Bạch Đạo Sư

Chương 42: Dò Hỏi



Cỗ xe ngựa trên đường về trấn Đào Hoa. Mọi chuyện có vẻ không thuận lợi như ý của Trịnh phu nhân. Không cam lòng, bà ta lúc này quay sang hỏi Vân Phong.

- " không biết tiểu đệ đêm nay sẽ dừng chân ở đâu, đã có chỗ tá túc chưa?"

Vân Phong lúc này ngồi tựa lưng, tặc lưỡi một cái.

° " ta chưa có chỗ ở, lát nữa kiếm một khách điếm nào đó qua đêm thôi . Đơn giản mà "

Trịnh phu nhân nghe vậy lại toe toét cười.

- " vậy thì để ta giới thiệu cho đệ một khách điếm tốt nhất trấn Đào Hoa này, bảo đảm đệ sẽ hài lòng "

Vạn Vân Phong không trả lời, chỉ khẽ nhếch mép cười nhẹ. Không biết Trịnh phu nhân này đang âm mưu gì đây. Là đưa đến khách điếm người nhà và chém với giá cắt cổ, hay là còn có âm mưu gì khác. Bây giờ mà nói thì Vân Phong rất nghi ngờ bất cứ thứ gì người đàn bà này làm. Trịnh phu nhân không thấy Vân Phong trả lời, bà ta khẽ ra hiệu cho phu xe chạy tới khách điếm mà bà dự tính. Phu xe đương nhiên hiểu ý và làm theo.

Cỗ xe ngựa dừng lại ở một khách điếm trung tâm trấn. Trịnh phu nhân lúc này liên tục quảng cáo.

- "đây là khách điếm tốt nhất, đẹp nhất, rẻ nhất ở trấn này, đệ chắc chắn sẽ hài lòng"

Liếc nhìn vẻ mặt gian xảo của bà chủ, Vạn Vân Phong chán chẳng buồn nói, hắn bước một mạch xuống xe và vào trong khách điếm thuê phòng. Lúc hắn bước vào thì Trịnh phu nhân ở ngoài nhìn vào trong ra hiệu, tiểu nhị của khách điếm khẽ gật đầu, và điều này đã bị Vạn Vân Phong nhìn thấy. Hắn cười nhếch mép "thì ra là có thông đồng với nhau sao?" . Vân Phong vào làm thủ tục thuê qua đêm, bước đi nhận phòng, lúc này Trịnh phu nhân mới yên tâm rời đi. Vân Phong lên phòng mở khẽ cửa sổ he hé nhìn ra quan sát, cảm thấy hắn đang bị người khác theo dõi. Hắn lại nhếch mép cười, "vì muốn cướp của ta 200 lượng bạc mà phải kỳ công thế này sao?" . Hắn đặt lưng xuống giường, suy nghĩ về Hoa Quả trang, cảm thấy tò mò. "Những tên cảnh giới ngoài kia không phải là theo dõi động tĩnh của hắn, sợ hắn đi hỏi thăm về căn nhà đó sao? Đã vậy ta phải tới đó hỏi thăm cho biết" . Quyết định như vậy, hắn âm thầm bí mật rời đi khỏi khách điếm mà không một ai hay biết, kể cả chủ khách điếm.

Hắn lẳng lặng rời đi, mướn một cỗ xe ngựa và quay trở lại làng Cành. Vạn Vân Phong vào một quán nước trong làng, bắt đầu thưởng thức. Quán nước về chiều cũng là lúc người ta làm việc xong và nghỉ ngơi, nhiều người ghé quán nước trò chuyện. Trong quán nước hỗn hợp nhiều câu chuyện khác nhau, và trong những người buôn chuyện thì có một câu chuyện khiến hắn chú ý. Một người khách uống trà nói.

- " các ngươi biết gì không? Hồi trưa nay ta thấy xe ngựa của ELC chạy về phía Hoa Quả trang đó. Chắc tên Trịnh Võ Quyết lại lừa được người nào rồi"

Vạn Vân Phong đang nhấp ly trà thì khựng lại. Lúc này mọi người trong quán nhốn nháo cả lên.

- " vậy sao? Tên họ Trịnh đó thật khốn kiếp, hại chết mấy mạng người rồi mà còn chưa biết dừng lại sao? Ông trời không có mắt mới để hắn sống đến hôm nay"



Vạn Vân Phong nhanh chóng bước sang bàn đó, bởi đây chính là trọng điểm hắn muốn. Hắn chào hỏi và làm quen.

° " vị huynh đệ này, xin hỏi huynh nói vậy là có ý gì?"

Mọi người ngơ ngác nhìn Vân Phong, trông hắn có vẻ lạ mắt chưa từng gặp qua. Hắn hiểu ý thì liền giới thiệu.

° "không giấu gì các vị. Tại hạ họ Vạn tên Vân Phong, là người nơi khác đến. Tại hạ muốn mua một căn nhà ở làng này nên tới ELC hỏi thăm. Những người ở đó dẫn tại hạ tới Hoa Quả trang chào mời. Tại hạ thấy đó là căn nhà đẹp sang trọng, cảm thấy giá tiền 300 lượng bạc quá rẻ với căn nhà. Cảm thấy có điều khuất tất, nên hôm nay tới đây hỏi thăm bà con. Xin mọi người chỉ bảo "

Nói xong thì cúi đầu thi lễ một cái. Dân làng thấy hắn biết lễ nghĩa như vậy thì sinh thiện cảm, mà hắn cũng thật lòng bày tỏ nên mọi chuyện cũng dễ nói hơn. Một lão nông lớn tuổi lúc này mở lời.

