăng hai người đều ngã sấp xuống, lại sợ nàng thực hiện được, dưới tình thế cấp bách lấy tay ôm chặt lấy nàng.

Ta đã chờ cao bằng nàng, khí lực cũng không so với nàng kém. Nàng giãy dụa vài cái nhưng không thoát, giả vờ tức giận đưa tay gõ trán ta, sẳng giọng cười: "Tiểu tử kia, lớn nhanh như vậy!"

Là tỷ không lớn thôi. Lời này ta không dám nói ra, nghiêng đầu trốn tránh bị điểm cái trán, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ không giống người lớn, rất bướng bỉnh."

Nàng nghiêng đầu, cong mi dương mắt, cười hỏi: "Tiểu Song, muội sai lầm ở đâu rồi?"

"Tỷ tỷ nói cái gì là cái đấy, ta không nên có ý kiến."

"Hừ coi như muội hiểu được."

Tuyết tan, thời tiết ướt át hơn rất nhiều. Tỷ tỷ giúp ta đem ngũ cốc trong kho thóc bốc một lần. Một lần nữa trải một ít vãi cũ khô mát, đậy kín đề phòng thối rữa cùng với côn trùng và chuột nhắt. Ước chừng sửa sang lại nữa ngày, biến thành mặt xám mày tro. cơm trưa tùy tiện ăn một bát cháo, đành phải luộc một quả trứng gà để cho tỷ tỷ miễn cưỡng ăn.

Mùa đông quần áo vừa dày vừa nặng, năm trước đệ đệ hỗ trợ đem chăn bông giặt dũ qua. Hai ta đi giặt dũ qua một chút, bởi vì nàng muốn làm cùng nên ta đi đun nước nóng. Đang cố gắng đối phó với một chậu quần áo bông dày cộp, một đứa nhỏ nhà Kiều Sơn a di chạy tới nói tỷ tỷ của nó sắp sinh, trong nhà bận rộn nhờ ta chạy đi đến nhà bà đỡ ở cách vách thôn.

Đây chính là chuyện lớn, không chậm trễ được. Ta vội vàng đáp ứng đứng lên dặn dò tỷ tỷ một tiếng, kêu nàng nếu không giặt được thì để đó chờ ta trở về. Nàng cười đáp ứng, ta vội vàng thúc Tiểu hắc rời đi. Đón được bà đỡ đến nhà Kiều Sơn di, nghe nói tình huống không tốt lắm. Ta cũng thay các nàng lo lắng, ở lại nơi đó xem có thể giúp được gì hay không. Qua hai canh giờ, mới thấy bà đỡ đi ra báo mẫu tử (mẹ con) bình an. Ta không ngăn được khóe miệng nở nụ cười, tâm trạng thoáng cái đã trở lại mặt đất.

Nhà Sơn di giữ mọi người hỗ trợ ở lại ăn trứng gà đường xong mới có thể đi. Mắt thấy đều đã qua chính Ngọ. Ta nghĩ tỷ tỷ nhất định bị đói, ăn rất nhanh rồi trở về, bồn giặt quần áo trống rống ở nơi đó. Trong phòng cũng không có ai, ta vừa mới chào đón một sinh mệnh mới mà phấn khởi lại bị trầm xuống...

***

Năm nay qua đi giống với mọi năm. Ngũ di lại nói chuyện cưới xin với ta. Ta chỉ có thể nói sau khi bị trộm trong nhà thật sự không dư dật, đón dâu thật không đủ sức. Nàng nguyện ý giúp đỡ ta một ít, nhung cũng không phải là biện pháp. Chỉ sợ lễ hỏi của ta không đủ để lấy được phu lang tốt nên mới không ép buộc, dặn ta khẩn trương lên. Ta cười khổ gật đầu.

Ngày tết đệ đệ cùng Triệu tiểu thư đến thăm ta. Ta hỏi đệ đệ có tốt không. Đệ cười cười nói, làm phu lang người ta không có khả năng không bị ủy khuất, chỉ là không có ai làm khó dễ hắn đã là tốt rồi. Ta yên tâm mấy ngày nữa mang theo quà tặng đi thăm đáp lễ nhà nàng. Về sau phàm là những ngày vui của Triệu gia đều tự mình đến một chuyến, nếu không rảnh cũng nhờ người mang quà tới tặng. Ta không phải là muốn nịnh bợ Triệu gia, chỉ hi vọng đệ đệ sống được dễ dàng.

Mười bảy tuổi ta đã hoàn toàn bỏ đi tính trẻ con, hàng xóm đều coi ta là người lớn. Mọi người sửa sang nhà cửa sẽ nhờ ta giúp đỡ; bê đá, đập đất cũng cho ta làm; có đôi khi nhà ai đó có tranh chấp với người ngoài cũng sẽ kéo ta đi để tăng thêm người. Chính là không biết nói nhiều, nhìn qua thật nghiêm túc. Cuộc sống của ta luôn tùy tiện đối phó, hơn phân nửa thời gian để trồng trọt ngoài đồng. Một năm nay tính ra là có thu hoạch.

