[Bách Hợp | Thần Điêu Đại Hiệp] Xuyên Qua Thành Mạc Sầu

Chương 8



Date: 01/01/2017

...o0o...o0o...o0o...

Hoàng hôn xuống, trong rừng bắt đầu nổi gió lên. Bóng cây đung đưa hắt lên song cửa sổ, có cảm giác như gió thổi mưa giông trước cơn bão.

Ta lẳng lặng nhìn hoa văn khắc trên bàn gỗ trước mắt, hơi có chút xuất thần.

Bàn gỗ này chắc chắn đã có không ít niên kỷ, mặt bàn đã bị mài mòn đến phẳng phiu trơn láng, ngược lại có vài phần ấm áp cổ điển.

Gian phòng đã được Hồng Lăng Ba quét tước rất là sạch sẽ. Dùng qua bữa tối, nàng liền vào buồng trong đả tọa vận công, đợi quá một canh giờ, lại ôn tập bản sách độc dược ta đã đưa nàng.

Nàng vẫn cẩn trọng lấy lòng ta, cũng không dám làm trái ý tứ ta. Cả ngày đều luyện công và đọc nhớ sách dược, nữ hài tử ở độ tuổi của nàng khó có thể dễ dàng thích ứng, nàng cũng thập phần dụng tâm. Cách khoảng mấy ngày ta sẽ kiểm tra tiến độ của nàng, mặc dù không phải là tiến triển cực nhanh, nhưng cũng là có thành tựu. Mỗi lúc như thế, trên mặt nàng mới lộ ra nét mỉm cười hiếm hoi.

Như vậy cũng tốt. Tố chất của nàng không tệ, lại nguyện ý dụng tâm, ngược giúp ta tỉnh lược rất nhiều thời gian.

Chỉ là hai ngày nau, ta lại không có tâm tư kiểm tra tiến độ của nàng.

Nguồn sáng duy nhất trong phòng, ánh nến hơi lay động. Ta chăm chú nhìn bóng nến nhàn nhạt, tâm trạng có vài phần lo lắng.

Một năm nay, tin tức từ Cái Bang đều cách ba ngày một lần, chẳng bao giờ gián đoạn. Chỉ là hôm nay, tin tức của Long Nhi, đã bảy ngày rồi chưa từng truyền đến.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn gỗ, ta tự hỏi rồi sinh loạn. Long Nhi phải chăng đã gặp chuyện gì? Hiện tại kỳ nhân trong thiên hạ rất nhiều, nhân tâm khó dò, mà tâm tính Long Nhi không rành thế sự, lẽ nào...

"Lý tỷ tỷ?" Thanh âm dịu ngoan của thiếu nữ truyền đến. Ta hơi hồi thần, mới nhận ra Hồng Lăng Ba đang đứng đối diện ta, vẻ mặt lo lắng nhìn ta.

Ta khẽ khựng lại, chủ động mở lời: "Không sao. Ngày mai ta phải xuất môn một chuyến, ngươi liền ở lại đây chuyên tâm tu tập. Nếu là trong vòng nửa năm ta còn chưa trở lại, ngươi cứ tự xuống núi ly khai."

Nàng hơi sửng sốt, nét mặt hiện lên ý sợ hãi, thanh âm có vài phần bối rối: "Ta không thể đi chung sao?"

Hiện tại nàng bất quá vừa nhập môn lĩnh hội võ công, đi theo cũng chỉ thêm liên lụy mà thôi. Ta nhìn thoáng qua nàng đang bất an nắn xoa các đốt ngón tay, thản nhiên nói: "Hành trình này bất định, có hung hiểm hay không ta cũng chưa biết. Ngươi cứ chuyên tâm luyện công là được, chuyện khác đừng suy nghĩ nhiều."

Nàng dừng lại, rồi nhẹ giọng đáp lời: "Ta đã biết."

