Bách Hoa Tiên Tử Oai Truyền

Chương 10: Đào hoa tiên tử



Lưu Hương ném ta vào Bách Hoa cung, Thanh âm lạnh lùng của Nguyên Quântruyền đến: “Bách Hoa tiên tử không tuân thủ quy củ, đồi phong bại tục,bôi nhọ đồng nghiệp, hành xử không biết kiềm chế . . . Quên đi, nói tómlại chính là tội lỗi chồng chất . Phạt cấm túc tại Bách Hoa cung mộttháng, nàng cứ chờ đi sẽ có người đến trông coi nàng . Nếu mà dám phảnkháng, xử lý ngay tại chỗ!” . Ta nghiêng người ngồi trên sàn gỗ, dùngánh mắt đặc biệt thuần khiết đặc biệt vô tội nhìn Lưu Hương: “Lẽ nào talàm sai rồi sao? Ta thật sự sai rồi sao?” Lưu Hương cũng cực kỳ phối hợp vỗ nhẹ của đầu ta “Dù sao thì từ trước tới nay ngươi cũng chưa làm việc gì đúng cả.” “. . .” .

Vào lúc hoàng hôn, Quan Thế m sẽ làmtheo lời của Nguyên Quân, mỗi ngày đều đến giảng kinh giải Phật làm hạilỗ tai của ta, còn đặt cho nó một cái tên mỹ miều gọi là 'Làm sạch tâmhồn ta'. Ta ngồi ở trên đệm, thảm thiết nhìn nàng lôi ra một tờ giấy,bắt đầu niệm: “ Củ cải hai đồng một cân, cải trắng ba đồng một cân, dưachuột. . .” . “Ế?” Ta ngẩng đầu, Quan Thế m đang ngồi ngay ngắn mặt cũng đỏ lên: “A, thật ngại quá, đọc nhầm rồi. . . Đây là đơn nhập hàng củacăng-tin ở Tây Phương Cực Lạc , để báo cáo thu chi cho Như Lai. . .” .

“·#¥·! ¥%#····” . Nàng tiếp tục tìm kiếm vạt áo trong ngực, ta đem ánh mắtcầu cứu nhìn về phía Lưu Hương, hắn nhướng mày, ra hiệu: Ngoại trừNguyên Quân, ai cũng không cứu được ngươi!

Trời ạ, a, cứu mạnga. . . . “Nguyên Quân đến rồi.” Lưu Hương còn chưa dứt lời, trên mặt talập tức liền nở một nụ cười xán lạn, sau đó quay về phía gương xem thử,tự thấy đã đủ mị hoặc mê người (Nhất Độ Quân Hoa: lạy ngươi, ngươi thìcó cái gì mà mê người, đơn giản chỉ là chân chó có được hay không? Phong Phi Phi mặt mày hung tợn “Cho ngươi nến thử một gậy của lão Phong tađây!” Trên không trung hét thảm thiết “A ————” Thần Kinh cùng Lưu Hươngđứng đối diện, đều tán thưởng: Thật không hổ danh là lão điên . . .).(trong tiếng trung lão phong và lão điên có cùng cách phát âm)

Ta cung kính mà quỳ gối trước cửa, thiếu chút nữa là hôn chân của NguyênQuân .”Nguyên Quân đại nhân, ngài đã tới rồi? Một Ngày không gặp tựa như Ba Năm, Phi Phi nhớ ngài, nhớ đến mức trà không muốn uống, cơm cũngchẳng muốn ăn, đêm không ngủ được. . .” . Lời còn chưa nói xong, NguyênQuân ngạc nhiên nói: “Ồ? Có chuyện như vậy?” Ta gật đầu như dã tỏi,Nguyên Quân bộ mặt lạnh lùng: “Lưu Hương, đã như vậy, ngươi phân phó, từ nay trở đi Bách Hoa cung cho dù là nước trà hay thức ăn đều đều miễnhết. Cho dù mang tới thì Bách Hoa tiên tử cũng vì thương nhớ bản quân,mà ăn không vô, không nên lãng phí . À, đúng rồi, buổi tối nàng khôngthể ngủ, vậy thì > mỗi đêm chép hai bản!” .

Ta cứng đờ, má ơi, đối phó Vũ Dương thì chiêu nào cũng hiệunghiệm, đối phó Nguyên Quân ngay cả một điểm nhỏ cũng không có thấy tácdụng! Ta bật dậy: “Nguyên Quân, Sao của không trực tiếp tới bẻ cổ của ta luôn đi! !” Nguyên Quân hừ lạnh một tiếng: “Quan Thế m phụ trách kiểmtra, nàng chép thiếu một chữ sẽ phạt cấm túc nàng một ngày!” Nói xongliền xoay người muốn đi, ta đang muốn đuổi theo, chân không cẩn thận mắc vào vạt áo của hắn, thế là 'phịch' một tiếng, nhào về phía trước. Tanhắm mắt hét to một tiếng, mở mắt ra, đã thấy mình kề sát ở trong lồngngực của hắn, hai người nhìn nhau.

