Bạch Công Tử

Chương 16



Ánh dương quang chiếu vào thật chói mắt, Từ Phiêu Nhiên biết chính mình hiện tại phải xuyên qua đám người một mình đến thế giới xa lạ. Rõ ràng sợ hãi sẽ một mình cô tịch, nhưng lại hy vọng Bạch công tử vĩnh viễn không phải tới cái thế giới kia bồi mình!

Đám người chật chội chen chúc bị quan binh chắn ra hai bên, đem pháp trường dọn trống một mảng ! Rất nhiều người chỉ là tới xem náo nhiệt mà thôi, bọn họ chỉ trỏ, hoặc là vui sướng khi người gặp họa, hoặc là hưng phấn kích động. Nhưng mà, cũng có mấy gương mặt quen thuộc cố nhoài người về phía trước! Một tiếng gọi quen thuộc làm Từ Phiêu Nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy rõ đối phương ánh mắt ngây dại! Là Tiêu Tương, các cô nương, còn có các hạ phó nô tỳ ở Quân tự tuý!

“Lão bản! Lão bản ——” Dùng sức áp chế lại bọn quan binh, Tiêu Tương bọn họ bất chấp tất cả, một đường đuổi theo đội ngũ áp giải Từ Phiêu Nhiên, liều mạng kêu gào: “Lão bản —— tại sao có thể như vậy a! Ngươi không thể chết! Ngươi là oan uổng a! ! !”

Trước khi có người bị hành hình việc kêu oan cũng không có gì kỳ lạ, nhưng nếu hô to chính là một đám cô nương thiên hương quốc sắc mỗi người đều đang tuổi thanh xuân thì thật là quái dị ! Rất nhiều người lộ ra nghi hoặc cùng đồng tình, bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.

Đẩy ra một người lại một người ngăn trở phía trước, Tiêu Tương cùng các nàng đuổi theo tới hành hình thai, hai lời chưa nói, kiên quyết tách đám người ra, mỗi cô nương đều mang theo ý chí kiên định. Tiêu Tương dẫn đầu giải khai phong toả của đám quan binh, bức tới trảm quan phía trước, dẫn các cô nương nhất tề quỳ xuống:

“Đại nhân! Lão bản chúng ta oan uổng a! Hắn là bị vu oan ! Chân chính tư nuốt cống phẩm là một người khác!”

(Trảm quan: quan coi việc xử trảm)

“Nói hưu nói vượn!”

Ngồi ở phó quan trảm vị đúng là tên Trần tướng quân, nghe thấy Tiêu Tương nói vậy, gấp đến độ mặt trở nên tái mét, vội vàng thúc giục trảm quan ra tay! Nghe thấy tiếng trả lời, Tiêu Tương nhìn lên liền trợn trắng mắt, đột nhiên nàng đứng lên giữa trảm đài, hiên ngang ngẩng đầu lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh phản lại:

“Ta còn tưởng là ai! Nguyên lai là tên chó má tướng quân ngươi, ngươi cũng luôn đi kỹ viện cầu hoan phải không, ngay cả kỹ nữ cũng không chịu thua! Ngươi không phải thẹn quá thành giận đi!”

“Lớn mật điêu dân! Bắt lại cho ta!”

“Tiêu Tương!”

Tiêu Tương còn muốn hung hăng mắng tiếp liền bị Từ Phiêu Nhiên chế trụ, y lạnh lùng quay đầu lại đối trảm quan phân phó:

“Ngươi động thủ đi. Nhưng là nhớ kỹ, cử đầu ba thước hữu thần minh, thiên đạo tuần hoàn, báo ứng khó tránh a!”

“Ngươi ngươi ngươi —— động, động thủ!”

Trảm quan chụp lấy lệnh bài, còn chưa kịp ném xuống, tướng quân có tật giật mình gào thét lớn quân lệnh, phủ đao cũng lên tiếng trả lời bước lên, chính ngọ dương quang tản ra từng trận bạch quang làm lòng người lạnh buốt!

“Không —— không cần a ————”

Chúng nữ tử thét chói tai khi mắt thấy đao sắp sửa hạ xuống. Lại không biết là thời khắc cuối cùng ông trời mở mắt, hay là vận mệnh tiền định, hoặc chẳng qua chỉ là trùng hợp, hai đạo thanh âm đồng thời vang lên, đem Từ Phiêu Nhiên sắp bước tới quỷ môn quan kéo trở lại!