Qua loa thu thập vài thứ quần áo và vật dùng hàng ngày thêm mấy món linh tinh, ngày thứ hai sắc trời vừa sáng, ta liền cất bước xuống núi.

Hồng Lăng Ba muốn tiễn ta, sau khi bị ta cự tuyệt, ngược lại cũng không dám tiếp tục kiên trì, chỉ đứng tại cửa nhà gỗ, lẳng lặng nhìn ta vận khởi khinh công xuống núi.

Trên đường người đi rất ít. Ta ghé trạm fịch dưới chân núi mua ngựa nhìn qua tốc độ cước bộ cũng không tệ, hồi tưởng lại địa điểm mà Cái Bang truyền tin lần gần nhất nơi Long Nhi đã dừng chân, tốc hành chạy thẳng đến.

Cả lộ trình dài một nắng hai sương, hiếm khi ngơi nghỉ, cũng phải mất mười hai ngày sau mới đến nơi.

Dọc theo đường đi, liên lạc giữa ta và Cái Bang vẫn chưa từng đứt đoạn. Nơi mà lần cuối Long Nhi đã từng xuất hiện, cũng không có gì khác đường. Cả hành trình nàng chỉ tùy tâm mà đi, số lần tiếp xúc với người khác cũng là cực ít, độc lai độc vãng, cũng chưa từng đắc tội với người phương nào. Vậy đến tột cùng là vì sao, hôm nay lại bặt vô âm tín?

Trên mặt vị khất cái trung niên hiện lên vẻ xấu hổ: "Thực sự xin lỗi, cách đây vài ngày đệ tử Cái Bang đã nhận được tin trong thành trấn này sắp có biến, vị trí khách phòng của Long cô nương thì chúng ta biết, nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy qua người. Thẳng đến bảy ngày trước, mới nghe ngóng được có người nói từng nhìn thấy qua nữ tử trẻ tuổi tại phụ cận Tuyệt Tình cốc, theo người nọ miêu tả, có vài phần tương tự với Long cô nương."

Tuyệt Tình cốc? Lòng ta lập tức trầm xuống, liền nói: "Tuyệt Tình cốc là nơi nào?"

Người này liền thở dài, trả lời: "Tuyệt Tình cốc ngăn cách với thế giới bên ngoài, là nhân gian tiên cảnh. Tuyệt Tình cốc chủ là Công Tôn Chỉ và các đệ tử được thu nhận, không phải là hạng người đơn giản. Người trong cốc cũng hiếm khi ra ngoài, người ngoài cũng không thể thâm nhập vào. Nói ra thực xấu hổ, đệ tử Cái Bang chúng ta từng thử trà trộn vào đấy tìm hiểu tin tức, đều không công mà phản."

Ta hơi trầm ngâm. Ta xem qua nguyên tác, tự nhiên biết Công Tôn Chỉ bất quá là tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo. Long Nhi băng tuyết khuynh thành, bị hắn thấy lại khiến đối phương nổi lên tâm tư xấu xa, cũng không phải là chuyện không có khả năng. Nếu vậy, Long Nhi đang bị giam giữ trong cốc

Công Tôn Chỉ tự xưng là thương hương tiếc ngọc, lại thân phận cao quý, việc ép buộc chắc là không làm. Chỉ là hiểu biết võ học của hắn cao thâm, uy lực của loài Tình hoa trong cốc cũng khá lợi hại. Hôm nay tình hình bên Long Nhi thế nào ta cũng không nắm được, làm sao để cứu được nàng, cũng là vấn đề. Nhưng dù thế nào, Công Tôn Chỉ nếu đã mạo phạm đến Cổ Mộ, không phế đi toàn bộ công phu của hắn, Lý Mạc Sầu ta hổ thẹn vì uổng cho mang danh là đệ tử Cổ Mộ!

Ta hít sâu vào, hạ xuống sát ý, trầm giọng nói: "Tuyệt Tình cốc ở đâu?"