Khoảng ba giây đồng hồ,Nguyên Quân cực kỳ trấn định đẩy ra ta, cực kỳ trấn định xoay người rờiđi, sau đó cực kỳ trấn định đánh một quyền lên mặt trên của cánh cửa,thịch một tiếng, so với lúc vừa rồi ta ngã thì còn vang to hơn. . . Bóng người của hắn biến mất ở ngoài cửa cung, ta ho khan hai tiếng: “LưuHương, cái kia >. . .” “Chúc mừng, NguyênQuân chắc chắn sẽ không nhớ tới cái này đâu. . .” .

Sau đó ngàythứ hai, Nguyên Quân như thường lệ tới đây. Xem xét một vòng, khẽ gậtđầu: “Ngày hôm nay biểu hiện không tệ, hiếm thấy một ngày mà nàng khônggây rắc rối.” Ta quay đầu nhìn Lưu Hương, vẻ mặt tán thưởng, ai ya, hắnthật sự không nhớ rõ rồi. . . Buổi tối, lúc Quan Thế m vẫn còn đang lảinhải. Lưu Hương đi vào: “Phong Phi Phi, điện Nguyên Quân cho gọi ngươiđến hoa thần điện.” .

Ta nghi hoặc nhìn Lưu Hương: “Lẽ nàochuyện ngày hôm qua ta dán con ruồi trên lưng Quan Âm đã bị phát hiệnrồi à ?” Lưu Hương trừng mắt nhìn ta: “Đừng nói nhảm!” Hoa Thần điện, .

Nguyên Quân quay lưng về phía ta, đứng chắp tay, nhìn vào khối thủy tinh đốidiện bên mặt tường, Vũ Dương vẫn mặc bộ y phục đỏ rực như cũ, hắn caoquý đứng ở trên tường thành, vẫn thanh cao thoát tục như vậy, vẫn khuynh thiên khuynh địa như vậy. Nhưng mà toàn thân hắn tỏa ra một loại tà mịyêu dã đến tận xương. Ta lùi về sau một bước, có chút ngơ ngác, nói đúng hơn là tại thời điểm này ta cuối cùng đã rõ tại sao hắn được gọi làTrụy Lạc Ma . Đây, hoàn toàn chính là loại máu lạnh tà ác.

Người dân ở Biên Thành Thần, thế nhưng lại tự giết lẫn nhau. Ngươi chém tamột đao, ta trả ngươi một đao, người này ngã xuống, người khác lại lên,lại thêm một người nữa ngã xuống, cắn xé lẫn nhau. . . Ta từng bước mộtlùi tới bên người Lưu Hương: “Đây là. . . Làm cái gì vậy?” Nguyên Quânthanh âm cực kỳ lạnh lùng: “Đây là biên thành giao giữa ma giới và tiêngiới, hắn đang giết hại người dân trong thành.” Ta chỉ cảm thấy toànthân hóa đá, không thể hô hấp: “Tại sao?” .

Nguyên Quân rốt cuộc xoay người lại, hắn nhìn ta chăm chú, từng chữ từng chữ: “Hắn, đang,tìm, nàng.” Ta sửng sốt, tự lẩm bẩm: “Ta ở trong lòng hắn, không có quan trọng đến mức như thế này chứ. . .” . Nguyên Quân cũng không để ý đếnta, chỉ lẳng lặng mà nói: “Ngươi nhất định phải trở lại bên cạnh hắn ,ta sẽ để Lưu Hương bảo vệ ngươi.” Lưu Hương bước đên, tay ta nắm lấy góc áo của Nguyên Quân : “Tại sao?” .

Nguyên Quân không hề trả lời, Lưu Hương cầm lấy tay của ta: “Bởi vì hiện tại chỉ có ngươi, mới có thể ngăn cản hắn giết người!” Hô hấp của ta nghẹn lại, mãi cho đến thờiđiểm mà khi Lưu Hương mang ta tới biên thành, ta mới cảm thấy sợ hãi,trời ạ, ta lại tự chạy về rồi!

Lúc chúng ta đến cửa thành, tatóm chặt lấy cánh tay của Lưu Hương, ta không phải là chưa từng thấy máu tanh, thế nhưng chưa từng thấy nhiều như vậy. . . Ta tận cố hết sức kìm nén, cuối cùng vẫn nằm sấp trên người Lưu Hương , nôn đến choáng váng.Thi thể nát vụn , nội tạng màu sắc rực rỡ, máu tươi tràn khắp nơi ,không khí sặc mùi tanh tưởi , đây không phải biên thành nữa rồi, đây làmột cái địa ngục.

Mà người tạo ra cái điạ ngục này...... LưuHương cũng nhìn những vụn thi thể này, thanh âm lạnh băng: “Hiện tạingươi chắc là đã không còn hận Nguyên Quân nữa rồi. Thần Ma hai giớithực lực ngang nhau, nếu chỉ vì Vũ Dương mà phát động chiến tranh giữahai giới, thì hậu quả khó mà lường trước được. Vì vậy, hắn cũng là bấtđắc dĩ. . .”