Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 43: Quận vương không phải là người sao?



Triệu Nhan trở lại bên trong, đích thân mang theo thị vệ đem cá chuối vào bếp, vốn hắn nghĩ muốn đích thân làm một nồi cá chuối hầm, nhưng không nghĩ tới vừa đúng lúc bà vú chủ quản phòng bếp ở trong này, người phụ nữ đang thời mãn kinh này vô cùng cố chấp, bất kể như thế nào cũng không cho Triệu Nhan đi vào trong phòng bếp, điều này khiến cho Triệu Nhan cũng không có cách nào, cuối cùng đành phải đem nguyên liệu và phương pháp hầm cá chuối nói ra, sau đó đích thân giám thị bà vú làm cá cho tốt, đối với việc này bà vú vô cùng kinh ngạc, bà dù như thế nào cũng không nghĩ ra, hình như vị quận vương này rất hiểu về làm bếp.

- Bà vú, ngươi làm đồ ăn gì đó, thơm quá!

Bà vú vừa mới đem cá chuối hầm vào trong khay, bên ngoài liền vang lên một thanh âm quen thuộc, ngay sau đó Tiểu Đậu Nha ôm Cục Thịt Nhỏ thật kích động xông tới, hai cái mũi nhỏ của một người một chó đều đang không ngừng ngửi ngửi, trên mặt đều lộ ra vẻ thèm nhỏ dãi, thật sự là chủ nhân như thế nào thì chó cũng như thế ấy.

- A! Quận vương, tại sao người lại ở chỗ này!

Tiểu Đậu Nha ngửi nửa ngày mới phát hiện không ngờ Triệu Nhan đang đứng ở cửa phòng bếp, lập tức có chút xấu hổ cười cười, ngay sau đó lại có chút vui mừng ngạc nhiên nói:

- Quận vương, chẳng lẽ lần này là ngài tự mình làm đồ ăn sao? Lần trước món thịt lợn chua ngọt ngài làm kia quả thực là ăn quá ngon!

- Nha đầu ngươi chỉ biết có ăn thôi, lần này cũng không phải là ta xuống bếp, mà là ta hướng dẫn cho bà vú làm đồ ăn!

Triệu Nhan vô cùng thân thiết xoa nhẹ đầu của Tiểu Đậu Nha, tuy rằng hắn cũng rất muốn lại làm cho Tiểu Đậu Nha một ít thịt lợn chua ngọt, nhưng trên dưới cả vương phủ ai cũng không đồng ý để cho hắn tiếp cận phòng bếp, phỏng chừng tiểu nha đầu này cũng chỉ có thể tìm lại hương vị của thịt lợn chua ngọt từ trong mộng mà thôi.

- Tay nghề làm bếp của bà vú cũng tốt lắm, có quận vương hướng dẫn, khẳng định có thể làm ra món ăn rất ngon!

Tiểu Đậu Nha nói xong, nửa người liền nhón vào trong phòng bếp dò xét, giơ tay phải muốn nhón cá chuối hầm trước mặt bà vú để ăn.

- Bốp~!

Tay của Tiểu Đậu Nha còn chưa đụng được đến đồ ăn đã bị bà vú đánh một cái sang bên cạnh, sau đó khiển trách:

- Quận vương phân phó làm đồ ăn, tiểu nha đầu ngươi đụng loạn gì chứ?

Tuy nhiên bà vú vừa mới răn dạy Tiểu Đậu Nha xong, liền quay đầu lại có chút khó xử nói với Triệu Nhan:

- Quận vương điện hạ, mặc dù có chút lời nô tỳ không nên nói, nhưng trước đó vương phi đã phân phó, thân thể của ngài trước khi tốt lên, ngài tuyệt đối không thể dùng thức ăn mặn, vì vậy nô tỳ muốn hỏi một câu, đồ ăn này có phải ngài muốn ăn hay không?

Nhìn vẻ mặt khó xử của bà vú, Triệu Nhan cũng cười cười nói:

- Yên tâm, đồ ăn này không phải là bổn vương muốn ăn, mà là ta phát hiện trong khoảng thời gian này khí huyết vương phi có chút không đủ, vừa vặn cá chuối này là thứ bổ huyết tốt nhất, vì vậy liền mua một con để vương phi tẩm bổ thân thể.