Thường ngày lên núi đốn củi, liền nhận nuôi một con chó săn nhà hàng xóm. Vô sự cũng có thể trông nhà. Hai con thỏ phì bị dọa sợ ở lỳ trong đám đất trồng rau không dám ra ngoài. Sau nhà là một mảnh đất hoang nhìn qua thoáng đãng, rất dễ cải tạo thành một mảnh đất trồng cây ăn quả, về sau sẽ có trái cây ăn. Gọi nhờ mấy chị em ở trong thôn đến một lần, nhờ các nàng đem dụng cụ đến hỗ trợ, còn nhờ hai phu lang đến giúp nấu cơm. Chúng ta chuyển hai ngày, chủ yếu là cây mận, lại thêm cả cây quất, cây lê, cây hạnh, cậy hồng. Chủ yếu là cây con, cũng không biết đến bao giờ mới có thể ăn quả.

Tỷ tỷ lại xuất hiện, ta đang ở ruộng rau cạnh nhà bón phân, nàng mờ mịt đứng ở bên ngoài nhà gãi đầu, có chút bất đắc dĩ lên tiếng: "Thật sự có duyên với nhà của muội a!"

Ta đã không muốn đi so đo cảm thụ lục gặp lại nàng là gì, bỏ công việc ngoài vườn, rửa tay. Nàng đi đến bên cạnh ta, lần này không có ôm bả vai ta mà là tỉ mỉ nhíu mày đánh giá ta, không xác định cười hỏi: "Tiểu Song, muội ăn cái gì mà lớn nhanh như vậy?"

"Ăn cơm."

Nàng tựa hồ bị ta làm cho nghẹn lời, lại nhào đến mạnh mẽ ôm lấy ta, nói liên tiếp: "Thật quá đáng, thật quá đáng. Mới bốn tháng mà thôi. Muội thế nhưng so với ta cao hơn nửa cái đầu! Nếu không phải mỗi lần đều thấy muội thay đổi, tỷ quả thực không dám nhận. Muội là đứa nhỏ hư, còn học người ta làm phúc hắc cùng với mặt than!"

- -------Không ai ở bên cạnh, ta chỉ là quen với việc ít nói và ít biểu tình.

Tóc tỷ tỷ so với năm ngoái đã dài tới cổ rồi. Trong lòng ta thở dài, vỗ vỗ lưng nàng: "Tỷ tỷ, tỷ từ xa mà đến vẫn là nghỉ ngơi một chút đi."

Nàng buông, nhìn nhìn ruộng rau trong viện cùng mảnh đất trồng cây ăn quả, cười nói: "Tiểu Song, biết trồng cả cây ăn quả, lợi mình lợi người, không tệ không tệ."

Ta kéo nàng vào nhà, tìm một bộ y phục cho nàng đổi. Nàng mới nhìn màu đã biết không phải của ta mặc, kinh hỉ lại thấy kỳ quái: "Tiểu Song làm sao muội biết mấy ngày nay tỷ sẽ đến a? Còn chuẩn bị quần áo trước cho tỷ."

Ta chỉ nói: "Tỷ tỷ thử xem đi, không vừa thì lại đem đi sửa." Ta không thể nói cho nàng, ta chỉ theo thói quen tự nhiên vì nàng chuẩn bị một phần áo cơm. Ta nếu mua thêm gì cho mình nhất định sẽ chọn đặt thứ nàng yêu thích trước tiên.

"Hảo." Tỷ tỷ thay đổi xiêm y, màu đỏ dịu, hơi mang một ít màu tro của căn phòng. Nàng xoay một vòng hỏi ta: "Tiểu Song đẹp phải không?"

Tỷ tỷ mặc cái gì cũng đẹp, ta gật đầu.

Nàng lại lấy từ đâu ta một viên kẹo cho ta, hương vị khác so với năm ngoái. Ta ăn một viên, nói cảm ơn với nàng. Nàng cười cười tháo từ trên cổ cay xuống một sợi dây đỏ, ở trên đeo một viên đá trắng nhỏ, nhẹ nhàng buộc lên trên tay của ta: "Ở nơi của muội, nữ hài tử không thích đeo trang sức. Trên viên đá này có khắc tên của muội. Lúc tỷ đi chùa đã cầu cho muội nha. Đeo lên sẽ có vận may."

"Tỷ tỷ, cám ơn." Ta nhẹ nhàng chạm lên nó một chút, thả ống tay áo xuống. Nàng muốn sờ đầu của ta, có lẽ do không thuận tay mà đang đưa lên lại hạ xuống.

Trong lòng ta thắt lại, giữ chặt tay nàng, mím môi nói: " Tỷ tỷ, trong nhà không có gì ăn. Chúng ta đi bờ sông bắt cá đi." Nàng đi theo ta ra phía bờ sông, cười nói: "Hảo, nhưng mà tỷ muốn ăn hầm không muốn ăn kho."