Bạch Đạo Sư

Chương 7: Bạch Xà Chi Vương



Lại nói chuyện nhóm người lúc hồn ma rời đi, bọn họ bu lại với nhau run rẩy. Một người bất chợt hỏi.

- "Cái con ma ấy đi rồi, có khi nào nó quay lại và dẫn theo chủ nó tới không nhỉ?"

Vừa dứt lời thì cả đám trừng mắt nhìn hắn, không ai nói với ai câu nào, không khí căng thẳng vô cùng. Thật ra trong lòng ai cũng nghĩ đến điều đó, chỉ là không dám nói ra mà thôi. Giờ một tên nói ra làm cả đám bấn loạn. Nếu thực sự như vậy thì nguy to, bởi kiếm pháp của họ không dùng để đánh nhau với ma. Rồi chẳng ai nói với ai câu gì, tất cả nhìn sang phía cái tên tóc bạc đang nằm ngủ kia. Xem ra đó là chỗ dựa duy nhất của bọn họ. Tên đội trưởng giọng run run.

- "Tên...tiểu tử... tóc trắng kia, dậy đi ta... muốn hỏi"

Tiểu thư nghe vậy thì nhíu mày.

- "đây là cách nói chuyện nhờ vả ư?"

Tên đội trưởng giật mình khựng lại, mà vị tiểu thư kia chạy đến bên cạnh, ngồi khép chân đặt tay lên vai mà lay nhẹ.

- "tiên sinh, xin tiên sinh đừng ngủ nữa. Tiểu nữ có chuyện muốn nhờ vả"

Trong lúc sợ hãi, cả bọn quên mất là nam nhân kia vẫn đang trần truồng. Việc đầu tiên không phải là lấy cho hắn ta một bộ quần áo sao? Việc này mà họ cũng quên mất.

Nam nhân đó vẫn quay mặt vào trong nằm yên bất động, mặc cho tiểu thư gọi thế nào cũng không dậy. Tiểu thư kia bí thế liền vươn người ngồi lên phía trước mặt mà gọi.

- " tiên sinh, đừng ngủ nữa, xin hãy dậy đi"

Nam nhân đó không những không dậy mà còn tranh thủ cơ hội nhoài người lên gối đầu vào đùi tiểu thư kia, úp mặt vào bụng nàng ta mà ngủ tiếp. Tiểu thư kia bí thế chỉ biết cười khổ, mà bọn hộ vệ nhìn thấy đều nhăn nhó. Bình thường thì bọn chúng đã kéo tên đó ra rồi, nhưng lúc này cả bọn đang còn trông cậy vào cái tên ấy nên đành nhẫn nhịn. Tên đội trưởng nói với các huynh đệ.

- "Chuyện ngày hôm nay không được tiết lộ nửa lời. Nếu lão gia biết chúng ta để một tên khoả thân ngủ gối đầu lên đùi tiểu thư thì cái đầu của chúng ta rớt hết"



Cả bọn cười gượng.

" PHÌ...."

Bất ngờ lúc này một tiếng động vang lên, cả bọn nhìn ra ngoài thì thấy đôi mắt đỏ rực nhìn vào. Cả đám run lên bần bật tuốt kiếm.

- "Yêu quái... có yêu quái"

Đôi mắt đỏ rực bên ngoài trừng mắt nhìn bọn hộ vệ mà phát ra yêu khí cuồn cuộn áp đảo. Bọn họ bị yêu áp hù dọa làm rớt hết kiếm, cả bọn ôm sát vào nhau run rẩy.

- "Yêu khí khủng bố quá, chúng ta không có chút cơ hội chiến thắng nào"

" ĐOÀNG..."

Một tia sét đánh ngang làm sáng rực bầu trời, trong khoảng khắc đó bọn họ nhìn thấy bên ngoài là một con rắn trắng khổng lồ dài hơn mười trượng (40 m) . Cả bọn run bắn người.

- "A .a.a... là bạch xà chi vương..."

Đẳng cấp quá chênh lệnh, chỉ kích cỡ đã làm bọn họ khiếp sợ, chỉ yêu áp cũng đủ khiến bọn hộ vệ cứng người. Cả bọn liếc nhìn về phía nam nhân kia mà hy vọng. Nam nhân tóc trắng vẫn gối đầu ngủ ngon lành, mặc vị tiểu thư nọ run rẩy van xin.

- "tiên...sinh... dậy đi, có... có... khách..."

Mặc kệ tất cả, hắn vẫn không nhúc nhích. "không phải sợ quá mà không dám dậy đó chứ?" Trong đầu bọn hộ vệ đã thoáng suy nghĩ như thế. Bạch xà chi vương ở bên ngoài quan sát tất cả, thấy ai nấy cũng run sợ, chỉ riêng nam nhân tóc trắng kia vẫn nằm yên đó không phản ứng. Đôi mắt rắn của bạch xà nhìn rất tỉ mỉ. Hơi thở nhẹ nhàng, nhịp tim bình thường, chứng tỏ nam nhân này chẳng một chút sợ hãi. Dù rằng bạch xà đã dùng yêu khí phóng yêu áp nhiều như vậy mà không lay động một chút cảm giác nào. Không lẽ tâm cảnh của nam nhân kia đã đạt cảnh giới vững như núi, hoặc có thể đó là một sinh mệnh quá cường đại đến nỗi không để bạch xà chi vương vào mắt?