[Bách Hợp | Thần Điêu Đại Hiệp] Xuyên Qua Thành Mạc Sầu

Chương 10



Date: 22/01/2017

...o0o...o0o...o0o...

Từ ngày ta và Long Nhi rời đi Tuyệt Tình cốc, đã qua hai tháng.

Trải qua biến cố này, mặc dù độc Tình hoa trên người Long Nhi đã giải, nhưng thân thể lại chung quy không được như trước đây. Ta liền mua tiểu viện nằm sâu trong ngõ nhỏ yên tĩnh tại nội thành, an trí lại vì điều dưỡng cho Long Nhi.

Từ lúc từ biệt Tương Dương, bất tri bất giác đã trôi qua một năm. Ta đã trông nom Long Nhi từ lúc chỉ là hài tử sơ sinh đến khi lớn lên trưởng thành khuynh thành như hôm nay, cũng đã qua mười mấy năm, nàng cũng chưa từng ly khai ta một ngày một đêm nào. Lần này đoàn tụ, Long nhi đối với ta cũng càng thêm ỷ lại.

Ta và Long Nhi ở lại sân viện tuy nhỏ nhưng cũng là chỉnh tề sạch sẽ. Long Nhi giúp đỡ ta, chúng ta cùng nhau lựa chọn mua đệm chăn, thu thập nhà ở, lại mua thêm lô sắc thuốc, là để dùng để ngao chế dược liệu điều trị thân thể cho nàng.

Ngày đầu tiên ta và nàng ngủ chung một giường, nửa đêm Long nhi bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, tuy chưa từng phát sinh chút âm thanh nào, nhưng trong đồng tử đen láy lại tràn đầy bất lực lẫn nhớ nhung, tấm lưng đơn bạc run rẩy khẽ khàng, dường như lá vàng rơi nhẹ chao đảo bởi gió thu.

Ta từ trước đến nay đã ngủ không sâu, lần này gặp lại, tinh thần cũng luôn dùng hơn phân nửa đặt trên người Long Nhi. Lúc này cũng chỉ có thể đưa tay ôm lấy thân thể của nàng, đỡ đầu nàng chôn vào hõm vai ta, tại trong bóng tối nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nàng thấp giọng gọi tên nàng.

Khoảng chừng qua thời gian chén trà nhỏ thời gian, Long Nhi mới hồi thần lai, hai tay đặt trước người ta, hô hấp thanh thiển, lại nhắm đôi mắt lại thêm lần nữa.

Ta nhẹ nhàng vuốt ve suối tóc dài đen như mực của nàng, hô hấp phả lên người là khí tức quen thuộc của Long Nhi, ngực đã có nhè nhẹ dâng lên từng đợt cảm xúc sâu sắc, cũng không còn cảm giác buồn ngủ nữa.

Thời gian lẳng lặng trôi qua trong bóng đêm. Đến lúc nắng sớm chậm rãi xuyên thấu qua song cửa, Long Nhi vẫn còn đang ngủ say.

Tia sáng mờ ảo chiếu vào trên tay nàng, vốn đã tái nhợt tiêm gầy nay lại như đã biến thành gần như trong suốt. Từ trước đến nay nàng ngủ vốn không lâu, lần này hẳn là đã mệt đến thiếp đi.

Ta nhẹ nhàng đứng dậy đóng cửa phòng, đến pòng bếp khởi lửa, vì nàng ngao dược.

Sắc trời dần dần sáng hẳn lên. Gió nhẹ phất quá, trên đầu cành cây ngoài cửa sổ có tiếng chim hót uyển chuyển.

Ta hình như có linh tính, quay đầu lại liền bắt gặp thân ảnh đơn bạc của Long Nhi đang dựa vào cửa, đồng tử trầm như mực lẳng lặng nhìn ta, tiếu ý trên khóe môi thanh thoát.

Ta mỉm cười với nàng: "Đã tỉnh ngủ?"