Triệu Nhan nói xong, lại phân phó Tiểu Đậu Nha bưng đồ ăn đi lên, cùng hắn đi tìm Tào Dĩnh. Tiểu Đậu Nha nghe thấy là đồ ăn cho Tào Dĩnh, lập tức không dám tham ăn nữa, chỉ nhìn đồ ăn trên tay, cái mũi nhỏ thỉnh thoảng hít hít ngửi ngửi, chỉ có Cục Thịt Nhỏ không hiểu chuyện, cắn cắn mép váy của Tiểu Đậu Nha không buông tha, miệng phát ra tiếng kêu “ư ư”, đáng tiếc Tiểu Đậu Nha cũng là lực bất tòng tâm.

Tào Dĩnh và Triệu Nhan ở trong cùng một viện, chỉ có điều là không ở chung một phòng, Triệu Nhan dẫn theo Tiểu Đậu Nha đi đến ngoài cửa phòng khách của Tào Dĩnh, kết quả phát hiện Tào Dĩnh đang ngồi ở chỗ kia xem sổ sách, Triệu Nhan lập tức “Khụ” một tiếng, mang theo vẻ mặt mỉm cười tiến vào trong phòng khách, mà Tào Dĩnh nhìn thấy Triệu Nhan tiến vào, lập tức để sổ sách trong tay sang một bên, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn hắn.

Triệu Nhan thấy Tào Dĩnh nhìn mình chăm chú khiến cho trong lòng hắn có chút sợ hãi, lập tức sai Tiểu Đậu Nha mang đồ ăn đặt trên bàn nói:

- Ha hả, Tào Dĩnh, trong khoảng thời gian này nàng đã khổ cực, đây là cá chuối ta cố ý bảo phòng bếp làm, vừa rồi Tiểu Đậu Nha muốn ăn đều bị ta giáo huấn một trận!

- Rõ ràng là bà vú giáo huấn ta mà, sao lại biến thành quận vương rồi chứ?

Tiểu Đậu Nha nghe đến đó không hiểu nhỏ giọng nói một tiếng, nhìn Triệu Nhan lại nhìn Tào Dĩnh một cái, không rõ hai người đang làm trò gì?

- Hi hi~

Điều khiến Triệu Nhan không nghĩ tới chính là, Tào Dĩnh vốn vẻ mặt không chút thay đổi bỗng nhiên lập tức cười ra tiếng, tay nhỏ bé trắng nõn che miệng lại, cặp mắt to cũng bị cười đến híp lại như trăng lưỡi liềm, cũng không biết đến tột cùng là cười vì cái gì?

Trong lúc nhất thời Triệu Nhan cũng chỉ cảm giác không hiểu ra sao, cuối cùng rốt cục mở miệng hỏi:

- Tào Dĩnh ngươi cười cái gì, chẳng lẽ ta sai phòng bếp làm đồ ăn cho ngươi rất buồn cười hay sao?

Tào Dĩnh vẫn như cũ cười cười, qua một hồi lâu mới dừng lại tiếng cười, sắc mặt đỏ lên nhìn Triệu Nhan hỏi:

- Ta chỉ cười đường đường là một quận vương, vậy mà lại sợ đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu của mình, mặt khác ta cũng muốn hỏi một chút, quận vương điện hạ chuẩn bị khi nào đi lại mặt cùng ta?

Vài ngày trước Tào Dĩnh đã một lần đề nghị Triệu Nhan cùng nàng quay về thành, lý do là đến bây giờ Tào Dĩnh cũng chưa có lại mặt, dựa theo tập tục, Tào Dĩnh vốn hẳn là phải ba ngày sau khi thành hôn dẫn theo Triệu Nhan cùng trở về nhà mẹ đẻ, cũng chính là cái gọi là lại mặt, nhưng vì Triệu Nhan bị sét đánh, hơn một tháng nay vẫn ở trong này dưỡng thương, Tào Dĩnh không có khả năng về lại mặt một mình, vì vậy chuyện này cũng gặp trở ngại đến bây giờ, hiện tại thân thể của Triệu Nhan đã tốt lên nhiều, sau khi được bà vú nhắc nhở, Tào Dĩnh mới quyết định dẫn Triệu Nhan trở về Tào phủ một chuyến.

- Bất cứ lúc nào cũng có thể, mấy ngày nay ta cũng không phải là trốn tránh nàng, mà là có chuyện phải làm, nàng lại hiểu lầm rồi!

Triệu Nhan giấu đầu lòi đuôi bổ sung thêm, kết quả lại khiến Tào Dĩnh cười lên một trận như chuông bạc.