“Không được đả thương ta ân công ——hạt châu kia chính là lấy trên người Trần tướng quân !”

“Dừng tay, Hoàng Thượng có lệnh, đao hạ lưu nhân! ! !”

Căn bản có thể nói là từ trên trời giáng xuống, Bạch công tử sống chết ôm chặt lấy Từ Phiêu Nhiên, đao phủ chém một phát vào bao quần áo to đùng sau lưng hắn! Trong nháy mắt, gánh nặng vỡ tan, bên trong minh hoàng y phục, chứng cớ mưu phản, cùng rất nhiều đồ cổ ngọc khí Bạch công tử thuận tay lấy rầm rầm rơi rụng xuống đất! Trong đó có một trục thư được kết chỉ bạc lăn ra, dừng ở trong bàn tay vừa vươn ra của một người trung niên!

“Nga? Danh mục quà tặng? Trần ái khanh a, như thế nào ngươi lại có trong tay vật này?”

Tiếng hô vạn tuế như sấm dậy, Trần tướng quân sắc mặt xanh mét bùm quỳ xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nơm nớp lo sợ trả lời:

“Hoàng Thượng! Oan uổng a! Này rõ ràng là có người vu oan! Tờ danh sách này Thần cùng Hoàng Thượng không có gì tất khuất!”

“Đúng vậy sao? !”

Ôm chặt lấy Bạch công tử vì lo sợ cho y mà run rẩy không ngừng, giống như phải xác nhận hắn đang tồn tại, Từ Phiêu Nhiên một bên vỗ Bạch công tử, một bên cùng Trần tướng quân giằng co:

“Tướng quân đừng nói là đã quên, chỉ có Hoàng Thượng mới có thể có danh mục quà tặng, ngươi như thế nào cất giữ một phần vậy? Hơn nữa… Ha hả, còn có hoàng y ngươi cũng dám tự tiện làm, phong hầu công văn còn có ấn ký của ngươi, nếu ta không đoán sai, ấn kia hiện tại hẳn là được ngươi tùy thân mang theo đi! Nếu ngươi cho là giả, liền đem ấn lấy ra đối chiếu một chút đi!”

“Trần ái khanh a ~~ sự thật đã rõ, trẫm thật sự không thể tưởng được, cái loại vô dũng vô mưu như ngươi cũng dám ôm mộng làm hoàng đế?”

“Đúng vậy a… Còn người không liên can thì bị ngài mang ra mà chém ! Cũng may lúc này bọn đạo chích hoạt động thịnh a!”

Từ Phiêu Nhiên chọn đúng thời điểm cắm vào một câu trào phúng, hắn nhất định không bỏ qua chuyện mình nhiều lần trình tấu đều bị hoàng đế gạt sang một bên. Hoàng đế bị Từ Phiêu Nhiên nói trúng tim đen, đuối lý cười gượng hai tiếng, giả lả thét hai bên tả hữu đem chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực cùng Trần tướng quân bắt lại! Kỳ thật chỉ với cái danh mục quà tặng cỏn con thì tội không đáng chết, ai bảo Bạch công tử phân không rõ, thứ gì màu vàng đều túm hết, âm kém dương sai vạch trần chuyện mưu phản của Trần tướng quân! Cái này coi như hắn vô tình nhặt được bí kíp đi!

Nhưng mà, cẩu cùng cắn giậu, Trần tướng quân tất nhiên không thể tốt như vậy, hắn giả bộ gục đầu ủ rũ thúc thủ chịu trói, vừa lúc Từ Phiêu Nhiên sơ hở, liền rút đoản đao tùy thân hung hăng đâm vào ngực Từ Phiêu Nhiên, bất luận thần tiên cũng không thể phản ứng kịp! !

“A —— lão bản ————” Tiêu Tương là người thứ nhất kêu lên, nàng vùng vẫy đánh túi bụi vào bọn quan binh đang kìm giữ!