Người kia nói "Tuyệt Tình cốc ly cách cửa quan Đại Thắng đi theo phía tây bắc khoảng trăm dặm, tận cùng trong thâm sơn." Hắn dứt câu, lại nói tiếp: "Cô nương thế nhưng muốn đơn độc đi vào? Tuyệt Tình cốc là chỗ hung hiểm, cô nương phải thận trọng cho thỏa đáng."

Ta mỉm cười, đầu ngón tay lạnh lẽo xiết lại bấm vào lòng bàn tay, đồng tử băng lãnh: "Không sao. Ta tự nhiên sẽ có cách của ta."

Cửa quan Đại Thắng xem như là nơi trọng yếu để phòng ngự, buôn bán vãng lai rất nhiều, dược liệu trong thành cũng tương đối đầy đủ hết. Ta chuẩn bị dược vật phòng khi gặp phải rắn, lại dùng thời gian trọn một ngày một đêm, dựa theo phương thức được ghi lại trên sách độc dược mà phối chế lượng lớn nhuyễn cân tán vô sắc vô vị. Trời vừa nhập nhoạng tối, liền lặng lẽ thâm nhập vào Tuyệt Tình cốc.

Trong núi sâu là nước chảy róc rách, khúc khuỷu cổ kính, cũng được xem là nơi tiên cảnh trong nhân gian. Trên đường mòn vào cốc có hai người bố y nam tử đang đứng, chắc là đệ tử cấp thấp phụ trách canh gác trong Tuyệt Tình cốc. Đương nhiên với công phu của Cổ Mộ chỉ cần nhẹ nhàng vận khinh công, ẩn tàng tung tích, đầu ngón tay lóe lên ánh kim loại, ngân châm tẩm kịch động liền rạch thẳng không khí bay đến, cắm chính xác vào động mạch trên cổ của hai tên kia. Thân ảnh lảo đảo chỉ kịp khẽ thốt lên tiếng đau đớn, liền mềm oặt ngã xuống.

Kịch độc trên ngân châm thành phần chủ yếu đại khái là tấn công vào hệ thần kinh, vừa ra tay liền là kiến huyết phong hầu, người trúng châm liền mất mạng, không cho đối phương bất kỳ cơ hội phản kháng nào. Trước đây ta từng nghĩ là quá mức ác độc, nhưng hôm nay dùng trên đám người xấu xa này, ngược lại cũng là tận dụng được khả năng của nó. Sau một đêm suy xét, nếu như muốn nhanh chóng vào cốc, độc châm chính là thủ đoạn tiện lợi nhất.

Giấu hai thi thể vào sau vách núi, ta lặng lẽ đi thẳng, né tránh vài nhóm đệ tử đi tuần tra ban đêm, chưa từng làm cho phát giác hành tung. Ước chừng qua nhất chén trà nhỏ thời gian, mắt thấy ngọn đèn dầu dần dần thông minh, hơn mười gian chằng chịt có hứng thú nhà đá cũng tiến nhập đường nhìn. Kia nhất kiên quyết ngoi lên ỷ khí trời thế bất phàm, nói vậy chính là cốc chủ Công Tôn chỉ nơi ở.

Chẳng là không biết hiện tại Long Nhi đang ở nơi nào... Lòng ta nhoáng lên nhói đau, khôi phục tinh thần lại hạ xuống kiên định. Hôm nay đối đầu với kẻ địch mạnh, điều tối kỵ chính là bị phân tâm.

