Bạch Hạnh Lang

Chương 18



Lại qua một tuần, hoàng hôn ngày hôm đó, Tích Thu tới ngự thiện phòng lĩnh bữa tối trở về, xa xa liền thấy Hắc Hoàng đang muốn đi vào Quế Mộc viện, nhớ tới công đạo của Mặc Bắc, thầm kêu không xong, vội vàng ba bước biến thành hai bước, che trước mặt Hắc Kình, cười cười che giấu.”Hoàng thượng cát tường.”

Tỳ nữ cũng dám cản trở cước bộ của hắn? Hắc Kình có chút khó chịu, khóe mắt thoáng nhìn qua thứ nàng bưng trên tay, mi phong nhíu lại, hừ nói: “Đây là cái thức ăn cho chó gì.” Bánh mỳ để qua đêm vừa cứng vừa lạnh, rau xanh đã bắt đầu phiếm vàng, khoai tây mọc mầm, còn có vài miếng thịt mỏng đến cơ hồ không thể nhìn ra.

“A? Này... Ngự thiện phòng còn không phải đều như vậy, đồ tốt lưu cho cung phi cùng Hoàng thượng ăn, không tốt đương nhiên là...” Hắc Hoàng sắc mặt âm trầm làm cho thanh âm của Tích thu càng ngày càng thấp, đồng thời cũng tự thừa nhận hôm nay công tử hẳn là “còn tỉnh”.

“Ngươi đi ngự thiện phòng truyền lời cho trẫm, kêu tên thích tự tiện chủ trương này làm việc sạch sẽ chút.” Hắc Kình hừ lạnh, quay đầu nhập thất.

“Tuân chỉ.” Tích Thu gian xảo nheo mắt, cáo mượn oai hùm, rốt cục bắt được cơ hội giáo huấn tên thiện giam* công công đáng ghét này một chút, ha ha, xem nàng không chỉnh bọn họ kêu cha gọi mẹ mới là lạ! Nàng cực kỳ vui sướng quay ngược trở lại con đường vừa đi.

Thiện giam: Giám sát phân phối thức ăn

Trong phòng không ai, Hắc Kình nghe thấy hậu viện có tiếng cười, tìm theo tiếng mà đến, liền thấy trong lòng Mặc Bắc có một tiểu cô nương, y vừa tỉa tót điêu khắc, vừa kể chuyện, nữ hài phấn điêu ngọc mài, khuôn mặt nhỏ hồng hồng vô cùng hoạt bát đáng yêu, bị Mặc Bắc chọc cho cười khanh khách.

“Tiểu quỷ ở đâu ra?” Bộ dáng hai người hoà thuận vui vẻ không biết tại sao thực không vừa mắt, Hắc Kình ngữ khí trầm ngạnh, chất vấn.

“Đừng làm mặt hung dữ như vậy, ngươi dọa sợ nàng.” Tiểu cô nương co rúm lại lùi sâu vào trong lòng, cánh tay nhỏ bé ôm mình gắt gao.

“Tiểu quỷ này là ai? Ai dám can đảm đem tiểu quỷ nhà mình đưa vào trong cung!” Run rẩy giống như tiểu bạch thỏ, Hắc Kình chán ghét mím môi, vẻ mặt lại càng không tốt, khiến nữ hài ngay cả nhìn cũng không dám nhìn hắn.

“Tiểu quỷ nhà ai? Là tiểu quỷ nhà ngươi đấy! Ngay cả nữ nhi của mình cũng nhận không ra, ngươi này thân làm cha thật sự là…” Mặc Bắc liếc hắn một cái, cúi đầu nhẹ hống tiểu cô nương bị chấn kinh, nàng trên cổ đeo một khối trường mệnh khoá, mặt trước có bốn chữ khắc phú quý bình an cùng hoàng gia đồ đằng*, bên trên có con số 『 mười bảy 』, mặt sau còn đề một cái tên, Đóa.