Nàng gật đầu, sâu trong đôi mắt còn có màn sương mù nhàn nhạt, đi đến bên người ta ngồi xuống, đầu tựa vào vai ta, mắt nhìn vào lò lửa đang phát nhiệt đến xuất thần.

Lòng ta mềm mại, cũng không tiếp tục lên tiếng.

Hai người lẳng lặng ngồi trong chốc lát. Đến khi nghe được thanh âm nước trong ấm thuốc sôi trào, vị đắng đặc trưng của thuốc Đông y liền chậm rãi phiêu tán ra.

Ta lại châm thêm hai lần nước nữa, thẳng đến khi nấu sắc lại thành liều lượng đúng một chén, mới dập tắt lửa trong bếp lò.

Đợi dược nguội bớt, Long Nhi uống xong thuốc đắng, mới dần dần tỉnh táo lại như thường, nhẹ giọng gọi ta: "Sư tỷ..."

Ta nghiêng người nhìn nàng, đường nhìn của Long Nhi rơi lên tay ta, dường như có chút bất an: "Sau này ngươi đừng nên rời đi ta... Sư tỷ không tại, Long Nhi ngủ không được."

Cho nên sau khi ta vừa rời giường, dù vẫn còn buồn ngủ, cũng muốn tìm đến bên người ta sao... Lòng ta lập tức liền mềm nhuyễn, đưa tay xoa lấy đôi tay nàng vẫn còn vài phần tái nhợt, ôn nhu nói: "Đêm khi ở Tuyệt Tình cốc, sư tỷ không phải đã nói rồi sao? Sau này, sẽ không ly khai ngươi nữa."

Nàng ngẩng đầu nhìn ta, trong đôi mắt dần dần hiển lộ quang mang vui mừng.

Ta mỉm cười, tâm tình có vài phần dung túng và sủng nịch: "Đợi thân thể ngươi tốt lên, ta lại hoàn thành xong một việc, chúng ta trở về Cổ Mộ, vĩnh viễn không xuất thế, được không?"

Nàng gật đầu, ngược lại cũng không hỏi đến chuyện ta phải làm, chỉ đưa tay kéo tay áo ta, đáy mắt tràn đầy tin tưởng và hạnh phúc.

Ta nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng xõa tung bên vai, ôn nhu nói: "Sắc trời còn sớm, Long Nhi ngủ thêm chút nữa, được không?"

Chưa bao giờ Long Nhi làm trái ý ta. Lẳng lặng gật đầu, nắm lấy tay ta nhưng không có ý định buông ra.

Lòng ta khe khẽ thở dài, dùng tay còn lại đỡ của nàng vai, dẫn nàng về đến phòng ngủ lại nằm xuống, đắp lên tầng chăn mỏng.

Nàng nhẹ nhàng chăm chú nhìn ta, hàng mi thực dài rung động như cánh bướm, ánh nhìn không hề rời khỏi người ta.

Ta vì nàng chỉnh lại góc chăn, từ trong tay áo lấy ra chiếc lược gỗ hoàng lê hoa, nhu hòa nói: "Nhắm mắt, sư tỷ chải tóc cho ngươi."

Nàng liền nghe lời nghiêng đi thân thể, tựa đầu vào đùi ta, lẳng lặng nhắm mắt lại.

Ánh nắng sáng sớm rọi đầy tẩm thất. Tay ta luồn vào áng tóc đen óng ánh của nàng, tựa như đang giao hòa với dòng suối trong suốt nằm tại khe núi sâu thẳm. Hô hấp của nàng dần dần bình ổn, khóe môi tạo thành độ cong rất nhỏ khiến khuôn mặt say ngủ của nàng càng thêm bình thản. Bàn tay trong lúc không còn ý thức vẫn vo lại, nắm chặt lấy góc áo ta.

Ta tại giữa nắng sớm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn sức sống của vạn vật.

Ta bồi Long nhi tĩnh dưỡng gần nửa năm.

Qua tiết Thu phân, cảm giác mát mẻ dễ chịu.

