[Bách Hợp | Trung Thiên] Xa Phụ

Chương 11: Mất trộm



Triệu gia đúng là vẫn tự mình tới. Triệu tiểu thư thân thể không được tốt lắm, là được người đưa đến. Đệ đệ sở dĩ tới Triệu gia là vì năm nàng tám tuổi sinh bệnh cấp tính, thầy tướng số nói phải tìm nam nhi hợp với mệnh của nàng để xung hỉ, không biết như thế nào lại tìm đến mẫu thân, đệ đệ vì vậy mà trở thành người của Triệu gia.

Chắc là do nàng nhiều năm ở trong nhà, màu da nàng rất trắng, thật có chút giống tỷ tỷ nhã nhặn, yếu ớt, bất quá nàng làm sao có thể sánh với tỷ tỷ rạng rỡ như vậy đâu? Đệ đệ cùng nàng hàng năm làm bạn, thấy vậy cắn môi, đỏ hồng vành mắt, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, người như thế nào sẽ đến..."

Nghe nói nàng đọc không ít sách, nếu thân thể không tốt, khẳng định sẽ thi đỗ công danh, lúc này coi như hiểu lễ, chính mình từ trên cáng tre đi xuống, xoay người hành lễ, bái nói: "Tỷ tỷ a lang." Nàng đây là lấy bối phận gọi ta, tính tuổi nàng còn lớn hơn ta hai tuổi.

Chuyện gì?" Tuy rằng trên danh nghĩa nàng sớm là em dâu của ta, chúng ta cũng là lần đầu tiên gặp mặt. Ta đối với người xa lạ không thể nhiều lời.

Nàng cười ôn hòa, có lẽ không cảm thấy mạo phạm, nhìn nhìn đệ đệ sau đó đi đến trước mặt của ta, nhìn thẳng vào mắt ta, thành khẩn nói: "Tỷ tỷ, chuyện của a lang là có chút hiểu lầm. Muội hôm nay đến là muốn xin tỷ cho phép a lang trở về cùng với muội."

Ta thản nhiên nhìn nàng liếc mắt một cái, trầm giọng nói: "Đi vào trong nói chuyện."

Vừa rồi tỷ tỷ giành đi cho tiểu Hắc ăn, lúc này từ sau nhà đi ra, thấy ngoài cửa có mấy người, hỏi: "Tiểu Song, có khách sao?"

"Vâng." Triệu tiểu thư nhìn vè hướng tỷ tỷ, lập tức đoán ra thân phận của nàng, liền xoay người bái nói: "Đại tỷ, muội là vị hôn thê của a lang. Hôm nay đặc biệt tới để bồi tội."

Tỷ tỷ tò mò đánh giá nàng, sau đó lễ phép cười nói: "Triệu tiểu thư, nhĩn hảo. Mời vào trong phòng ngồi đi."

Chúng ta cùng nhau vào phòng, mấy người khác thì ngồi ngoài sân. Đệ đệ đi phòng bếp đun nước. Triệu tiểu thư chậm rai quan sát trong phòng một lượt, cười nói: "Nguyên lai đây là nhà của a lang. Ngay thường mâu thân vì muội người yếu, ít khi cho muội ra ngoài, lại vẫn chưa đăng môn bái phỏng (Đến nhà gặp mặt). Thật sự là hổ thẹn!"

Ta không muốn nghe nàng nói những lời khách sáo, cau mày nói: "Có việc nói thẳng."

Nàng ở trước mặt ta vén vạt áo, trịnh trọng quỳ xuống, kiên định nói: "Tỷ tỷ, mấy năm nay, muội thật sự là thua thiệt a lang, cũng mệt hắn ở với muội làm bạn, muội mới dần dần sống khỏemạnh hơn. Muội nghe mẫu phụ muốn muội đính hôn, không thể hảo hảo che chở a lang là muội vô năng. Muội đã nói rõ ràng với mẫu thân, sẽ không lấy công tử nào khác. Đợi a lang qua mười lăm tuổi muội chính thức lấy hắn vào cửa."

"Ngươi dựa vào cái gì để cho ta tin tưởng?"

"Tỷ tỷ, muội cũng là nữ tử. Muội làm ra hứa hẹn liền nhất định làm được." Ánh mắt nàng sạch sẽ không giống làm bộ. Ta đưa tay nâng nàng đứng dậy, hoãn ngữ khí: "Việc này, để a lang tự mình quyết định."