Trước đó Triệu Nhan nghe đến việc Tào Dĩnh muốn dẫn mình về nhà mẹ đẻ gặp nhạc phụ nhạc mẫu trong truyền thuyết, lúc ấy hắn liền choáng váng, đây cũng không phải là do hắn nhát gan, mà là ở hậu thế Triệu Nhan mắc chứng “sợ hãi mẹ vợ” trong truyền thuyết. Ở kiếp trước hắn có một đoạn tình cảm tương đối dài, cũng chính là bạn gái học y kia, hai người yêu nhau đã được bảy tám năm, đến mức có thể nói chuyện hôn nhân rồi, nhưng mỗi lần Triệu Nhan muốn đi gặp người nhà bạn gái, đối với hắn giống như là đi lên núi đao xuống biển lửa vậy. Kỳ thật cái này cũng không trách Triệu Nhan được, sở dĩ hắn sợ hãi mẹ vợ như vậy, tất cả đều là vì bị người sắp trở thành mẹ vợ kia hù sợ.

Bạn gái của Triệu Nhan là người trong gia đình có truyền thống y học, cha mẹ đều là bác sĩ, gia cảnh cũng không tệ, mà gia cảnh của Triệu Nhan thì bình thường, nghề nghiệp cũng không phải đặc biệt tốt, vì vậy vị sắp trở thành mẹ vợ kia đối với hắn cũng không thể nào vừa ý được, mỗi lần khi Triệu Nhan đến ăn cơm, đều có thể cảm nhận được trên người đối phương phát ra hàn ý, lời nói nói ra cũng là cứng rắn nhưng cố tỏ ra mềm mỏng.

Triệu Nhan nể mặt mũi của bạn gái, đối phương lại là bề trên, hắn cũng chỉ có thể cố gắng lấy lòng, đáng tiếc lại không có bất kỳ hiệu quả gì, kết quả cuối cùng mỗi lần khi Triệu Nhan nhìn thấy đối phương đều vô cùng căng thẳng, thậm chí phát triển đến mỗi lần trước khi đi gặp gia đình mẹ vợ, buổi tối hôm trước Triệu Nhan đều không ngủ yên, cũng chính bởi vì chuyện này, bạn gái vô cùng không hiểu vì sao hắn lại sợ hãi mẹ mình như vậy, kết quả cuối cùng hai người vẫn là chia tay.

Ở kiếp trước chỉ là sắp trở thành mẹ vợ, nhưng lần này thì tốt hơn, không ngờ lại phải đi gặp nhạc mẫu chính thức, tuy rằng không phải cùng một nhạc mẫu, nhưng Triệu Nhan đối với việc này đã có chướng ngại tâm lý, vừa nghe phải đi gặp cha mẹ của Tào Dĩnh, lập tức vô cùng khẩn trương, thậm chí đến ban đêm cũng không ngủ được, ngày hôm sau chạm vào hai quầng thâm trên mắt hỏi thăm Tiểu Đậu Nha chuyện về Tào gia, mặc dù Tiểu Đậu Nha lần nữa nói phụ mẫu Tào Dĩnh đều rất hòa ái, nhưng Triệu Nhan vẫn như cũ không cách nào trút bỏ nỗi lo lắng, kết quả chính là mấy ngày nay Triệu Nhan đều trốn tránh Tào Dĩnh, dự định kéo dài một ngày lại thêm một ngày.

Ngay từ đầu thái độ của Tào Dĩnh đối với Triệu Nhan đã rất bất mãn, nghĩ đến Triệu Nhan xem thường phụ mẫu mình, có điều từ chỗ Tiểu Đậu Nha biết được biểu hiện của Triệu Nhan, kết hợp với tâm tình lo lắng trước khi thành hôn của mình, người thông minh như nàng liền lập tức đoán được không ngờ là Triệu Nhan đang sợ, điều này khiến cho nàng vô cùng buồn cười, tuy nhiên đồng thời Tào Dĩnh cũng hiểu được Triệu Nhan là một người sâu sắc, vì vậy cũng không thúc giục hắn, chính là muốn chờ xem Triệu Nhan có thể kéo dài đến khi nào?

Vẫn đợi cho Tào Dĩnh cười đủ, lúc này mới vịn vào cái bàn hỏi Triệu Nhan:

- Trước đó ta chỉ là suy đoán, nhưng không ngờ quận vương lại thật sợ sợ hãi nhà ta, chỉ là ta nghĩ mãi cũng không ra, người đường đường là một quận vương, cha ta nhìn thấy người còn phải thi lễ, vậy người có cái gì mà phải sợ?