“Ân… Ân công ——” Bạch công tử bị doạ ngốc, đến khi bị máu của Từ Phiêu Nhiên bắn đầy mặt mới bừng tỉnh. Hắn tuyệt vọng nhìn Từ Phiêu Nhiên trong giờ phút sinh tử còn ung dung cười, nhìn vào mắt hắn thật sâu rồi mới ngã xuống: “Tiểu Bạch… Không có thương tổn đến ngươi… Thật sự… Thật tốt quá… …”

Bạch công tử ôm lấy thân thể mềm nhũng của Từ Phiêu Nhiên, ngã quỳ trên đất. Hắn điên cuồng dùng tay ấn vào vết thương để cầm máu, nhưng vô ích. Máu tươi của Từ Phiêu Nhiên bắn lên mặt, còn mang theo nhiệt độ cơ thể đối phương, từng giọt từng giọt từ trên gương mặt tái nhợt của hắn chảy xuống, giống như huyết lệ! Đẹp phi thường …

Cái gì cũng không có nghĩ…

Cái gì cũng không có thời gian nghĩ…

Cái gì cũng lười suy nghĩ … …

Trong sự kinh hô khiếp sợ của hồ ly, Bạch công tử trên người lung khởi một vầng sáng, bạch quang càng ngày càng mạnh, càng ngày càng đậm, trên mặt Bạch công tử không chút biểu tình, chỉ còn thánh khiết cùng trang nghiêm.

“Ngươi điên rồi! ! !”

Lúc này bất luận có che giấu như thế nào cũng vô dụng. Ai cũng thấy rõ Bạch công tử không phải là người. Hơn nữa còn có nhiều người như vậy. Hồ ly tự biết thế cục không thể xoay chuyển được nữa tự đánh vào ngực mình. Vì cái gì? Vì cái gì phải như vậy? Hắn lại dẫu biết nhưng không thể phản bác được gì… dù sao… đổi lại người ngã xuống vừa rồi chính là Tiêu Tương, hắn cũng sẽ như làm Bạch công tử…

“…”

Hô nhỏ một tiếng, Bạch công tử chu thần khẽ mở, đem nội đan tuyết trắng phun ra, không chút do dự ấn vào miệng vết thương trên ngực Từ Phiêu Nhiên. Nội đan vừa tiếp xúc đến miệng vết thương bỗng hóa làm một giọt chất lỏng trong suốt từ từ ngấm vào, thương thế của Từ Phiêu Nhiên liền biến mất không dấu vết! Từ Phiêu Nhiên con ngươi mở lớn không dám tin, Bạch công tử suy yếu lại kiên định trả lời:

“Ân công… Ta vốn là một con tiểu xà tinh một ngàn năm trước được ngươi cứu, ta vốn nghĩ muốn báo đáp ngươi, cũng không nghĩ lại làm cho ngươi thêm phiền toái… Đây là ta nợ ngươi… Hiện giờ tất cả đều trả lại cho ngươi… Ta… Ta phải đi rồi… …”

Bạch công tử khó khăn đứng dậy, lảo đảo rút lui vài bước, hít sâu một hơi rồi lưu luyến quay đầu lại thật sâu nhìn vào mắt Từ Phiêu Nhiên, sau đó biến mất ở trước mặt mọi người! Hắn không muốn đi a! Nhưng chân thân hắn đã bị phát hiện. Ân công nhất định sẽ ghét bỏ hắn. Huống chi hắn lại để cho nhiều người như vậy thấy, cho dù ân công vẫn muốn cùng hắn một chỗ, cũng nhẫn không nổi nhiều lời đồn đãi phỉ ngữ như vậy… Dù sao đi chăng nữa, chính hắn vốn không nên xuất hiện … hiện giờ chuyện duy nhất hắn có thể vì ân công làm … chính là vĩnh viễn biến mất đi… …

“Tiểu Bạch… Là xà yêu… …” Nhất thời không kịp tiêu hoá chuỵên vừa xảy ra, Từ Phiêu Nhiên vuốt ve ***g ngực, chỗ kia vốn là miệng vết thương hiện giờ lại làm người ta tan nát cõi lòng: “Kia phải..”

“Ta đến nói cho ngươi!” Hồ ly căn bản không dám nhìn Tiêu Tương một cái, sợ chính hắn cũng bị biểu tình của nàng đâm cho thương tích đầy mình: “Hắn cho ngươi là một ngàn năm đạo hạnh của hắn! ! Hắn dùng một ngàn năm đạo hạnh cứu mạng của ngươi! ! !”