Cũng may bố cục trong cốc tập trung vào dòng nước theo tự nhiên chảy xuống từ trên núi, thiết kế nhà đá cũng chỉ là dựa vào vách núi, điêu khắc tạo hình, số phòng viện cũng không quá dày đặc. Ta lặng lẽ lẻn vào trong gian nhà, tay khéo léo chế trụ mạch môn người đang ngủ say phòng, lại dùng ngân châm để sát vào yết hầu hắn, liền lay tỉnh hắn dậy. Người nọ vừa mở mắt, phát giác bản thân bị quản chế bởi ta, vẻ mặt sợ hãi đang muốn cầu xin tha thứ, bị ta dùng tay điểm vào á huyệt, trầm giọng nói: "Ta hỏi gì, ngươi liền đáp. Nếu có chữ dư thừa nào, hậu quả không cần nói, ngươi cũng tự hiểu."

Thấy người nọ không ngừng gật đầu đáp ứng, ta giải á huyệt của hắn, thấp giọng hỏi: "Hơn mười mấy ngày trước, có phải từng xuất hiện nữ tử dung nhan tuyệt thế họ Long trong cốc? Hiện tại nàng thế nào? Đang ở đâu?"

Người này liền nhỏ giọng trả lời: "Long... Long cô nương bị cốc chủ mang về cách đây khoảng mười mấy ngày, huyệt đạo bị điểm, hành động bị hạn chế. Cốc chủ yêu cầu muốn thú Long cô nương làm phu nhân, Long cô nương không đồng ý, bị giam lỏng trong căn phòng nhỏ tại Đông viện, trong thức ăn hàng ngày cũng bị hạ nhuyễn cân tán. Long cô nương mạnh mẽ xông ra vài lần, trái lại lạc đường bước vào vườn Tình hoa, thân trúng phải độc Tình hoa, lúc phát tác thì đau nhức không gì sánh được, cả thân võ nghệ cũng vô pháp thi triển. Vì vậy cốc chủ có chút buông lỏng việc giám thị Long cô nương..."

Long Nhi... Lòng ta cực kỳ đau nhức, trong thanh âm phảng phất hàn ý tự động tản ra: "Giải dược độc Tình hoa ở đâu?"

Người nọ hơi do dự, run giọng nói: "Đây là cơ mật trong cốc, tiểu nhân... tiểu nhân thực sự không dám nói."

Đôi mắt ta băng lãnh, nắm chặt mạch môn của hắn, dùng tay còn hại rút ra nhuyễn kiếm bên hông, áp lên cổ tay hắn, nhẹ nhàng lướt lưỡi kiếm theo gân mạch đối phương, mềm nhẹ nói: "Phế tay ngươi trước, ngươi còn không nói?"

Sắc mặt người kia trắng bệch, mồ hôi dọc theo trán rơi xuống: "Ta nói! Ta nói..." Thấy khóe môi ta triển lộ ra ý cười lạnh lẽo, hắn liền rùng mình, lập tức khai ra: "Giải, giải dược vẫn được cốc chủ cất giấu bên người, khiến người khác tuyệt nhiên không thể tiếp cận được."

"Căn phòng ở đâu?"

"Chỗ ở của Long cô nương, ẩu sâu trong khe suối phía đông, cảnh tượng thanh u, từ khi Long cô nương trúng độc, cốc chủ triệt để giải thể phần lớn đệ tử canh gác gần đấy, không cho người đến quấy rối."

Tại phía đông sao... Ta hơi trầm ngâm, khóe môi câu dẫn ra ý cười nhàn nhạt: "Nếu vậy, đa tạ ngươi báo cho ta biết."

Người nọ hơi thả lỏng, cười đến cực kỳ nịnh nọt: "Cô nương giơ cao đánh khẽ, tiểu nhân chỉ là phận kẻ dưới bề tôi..." Lời chưa nói dứt, biểu tình không thể tin được liền đọng lại trên mặt hắn.

Ta diện vô biểu tình thu hồi lại tay. Căn ngân châm bản thân không hề báo trước cắm vào yết hầu của hắn, như châm chọc mạng người yếu ớt mà khẽ lóe lên mạt quang ảnh trong bóng tối.

Long Nhi. Những người động đến ngươi, sư tỷ đương nhiên sẽ khiến bọn họ dùng mạng tới trả!