Trong viện vài bông hoa quế đang lúc nở rộ, đóa hoa trắng muốt nở đầy cành, hòa vào làn gió thu lành lạnh, len vàp tẩm thất tràn đầy mùi hương thơm ngát thanh nhã.

Chỉ là cho dù cảnh có đẹp đến đâu, cũng chung quy so ra kém cảm giác thanh tịnh an bình trong Cổ Mộ.

Một ngày, khí trời tốt.

Ta khóa kỹ cửa gỗ, quay người lại, đã thấy trong tay Long Nhi nắm lấy bao quần áo nho nhỏ, đứng dưới tàng cây hoa quế, ngẩng đầu chăm chú nhìn đóa hoa nho nhỏ nở đầu cành.

Ta đưa tay nhẹ nhàng lấy đi mảnh lá khô vàng rơi lên tóc nàng, ôn hòa nói: "Thế nhưng không muốn đi?"

Long Nhi quay đầu lại nhìn ta, đồng tử đen láy dưới ánh mặt trời trầm tĩnh như mựcc. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, chăm chú nói: "Long Nhi chỉ cần ở bên cạnh sư tỷ là tốt rồi."

Sơn thanh thủy tú, sắc thu vừa lúc.

Ta và Long Nhi theo phương hướng về Cổ Mộ mà đi thẳng.

Ước định nửa năm giữa ta và Hồng Lăng Ba, đã qua từ lâu.

Ta dẫn theo Long Nhi đi đến gian nhà gỗ giữa núi, cũng đã chạng vạng.

Tà tịch dương từ mặt trời lặn xuống, xiên ngang ánh lên luồng khói trắng đục nhàn nhạt từ giữa rừng.

Lúc ta gặp được Hồng Lăng Ba, nàng vận toàn thân bố y sắc trắng mộc mạc nhưng không thiếu phần thanh lệ, đang ở ngoài sân chuyên tâm rải thóc cho đàn gà ăn.

Nàng thấy được ta, có chút kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó liền vui mừng chào đón: "Lý tỷ tỷ."

Long Nhi đứng bên cạnh nắm chặt tay ta, khóe môi hơi mím lại.

Ta trấn an vỗ về mu ban tay nàng, nhìn qua Hồng Lăng Ba sơ vãn tóc theo kiểu phụ nhân đã có phu quân, có vài phần kinh ngạc hơi: "Ngươi đã thành thân?"

Hồng Lăng Ba cúi đầu cười nhẹ, trên mặt thêm vài phần đỏ ửng: "Không lâu sau khi tỷ tỷ đi rồi, chủ nhân gian nhà này nghe nói sơn tặc đã trừ, liền trở về. A Xa cũng như ta, đều lẻ loi cô độc. Hắn vốn là thợ săn trên núi này, thấy hoàn cảnh của ta thì thương cảm liền nhường phòng lại cho ta ở, bản thân lại dựng căn khác trú ngụ. Hắn... hắn thường xuyên quan tâm đến ta, hai tháng trước, chúng ta đã thành thân..."

Ta thấy giữa mi mày nàng đã phai nhạt ưu sầu, chỉ còn lại trầm tĩnh bình yên, ngực cũng có vài phần an tâm liền nói: "Như vậy rất tốt. Hứa hẹn nửa năm đã qua, ngươi hết thảy đều ổn, ta xem như đã yên tâm. Ta và sư muội trở về, ngươi phải sống tốt."

Hồng Lăng Ba nhìn thoáng qua Long Nhi đứng bên cạnh ta, thần sắc có chút luyến tiếc: "Lý tỷ tỷ sao không ở lại thêm chút thời gian?"

Ta đang muốn từ chối, lại nghe được thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Long Nhi nói: "Sư tỷ và ta đều đã có nơi phải về, vì sao phải ở lại chỗ ngươi?"

Hài tử này thực khờ. Ta xem gương mặt quyết tâm của Long Nhi, lắc đầu bật cười liền nói cáo từ với Hồng Lăng Ba rồi rời đi.