Đồ đằng: Biểu tượng

“Nữ nhi của trẫm? Nó sao lại ở đây?” Hoàng thất quy định nữ nhi qua bảy tuổi sau sẽ rời khỏi mẫu phi, tập trung đến Từ Hữu viên tiếp nhận giáo dục, không cho phép thì không được rời khỏi.

“Tiểu hài tử mới vài tuổi đã phải rời mẹ, đương nhiên sẽ nhớ mong, chạy đến Tây uyển còn có thể làm gì a.” Y sáng sớm vẩy nước quét nhà, nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ, trở mình đi đến phía sau giả sơn ngoài viện thì phát hiện thấy Tiểu Đóa, người bẩn hề hề, đầu gối bị ngã chảy máu, mang về bôi thuốc, lúc sau Tích Thu hỏi thăm mới biết được căn nguyên sự tình.

Quy định này thật là không có tình người, mới bảy tuổi, nhỏ như vậy hẳn là phải ở bên mẫu thân hưởng thụ tình cảm gia đình mới đúng, làm gì mà phải vội vã dạy dỗ.

“Mẫu phi nó ở cung nào? Tên gọi là gì?” Mặc Bắc nghe ngữ khí của hắn chỉ biết hắn đang nghĩ muốn sau này tính sổ, không khỏi châm chọc nói: “Nữ nhân của ngươi sinh hạ nữ nhi cho ngươi, ngươi chẳng những không nhận ra, ngay cả mẹ của nó cũng không biết, ngươi còn có mặt mũi đi khởi binh vấn tội? Không cần, mẫu thân của nó sớm chết bệnh, một hài tử cô linh linh* ở Từ Hữu viên, huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ kia làm sao có thể để cho một đứa nhỏ cái gì cũng không có yên thân, ngươi tìm quỷ phạt đi thôi.” Mặc Bắc ôm lấy tiểu hài tử, không thèm quan tâm tới tên hỗn đản kia.

Cô linh linh: Đơn độc một mình, không người quan tâm

“Đừng sinh khí với trẫm, trẫm khó lắm mới đến được một lúc, ngươi không thể ôn thuần một chút được sao.” Hắc Kình theo Mặc Bắc nhập thất, nhìn y đối tiểu quỷ vừa dỗ dành vừa chơi đùa, nhìn lại đối đãi với mình thật đúng là một trời một vực.

“Hắc Kình, ngươi không biết Tiểu Đoá miệng không thể nói sao? Năm Tiểu Đóa sáu tuổi, Thiên Ân viện Mẫn nương nương bệnh chết, không người hỏi tới, xác chết sau bảy ngày mới được phát hiện, Tiểu Đoá ngồi bên cạnh mẫu thân, khóc đến cổ họng nhiễm trùng chết ngất đi, từ đó dây thanh quản bị tổn thương, thành người câm, cho nên nó mới có thể bị huynh trưởng tỷ muội khi dễ xa lánh, cho nên nó mới không nhẫn nhịn nổi trộm chạy đến Tây uyển, muốn tìm người mẫu thân vĩnh viễn không thể tìm thấy của mình.” Mặc Bắc biểu tình nghiêm túc, vô lực thở dài.”Ngươi đến chỗ ta, tình cờ gặp nữ nhi của mình, lại không có một câu quan tâm, chỉ cầu ta đối với ngươi hoà nhã một chút... Hắc Kình, lòng dạ ngươi là làm bằng sắt đá sao!”

“Không phải là một hài tử nương đã chết lại bị câm thôi sao, có cái gì đặc biệt chứ, ngươi nếu không hài lòng, trẫm hạ chỉ người chuyên trách đến chiếu cố nàng, đừng để cho người khác khi dễ là được.” Hắc Kình không cho là đúng, không biết vì sao lại chuyển thành cãi cọ rồi.

“Ta không hiểu... Ta quả thực không hiểu, ngươi vì cái gì có thể lạnh lùng như vậy.” Nhắm mắt, giờ phút này y thực cảm thấy chính mình cho tới bây giờ chưa từng nhận thức Hắc Kình.