- " thì ra vị công tử trẻ tuổi này là người muốn mua nhà. Thật may mắn là cậu biết đường đến đây hỏi trước, xem ra số cậu chưa tận "

Vân Phong nghe vậy thì tò mò, hắn quay sang lão nông đó mà thi lễ, định rằng hỏi thêm. Hắn chưa kịp hỏi thì lúc này một người khác kéo ghế cho hắn mà nói.

- " thật sự may mắn. Công tử ngồi xuống đây, chúng ta sẽ kể cho công tử mọi chuyện "

Vân Phong nghe vậy thì cúi đầu, sau đó ngồi xuống cái ghế ấy, câu chuyện ngay lập tức được bắt đầu.

Hoa Quả trang nguyên lai là một vùng đất lành chim đậu, cảnh sắc hữu tình, phong thủy tuyệt vời. Cho đến hơn mười năm trước có một võ tướng bỏ ra hơn nghìn lượng vàng xây dựng, từ một vùng đất cây cỏ xanh tươi thành một trang viên xinh đẹp. Viên võ tướng đó xem ra bị phế chức vị, xây dựng Hoa Quả trang an dưỡng. Mọi chuyện cứ bình thường trôi qua cho đến một đêm mưa gió bão bùng, sấm chớp đầy trời. Tên võ tướng đó nổi điên giết toàn bộ gia quyến và người hầu trong trang, giết sạch không chừa một ai. Dân làng biết chuyện báo quan. Quan trấn đưa binh lính tới thì thấy hắn thổ huyết chết từ lúc nào rồi, xung quanh rất nhiều máu và xác chết của những người trong trang. Hoa Quả trang từ đó bỏ trống, không có người thừa kế. Trịnh Võ Quyết cảm thấy thời cơ đến, không biết thông đồng với quan trấn thế nào mà hóa giá 1000 lượng bạc cho hắn. Hoa Quả trang dù có thảm án, nhưng cơ ngơi bề thế. Trịnh Võ Quyết rao bán cũng có người hỏi mua. Hai bên mua bán chốt giá 2000 lượng bạc, đặt cọc 200 lượng chờ ngày làm giấy tờ. Khách mua nhà kia sau khi đặt cọc thì dọn vào ở trước. Ngay trong đêm đầu tiên đã la hét sợ hãi mà bỏ chạy khỏi trang, liên tục nói gặp ma quỷ, tuyệt không dám ở nữa . Vị khách đó tới gặp Trịnh Võ Quyết hủy mua bán, thế nhưng tiền cọc đã đặt sao có thể trả lại, vậy là hắn nhẹ nhàng lượm 200 lượng bạc đó.

Trịnh Võ Quyết sau phi vụ ấy thì nảy ra ý tưởng kiếm tiền. Hắn liền giảm giá Hoa Quả trang xuống còn 300 lượng bạc, bắt đặt cọc 200 lượng bạc và phải ở trước nửa tháng. Tất nhiên là số tiền 300 lượng bạc rất nhiều người có thể sở hữu, như vậy lượng khách hàng có thể mua nhà cũng tăng theo. Có một gia đình nông dân kia dành dụm được 300 lượng bạc. Thấy Hoa Quả trang quá rẻ, vì tham của rẻ mà đặt mua. Rốt cuộc tiền dành dụm bao lâu nay bị mất trắng, mà đau lòng hơn còn mất mạng. Vợ chồng và đứa con nhỏ vào trong ở được một đêm, sáng hôm sau người ta tò mò vào xem thì thấy cả ba người đều bị quỷ ám chết, xác chết không nguyên vẹn. Sau đợt ấy tưởng rằng Trịnh Võ Quyết sẽ không bán nữa, không ngờ hắn vì tiền mà chẳng xem sinh mệnh người khác ra gì. Cầm 200 lượng bạc của gia đình ba người nông dân kia mà sung sướng. Hắn không một chút xót thương, tiếp tục rao bán Hoa Quả trang. Nhưng tiếng dữ đồn xa, mọi người đâu ai dám mua chứ? Kể đến đây thì quay sang Vân Phong mà nói.

- " tên Trịnh Võ Quyết ấy bây giờ chỉ có thể lừa được những người từ phương xa đến như cậu thôi. May mắn là cậu cẩn thận đến hỏi thăm, xem như thoát được một mạng"

Vạn Vân Phong trầm ngâm. Vậy ra bọn chúng cho người theo dõi thật sự là sợ Vân Phong đi hỏi thăm tin tức ư? Chỉ vì 200 lượng bạc mà dồn người ta đến chỗ chết, thật tán tận lương tâm. Đúng là theo pháp luật con người thì hắn chẳng làm gì sai cả, chỉ là thuận mua vừa bán, ma quỷ không thuộc phạm trù của pháp luật thì sao có thể bắt tội hắn được chứ? Vân Phong khẽ thở dài, không ngờ con người lại có những kẻ độc ác đến như vậy, xem mạng người như cỏ rác.