Từ Phiêu Nhiên nhìn hắn đến mục trừng khẩu ngốc, thật lâu sau mới máy móc phát ra vài tiếng trả lời: Đúng vậy… Như vậy sao… …”

Vì cái gì… hắn cảm thấy được thứ hoà tan tiến vào trong ngực … không phải là thứ phát thuật tinh diệu… càng không phải là yêu pháp… bất quá là một giọt… một giọt nước mắt chờ đợi ngàn năm? Một giọt lệ ngàn năm … … ngay tại khoảnh khắc này… tổn thương chính mình!

“Hắn thế nào? Nếu nói hắn cho ta ngàn năm đạo hạnh. Thì hắn sẽ thế nào? ! ! !”

Rốt cục, Từ Phiêu Nhiên cũng có phản ứng, ôm lấy hồ ly đang định rời khỏi, tê thanh rống! Hồ ly đẩy y ra lạnh lạnh giật nhẹ khóe miệng:

“Còn có thể thế nào. Bị đánh quay về nguyên hình, sau đó bị người ta túm cổ ăn luôn chứ sao!”

“Như thế nào có thể… Như thế nào có thể… …” Từ Phiêu Nhiên ngây ngốc lặp lại một câu, đột nhiên mạnh mẽ đứng thẳng lên, lắc lắc tay áo hồ ly, ánh mắt như muốn nứt ra: “Nói cho ta biết! Hắn ở nơi nào? ! Ta muốn đi tìm hắn!”

“Ta làm sao biết!”

Hồ ly gỡ tay y, thối lui vài bước, chính hắn còn tâm loạn như ma, làm sao có năng lực suy nghĩ chuyện của kẻ khác… Từ Phiêu Nhiên không còn để ý mình  là ai hay ở đâu nữa, y vừa đi về phía trước vừa lẩm bẩm:

“Đúng rồi… lúc vừa gặp mặt… hắn nói hắn ở tại một cái động ở Tây hồ… Đúng… Ta như thế nào không phát hiện sớm nhỉ? Thân thể hắn lạnh như vậy… tiết đoan ngọ lại không thoải mái… uống rượu hùng hoàng còn có thể… A! Xà kia nguyên lai chính là hắn a! Còn có… hắn luôn lo sợ bị ăn… ta sớm nên nghĩ tới… sớm nên nghĩ tới a! Ta muốn đi tìm hắn!”

Ánh mắt chậm rãi bình tĩnh trở lại, Từ Phiêu Nhiên giống như là xác định thấy mục tiêu, lại khôi phục thần trí!

Mặc kệ ánh mắt mọi người kỳ quái nhìn mình, Từ Phiêu Nhiên chưa từng cảm thấy kiêu ngạo như thế. Không phải bởi vì tài phú, cũng không phải vì địa vị, y lúc này có thể kiêu ngạo mà đối mặt thế nhân, bởi vì y đã có một tình yêu sánh ngang thiên địa, thử hỏi lại có mấy người không hâm mộ… …

” Từ ái khanh!”

Một bàn tay khoát lên vai Từ Phiêu Nhiên – là hoàng đế! Từ Phiêu Nhiên quay đầu lại, nhíu mày nhìn đối phương cũng tựa tiếu phi tiếu nhìn mình:

“Hoàng Thượng, tuy rằng Tiểu Bạch là xà, nhưng là… Ta… Ta thương hắn! Có lẽ các ngươi nói đây là sai ! Ta yêu  không chỉ có là nam nhân, hơn nữa càng không phải người! Chính bởi vì… hắn là Tiểu Bạch a! Ta biết… Ta biết so với mất đi hắn mà nói… Cái gì cũng không còn quan trọng. Cho nên… để cho ta đi đi! Ta muốn tìm hắn về… Tìm về tên ngốc xà mà ta yêu  … …”

Nhún nhún vai, hoàng đế tựa hồ thực vừa lòng câu trả lời của Từ Phiêu Nhiên: “Trẫm cũng không phải Pháp Hải, làm sao luẩn quẩn trong lòng như vậy? ! Ngươi yêu nam nhân cũng tốt, yêu xà cũng tốt, đều là ngươi quyết định. Huống chi, yêu chính là yêu, làm sao có phân ra đúng sai? Trẫm định nói, ngươi đừng quan tâm tới trẫm, mau đi đi!” Ai không từng biết qua Bạch xà truyền? Ai không hận Pháp Hải lắm chuyện? Bọn họ cũng không nên cố chấp lật trắng thành đen.