Nàng lộ ra vài ý cười, chờ đệ đê lại đây rót nước, nhẹ nhàng hỏi: "A lang, ta đến đón ngươi. Ngươi theo ta trở về sao?"

"Tiểu thư... Ta đều không phải không hiểu bồn phận của nam nhi gia. Chính là nhiều năm như vậy, đột nhiên nghe được ngươi muốn lấy công tử khác, càm thấy chính mình thật không có ý nghĩa. Ngươi đến đón ta, công công, bà bà ( ba mẹ nhà chồng) nơi đó phải làm sao cho tốt đây?"

Nàng đột nhiên quay đầu lại hương ta, chớp mắt, cười nói: "Tỷ tỷ, nếu nhà chúng ta còn tiếp tục khó xử a lang. Tỷ liền đem chúng ta thu lưu đi. Dù sao nhà mình với nhà chồng đều giống nhau."

Nghe thế, nàng thật sự nguyện ý vì đệ đệ tranh thủ một phen. Ta không hề phản cảm với nàng, liền gật đầu: "Đệ đệ đáp ứng ngươi. Ta tin ngươi sẽ đối xử tốt với hắn. Chờ hắn qua mười lăm tuoir, định ra ngày tốt tới đón hắn."

"Tỷ tỷ, mấy năm nay lang vẫn cùng muội cùng một chỗ. Lần này trở về lâu như vậy. Hôm nay, trước hết cứ để hắn cùng muội trở về đi. Hắn vốn là người của Triệu gia, tự nhiên sẽ không có người nhàn thoại. Tỷ nếu lo hắn bị ủy khuất, khẩn cầu tỷ tỷ đến nhà của muội làm khách vài ngày, có chỗ nào không tốt tỷ có thể tùy lúc đem hắn mang về. Nếu sau này muội có làm trái điều hôm nay nói, tỷ cũng có thể tùy thời đem hắn đi. Đó là về hắn... Muội cũng thay nhà mẹ đẻ thêm một phần đồ cưới."

Hai mắt đệ đệ đỏ hồng, cúi đầu. Nói đến nước này, ta cũng không có lực tiếp tục ngăn trở, nhìn mắt của nàng nói: "Nhớ kỹ hôm nay ngươi nói như vậy."

Nàng gật đầu, nữ nhân bên ngoài mang theo lễ vật từ bên ngoài tiến vào. Chúng ta làm một chút bữa cơm trưa chiêu đãi các nàng. Đệ đệ ở nhà cũng không có cái gì nhiều, cứ như vậy cùng Triệu tiểu thư cùng nhau quay về Triệu gia. Trong nhà thiếu một người, ta cùng tỷ tỷ trong lòng đều có chút than thở.

Nhà mẹ đẻ không có thế, lại không có người tới cửa hỏi thăm quá. Để cho đệ đệ bị người ta khinh thị, ta sai hơn phân nửa. Tỷ tỷ tháo xuống hai chiếc vong tay kiểu dáng đơn giản ở trên tay trái đưa cho ta. Ta không muốn nhận, nàng cười nói: "Tiểu Song, tiểu đệ cũng là đệ đệ của tỷ nha. Trên người của tỷ không có thứ gì khác đáng giá. Muội để cho tỷ tỷ tận tâm tận ý đi."

"Tỷ tỷ, cám ơn ---" Ta chỉ có thể nói với nàng những lời này. Nàng cười ôm lấy bả vai ta nhẹ nhàng vỗ, tiếng cười ở ngay bên tai: "Hai chữ này, hai người trong chúng ta, muội chỉ có tư cách nghe không có tư cách nói biết không?"

Ta mím môi, không muốn trả lời. Nàng lại cười ha hả nói: "Huống hồ chúng ta ngày mai lại đi ăn nhờ đâu, tuyệt không chịu thiệt. Còn có nữa a, tỷ từ lúc chào đời đến nay lần đầu tiên thăm em dâu. Trong lòng cảm thấy thật chờ mong a!"

"... Ta cũng vậy."