Không biết là xúc động ở đâu ra, cũng có thể là khoảnh khắc, hắn thấy trong mắt Mặc Bắc thất vọng thật sâu, Hắc Kình mới làm ra một chuyện có thể cả đời cũng sẽ không làm qua ── ôm thân thể nho nhỏ mềm mại kia, đặt lên đùi của mình, tuy là như vậy, tay chân hắn lại đông cứng làm sao cũng đều không được tự nhiên.

Tiểu cô nương sợ người lạ, lại còn là ma vương hung ác vừa nãy, khiến nàng sợ hãi liều mình giãy dụa muốn trở về trong lồng ngực an toàn của đại ca ca.”Tiểu quỷ ngươi đừng lộn xộn! Ngã xuống trẫm sẽ mặc kệ!” Luống cuống tay chân bắt lấy thân hình sâu nhỏ nhúc nhích muốn bỏ chạy, Hắc Kình cực kỳ buồn bực, lại không dám dụng lực, nếu không sợ xương cốt mềm nhũn kia sẽ bị hắn làm nát mất.

Tư thế ngốc ngốc của Hắc Kình đều bị Mặc Bắc thu vào đáy mắt, y lén lút trộm cười, vừa vặn đúng lúc Tích Thu trở về, còn bưng một mâm cơm ngon rượu ngọt, vừa đúng bữa tối.”Sách! Thịt cá.” Không nghĩ cũng biết là Hắc Kình chỉ đạo.

Mắt liếc qua một cái, thấy Hắc Kình không giữ nổi Tiểu Đoá, Mặc Bắc hảo tâm trợ giúp hắn một tay, xuất ra một con rối gỗ thủ công nhỏ bằng lòng bàn tay, điêu khắc thập phần tinh xảo, cẩn thận nhìn lại, nơi góc có chút lỗi, một điểm hơi gồ lên, nhưng chỉnh thể mà nói vẫn thực đẹp, một con búp bê nam lưng mang giỏ cá, sách theo một lưới vỏ sò, tay phải còn nắm tay một búp bê nữ ôm giỏ, trong giỏ cũng có một chút cá, búp bê nữ nhìn búp bê nam, búp bê nam nhìn búp bê nữ, khóe miệng mỉm cười hạnh phúc, là một đôi vợ chồng ấm áp.

“Tiểu Đóa ngoan, này cho ngươi, đừng khóc.” Mặc Bắc sờ sờ đầu nàng, vừa mới đưa cho nàng, búp bê đã bị Hắc Kình cướp mất.

“Ngươi làm gì vậy?”

“Đây là ngươi khắc.” Hai tay bán tàn phế khắc ra đồ chơi tinh xảo bực này thật không dễ dàng, tất nhiên phải dụng kiên nhẫn thật lớn cùng thời gian dài, Hắc Kình híp mắt không hiểu được đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên nói: “Ta muốn.” Dứt lời liền làm như không việc gì đem búp bê gỗ thu vào trong ngực.

“Ngươi ăn cướp a, trả lại cho Tiểu Đoá, ta là cấp cho nàng.” Tiểu cô nương mếu máo, bi thương muốn khóc, chán ghét đại ma vương này, cướp đi món đồ chơi đáng yêu của mình.

“Trẫm dùng cái này đổi là được.” Hắc Kình đông đào tây tìm, mới tìm được món đồ chơi nhỏ, hắn thả một khối thanh ngọc xanh biếc trong suốt vào lòng bàn tay Tiểu Đoá. “Đây là tảng đá toả hương, còn có thể biến sắc.” Thấy tiểu quỷ dường như thiếu hứng thú, hắn dứt khoát đưa đến trước mũi nàng, còn giơ lên dưới ánh sáng cho nàng xem, quả nhiên ánh sáng bị khúc xạ, khối ngọc xanh biếc bắt đầu đổi màu, biến thành u lam nhợt nhạt, mùi cũng theo đó chuyển hoán.