- Quận vương thì làm sao? Quận vương không phải là người sao? Nàng dám nói khi kết hôn nàng nhìn thấy cha mẹ ta nàng cũng không sợ không?

Triệu Nhan vô cùng không phục hỏi, hắn sợ mẹ vợ thì làm sao, có đại nam nhân còn sợ chuột, sợ gián, sợ tối, sợ thang máy… mỗi người đều có một cái sợ hãi gì đó của riêng mình, không thể vì người khác sợ hãi mà mình không sợ hãi, rồi mượn điều này đi cười nhạo người khác!

- Tốt lắm tốt lắm ~, ta nói không lại người, mỗi lần người đều có nhiều cái để ngụy biện như vậy, tuy nhiên nếu thật sự suy nghĩ một chút, ngược lại cũng có chút có lý!

Tào Dĩnh không muốn lại kích thích Triệu Nhan, chỉ là nghĩ đến Triệu Nhan là một quận vương mà sợ hãi cùng mình đi gặp nhà mẹ đẻ, Tào Dĩnh cảm giác có chút buồn cười, thậm chí có lúc Tào Dĩnh cảm thấy Triệu Nhan còn giống một tiểu hài tử hơn Tiểu Đậu Nha.

Tào Dĩnh nói xong lại nhìn cá chuối hầm trên bàn, nàng cũng đoán được đây là do Triệu Nhan cảm thấy hắn trốn ra ngoài có chút quá đáng, vì vậy mới làm đồ ăn nhận lỗi với mình, chỉ thấy Tào Dĩnh cúi sấp người xuống ngửi ngửi nói:

- Cá này làm thơm quá, nhưng đáng tiếc ta lại ăn chay, vì vậy chỉ có thể tiện nghi cho Tiểu Đậu Nha rồi!

Tiểu Đậu Nha nghe đến đó hoan hô một tiếng, xông lên trước muốn đoạt lấy chén đĩa, đáng tiếc lại bị Triệu Nhan ngăn lại hỏi:

- Không đúng, ta nghe Tiểu Đậu Nha nói, trước kia nàng cũng không phải là người ăn chay?

Kỳ thật Triệu Nhan đã sớm muốn hỏi vấn đề này, chỉ là lúc trước quan hệ của hai người lạnh nhạt, hắn mới không muốn tự làm mất mặt mình.

- Ta xin thần tiên một nguyện ước, nguyện ý cả đời ăn chay làm việc thiện để đổi lấy, hiện tại thần tiên đã giúp ta thực hiện, vì vậy ta cũng muốn tuân thủ lời hứa của mình!

Tào Dĩnh đáp lại qua loa.

Tuy rằng Triệu Nhan rất muốn hỏi một chút nguyện vọng của Tào Dĩnh là cái gì, lại đáng giá để nàng hạ quyết tâm lớn như vậy, tuy nhiên trực giác nói cho hắn biết, tuyệt đối Tào Dĩnh sẽ không nói cho hắn biết, vì vậy Triệu Nhan cũng không truy hỏi tiếp nữa, chỉ đành để mặc cho Tiểu Đậu Nha, kết quả nha đầu kia ôm chén đĩa qua một bên cùng Cục Thịt Nhỏ chia sẻ đồ ăn ngon.

Nhìn tiểu nha đầu ăn ngon như vậy, Triệu Nhan cũng cảm giác vô cùng thèm ăn, chỉ thấy hắn nuốt một chút nước miếng, sau đó tội nghiệp nhìn Tào Dĩnh nói:

- Tào Dĩnh, nàng nói cơ thể của ta đã khỏe rồi, vậy ta muốn hỏi nàng một vấn đề!

Tào Dĩnh nhìn bộ dáng tham ăn của Triệu Nhan, lập tức cười ha hả nói:

- Đường đường là một quận vương lại không quản được miệng của mình, tuy nhiên cũng làm khó người rồi, hai ngày nữa ngự y trong cung sẽ đến kiểm tra thân thể cho người, phỏng chừng nếu không còn vấn đề gì, người cũng không cần phải theo ta ăn chay nữa.

- Không phải, ta muốn hỏi không phải chuyện này!

Nằm ngoài dự kiến của Tào Dĩnh, Triệu Nhan cũng lắc lắc đầu, sau đó bỗng nhiên lộ ra một bộ dáng đáng khinh tươi cười nói:

- Ta muốn hỏi là cơ thể của ta đã không thành vấn đề, khi nào thì chúng ta có thể cùng phòng?