Vội vàng cùng Tiểu Hắc đi lên trấn mua hai mảnh vải, hai đôi hài, hai hộp điểm tâm, một ít lá trà, lại lấy hai chục trứng gà, gỡ xuống một khối thịt khô, bắt hai con gà, cũng đem theo hai đôi vòng tay của tỷ tỷ cùng một xâu tiền. Sáng sớm ngày thứ hai thay một bộ xiêm y đuổi tiểu Hắc đi đến Triệu gia. Tỷ tỷ vẫn mặc chiếc áo lông hồ ly, ngày hôm qua ta không để ý nàng phản đối đặt tiếp một bộ y phục mùa đông, lần sau mà đến có thể thay đổi.

Người Triệu gia không có lạnh nhạt chúng ta. Nhà nàng có hai thô sử người hầu, nhận được lễ vật của chúng ta, đem chúng ta mời vào trong. Đệ đệ nghe nói ta cùng tỷ tỷ đến, cao hứng đến cùng chúng ta gặp mặt, sau đó cùng với Triệu gia nam quyến đi phòng bếp chuẩn bị cơm trưa đãi khách. Ta cùng tỷ tỷ bái kiến cha mẹ chồn của đệ đệ. Bọn họ tùy tiện cùng ta hàn huyên vài câu sau đó lộ ra tười cười cùng tỷ tỷ nói chuyện. Ta vẫn biết, dung ngôn (dung mạo, lời nói) của tỷ đi đến hàng nhà nào cũng sẽ không mất khí độ.

Triệu tiểu thư đối với chúng ta rất khách khí, nàng ở trong bữa tiệc đem chuyện lấy đệ đệ ra nói một lần. Mẫu thân của nàng âm trầm liếc mắt nàng một cái cũng không có mở miệng phản đối, việc này hoàn toàn đã được quyết định. Sau đó chúng ta lại dùng thân phận thông gia ngồi uống thêm một bữa trà. Ta vẫn không có khác thường, toàn dựa vào tỷ tỷ đem toàn bộ những gì cần nói ra hết. Đối với nàng cười mà dấu diếm ngôn ngữ bỏ qua chuyên khác.

Gần về đến nhà không nghĩ tới trong nhà nhưng lại bị trộm! Tủ quần áo bị lục lọi loạn thành một đoàn, mấy bộ y phục đều bị lấy đi, mấy đồng tiền cũng ít bạc toàn bộ không thấy. Gà chỉ còn hai con, lương thực còn mấy miếng thịt khô, toàn bộ đều đã mất... Ba năm vất vả bị như vậy xóa bỏ còn không! Trong lòng ta vừa phẫn nộ lại suy sụp, rất muốn cùng với kẻ cắp đánh lộn, nhưng chỉ có thể cắn chặt răng, vô lực ngồi ở bên giường cúi đầu...

Tỷ tỷ ôn nhu ôm lấy bả vai của ta, dùng cằm nhẹ nhàng đụng lên đỉnh đầu ta, tiếng nói mềm mỏng trầm tĩnh như tiếng chuông, rồi lại đầy kiên định: "Tiểu Song, muội đừng nóng giận, cũng không cần thương tâm. Người xấu trộm đi thành quả muội cố gắn là lội của bọn hắn, không phải là lội của muội. Muội mấy năm nay chăm chỉ cố gắng, muội đạt được gì tỷ tỷ biết, mọi người cũng đều thấy rõ ràng."

"Muội hẳn là may mắn hôm nay chúng ta ra ngoài, còn dùng hơn phân nửa để dành làm đồ cưới cho tiểu đệ, tài vật tồn thất vậy đã là thấp nhất. Muội suy nghĩ một chút, chúng ta đã muốn dùng số tiền nhiều nhất là được chuyện đáng giá nhất, muội cùng ta vẫn còn bình an không tổn hao gì cùng một chỗ. Nếu chúng ta ở nhà, nếu bọn họ là người rất mạnh, thương đến muội thì làm thế nào bây giờ? Tỷ bị thương làm thế nào bây giờ? Nếu bọn họ đến sớm hơn một chút đệ đệ bị thương làm thế nào bây giờ?"

"Tiểu Song, muội không có việc gì, tỷ không sao, tiểu đệ không có việc gì, lương thực ăn cơm còn đó. CHúng ta tuy rằng tai họa bất ngờ, nhưng là thứ quan trong nhất trong lòng vẫn còn ở đó. Chuyện này muội có thể phấn nộ, nhưng muội cũng phải nhanh một chút quên đi, cũng thể bởi vì sự việc này mầ lưu lại bóng ma... Tỷ tỷ tin tưởng muội có thể làm được? Ân"

"Tỷ tỷ, ta hiểu được."