“Hoàng Thượng…”

Từ Phiêu Nhiên thong dong tươi cười, không kịp nói lời cảm ơn, xoay người lên ngựa, giơ roi chạy đi! Y muốn mang bổn xà kia về. Muốn nói cho hắn biết mình có bao nhiêu thương hắn. Sau đó… Sau đó, ai biết được… Cho dù Bạch công tử rốt cuộc biến thành người tàn phế cũng không sao cả! Tuy rằng ôm xà mà nói yêu sẽ bị mắng là biến thái… Nhưng yêu là yêu… Làm một tên biến thái hạnh phúc thì có ngại gì! Nhân gian chuyện tình không đơn giản như vậy… Nhưng cũng… không quá phức tạp phải không… …

Tin rằng… một kẻ ngốc trên đời… còn có rất nhiều… Rất nhiều… …

Nhìn thân ảnh Từ Phiêu Nhiên đi mất, hồ ly suy sụp hạ vai, hít một hơi thật sâu. Ngốc xà thế nhưng có ngốc phúc? ! Ngay cả hắn cũng không ngờ, Từ Phiêu Nhiên không dễ dàng nói yêu người khác, như một khi đã yêu, lại tiêu sái như vậy! Như vậy… kẻ đáng thương nhất, lại là mình sao? Xoa xoa mũi, hồ ly ảm đạm xoay người, lại bị Tiêu Tương gọi lại: “Uy! Ngươi là động vật gì?”

“A?” Thật không ngờ đối phương còn có thể nói chuyện với mình, hồ ly vừa mừng vừa lo quay đầu lại, liền thấy Tiêu Tương áp sát, trừng mắt nhìn hắn. Do dự một chút, hồ ly nhắm tịt hai mắt, bất cứ giá nào trả lời: “Ta là hồ…”

“…”

Trầm mặc đến lúc hồ ly sắp phát điên, Tiêu Tương thần kỳ thoải mái nói:

“Hoàn hảo, hoàn hảo! Cuối cùng không phải là hạt tử (bọ cạp), hay con rết! Ta còn đang suy nghĩ, nhưng quả thật là ta sợ nhất mấy thứ linh tinh kia, về sau không muốn lãng phí thời gian thích ứng !”

“A? !” Hồ ly mở to hai mắt, miệng không ngậm lại được, hắn còn tưởng mình mới rồi nghe lầm, ngây ngốc xác định: “Ý của ngươi là… Ngươi không chê ta không phải người? Còn muốn cùng ta một chỗ? !”

Chọn cao mi, Tiêu Tương tự tin mỉm cười, mị lực bắn ra bốn phía, giây tiếp theo đã bị hồ ly mừng rỡ như điên nâng lên ôm vào trong ngực!

“Bổn hồ ly! Ngươi không tin nhân loại thì thôi, dám hoài nghi Tiêu Tương ta như vậy tội không thể thứ ! Về sau xem ta như thế nào chỉnh ngươi!”

“Ngươi, ngươi thật sự không chê sao? !” Còn chưa tin nổi mình gặp may như thế, hồ ly bất an hỏi lại, nhưng sau đó, đã nghĩ ra đáp án…

“Nếu ta đã không thích, là thần tiên thì thế nào? ! Nếu ta thích, là yêu quái thì thế nào? Nếu yêu đều yêu, làm sao còn có thể ghét bỏ? Ta còn sợ ngươi ghét bỏ ta là người ni!”

“Ta nghĩ đến… Ta trước kia nghĩ đến… …”

“Nghĩ đến cái đầu ngươi a! Hừ! Cho nên nói ngươi chỉ biết khinh thường nhân loại thôi…… người khác đàm tiếu gì chứ… vinh hoa phú quý chịu ảnh hưởng gì chứ … … ngươi chớ quên, nếu chúng ta tính kế giỏi như vậy, như thế nào bỏ qua mong muốn chân chính của mình? Nên buông tha thì buông tha, nên nắm giữ thì quyết không buông tay, kỳ thật cái này không tính là trí tuệ, bất quá chỉ là đạo lý đơn giản thôi… …”

===