Tiểu cô nương tò mò mở to hai mắt, rốt cục an phận, ngoan ngoãn ngồi trên đùi Hắc Kình, tất cả lực chú ý đều bị tảng đá xinh đẹp hấp dẫn, có lúc ngửi ngửi, lại có khi cầm lên soi soi, lộ ra lúm đồng tiền.

Mặc Bắc nhìn Tiểu Đoá vui vẻ, cũng không kiên trì, khối ngọc kia khẳng định có lai lịch lớn, cũng không hỏi rõ, dù sao hắn tiền nhiều quyền lớn, quốc khố là tài sản nhà hắn, thiên hạ do hắn làm chủ, có gì không thể.

“Gần đây trẫm mấy ngày không tới, ngươi có khỏe không?” Tự động nâng đũa ăn cơm, không hy vọng xa vời Mặc Mặc sẽ để ý hắn.

“Tốt lắm, ngươi không đến rất tốt. Ngươi sao? Hẳn là được Tô phi hầu hạ thực sảng khoái đi.” Mặc Bắc thuận miệng hỏi, ăn uống vô cùng tốt, giây lát đã ăn hết một chén cơm, lại duỗi tay cầm lấy bánh bao nóng hầm hập.

“Ngươi ghen?” Thử.

“Thoạt nhìn giống sao.” Hắt cho hắn một bát nước lạnh, cộng thêm một cái xem thường.

Hắc Kình đột nhiên cảm thấy Mặc Bắc có chút không giống, cư nhiên có hỏi có đáp, tâm tình rất tốt, cùng lúc trong lòng hắn có chút suy sụp, cho nên cố ý nói: “Trẫm sủng hạnh Tô phi rất nhiều.”

“Ân.”

“Liên tục hai tuần giá lâm Hương Lâm điện, hàng đêm tiêu hồn.” Thừa thắng xông lên.

“Ân.”

“Trẫm ban cho Tô phi không ít lăng la tơ lụa, trân kỳ dị bảo.” Còn không có phản ứng?

“Ân.”

“Ngươi không phải không muốn nói với trẫm sao? Tốt lắm, rốt cục cũng có điểm tự giác của thiếp phi.” Một kích cuối cùng.

Chỉ thấy Mặc Bắc ăn no vỗ bụng, khoái trá ợ vài tiếng, chậm rãi nói: “Kỳ thật ta cũng biết, rốt cuộc vẫn là nữ nhân tốt, thân thể mềm mại, lại có hương thơm, ôm vào trong ngực thật thoải mái, Tô phi kia ta cũng đã ở bữa tiệc gặp qua, nếu có cơ hội cầm sắt hoà minh* một phen, quả thật chuyện tốt hiếm có.” Y một bộ dáng mơ màng, khiến Hắc Kình giận đỏ mắt.

Cầm sắt hoà minh: Có duyên vợ chồng

“Ngươi là thê tử của trẫm, còn dám nghĩ tới nữ nhân khác!” Hắn nghiến răng nghiến lợi, thấy tiểu quỷ dường như lại bắt đầu cựa quậy, vội vàng đè âm lượng quá cao xuống.

“Ta nói rồi, ta đã không còn là Hàn ngự thê, là ngươi cứng rắn muốn ta trở về, bắt buộc ta trở về, uy hiếp ta trở về, thời khắc ta bước ra khỏi Quế Mộc viện, đã báo đáp đủ ân tình, không còn là nam thê đáng thương của ngươi nữa. Không cần một sương tình nguyện như vậy, ngươi thích nữ nhân, ta đương nhiên cũng thích, nếu không gặp gỡ ngươi sát tinh này, ta đã sớm con cháu đầy đàn.” Thu hồi bát đũa, Mặc Bắc ôm lấy hài tử, lấy ra một khối gỗ chưa thành hình người, dưới ánh nến tiếp tục điêu khắc.

Hắc Kình, thực sự bùng nổ.