Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 23: Giấc mộng hoàn lương



- Thần… thần tiên?

Đám người Triệu Thự nghe Triệu Nhan nói, ai cũng đều lộ ra vẻ mặt không dám tin vào mắt mình, thậm chí còn cảm thấy có chút hoang đường. Mà không nói trên thế gian này có thần tiên hay không, cứ coi như thật sự có thì dựa vào bộ dạng làm xằng làm bậy của Triệu Nhan trước kia e rằng cũng chỉ nhận được sự trách phạt của thần tiên, thậm chí là thiên lôi giáng xuống!

- A~

Nghĩ tới thiên lôi, đám người Triệu Thự khiếp sợ nhìn Triệu Nhan, bởi bọn họ đều nghĩ tới trước kia hắn hình như thật sự bị sét đánh, chẳng lẽ lần đó thật sự là thần tiên trừng phạt hắn?

Sắc mặt Tào Dĩnh càng biến đổi, nàng vốn đã nghi ngờ ngày động phòng hôm đó Triệu Nhan bị sét đánh trúng, nguyên nhân đều bởi vì lời ước nguyện của mình với trời cao trước kia, chỉ là nàng cũng không tin vào thuyết thần tiên. Tổ phụ của nàng được người đời gọi là lão thần tiên, nhưng Tào Dĩnh biết rằng ông ấy chỉ là một ông lão bình thường, học thức uyên bác, tinh thông y thuật, cũng cần ăn cơm uống nước, căn bản không phải thần tiên gì cả, nhưng hiện giờ chuyện này của Triệu Nhan lại khiến nàng đối với thuyết thần tiên có vài phần tin tưởng. Lúc này nghe Triệu Nhan chính miệng thừa nhận gặp được thần tiên, càng khiến Tào Dĩnh tin rằng trên thế gian này e rằng thật sự có thần tiên.

Nhìn vẻ mặt của đám người Triệu Thự, Triệu Nhan cũng đoán được bọn họ nghĩ tới chuyện mình trước kia bị sét đánh trúng, vì thế khoát tay nói:

- Không sai, chính là khoảng thời gian trước ta bị sét đánh trúng, có lẽ đối với người ngoài mà nói chỉ là một thoáng hôn mê, nhưng đối với ta lại không biết trải qua bao nhiêu năm, hơn nữa còn được hai vị thần tiên ăn mặc giống đạo nhân dẫn đến một nơi thần kỳ.

- Đạo nhân? Thần tiên? Thần sắc Triệu Thự hết sức kích động, tuy rằng ông ta không phải hoàng đế Tống Chân Tông thích theo đuổi trường sinh bất lão, nhưng đối với thuyết thần tiên cũng hết sức có hứng thú, đặc biệt là nhi tử của mình còn thật sự gặp được thần tiên, điều này khiến ông ta đối với thuyết thần tiên càng thêm vài phần tin tưởng.

- Tam ca nhi, vậy hai vị thần tiên kia tên là gì, hình dáng thế nào?

Lúc này Cao hoàng hậu hỏi với vẻ mặt đầy hoài nghi, bà đối với đứa con trai Triệu Nhan này vẫn không tin tưởng lắm, luôn cảm thấy chuyện Triệu Nhan gặp được thần tiên thật quá hoang đường.

- Bọn họ không nói tên của mình, có điều một trong hai vị đạo nhân trung niên thân hình cao lớn, mặt như Quan Ngọc, dưới cằm có ba sợi dâu dài, sau lưng đeo một thanh bảo kiếm, vị còn lại xưng là Hồi đạo nhân.

Lúc nói đến đây, Triệu Nhan cố ý dừng lại giống như hồi tưởng lại một chút, tiếp theo mới nói:

- Vị đạo nhân còn lại là đạo trưởng cao tuổi, ông ấy mặc một bộ áo bào màu tím rất kỳ lạ, hơn nữa còn nói là cố nhân của hoàng đế Thái Tông năm đó, cũng rất quan tâm tới ta, chỉ là ông ấy một mực không nói ra tên của mình.

- Hồi đạo nhân! Đạo bào màu tím!

Triệu Thự và Cao hoàng hậu liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hai người đều mang theo sự kinh sợ không cách nào che giấu. Hồi đạo nhân là biệt hiệu của chân nhân Thuần Dương Lã Động Tân, Triệu Nhan trước kia không học hành gì không biết cũng là rất bình thường. Về phần vị đạo nhân áo tím kia là có tình bạn cố tri với hoàng đế Thái Tông, rất có thể chính là vị truyền nhân ngủ một giấc ngàn năm trong truyền thuyết. Ngày xưa y đã từng tiếp đón Hoàng đế Thái Tông, sau đó khi rời khỏi, hoàng đế Thái Tông còn tặng y một bộ áo bào tím. Người biết chuyện này lại càng ít, trong cung cũng chỉ có một số mật lục ghi chép lại, trước kia Triệu Nhan càng không thể biết được.

- Nhan nhi, vậy hai vị tiên trưởng đưa con đi đâu, còn nói gì nữa?

Lúc này Triệu Thự vô cùng khẩn thiết hỏi, nếu nói trước kia ông ta đối với chuyện Triệu Nhan gặp được thần tiên bán tín bán nghi, nhưng hiện tại lại tin hơn phân nửa.

- Hai vị tiên trưởng không nói gì, chỉ là lúc gặp con có thở dài một tiếng, nói con là “đứa ngốc”, sau đó chỉ vào trán con, khiến con lập tức hôn mê, đợi đến lúc tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở một nơi kỳ lạ, nơi đó cũng có quốc gia và dân chúng, chỉ là người ở nơi đó biết chế tạo một loại chim sắt cực lớn, gọi là máy bay, có thể chở hàng trăm người bay cao tới vạn dặm, bọn họ cũng biết chế tạo một loại xe bốn bánh, trên đường bằng phẳng một ngày có thể tập kích vài ngàn dặm, cũng có thể dùng một loại gọi là điện thoại, làm cho hai người xa cách vạn dặm cũng có thể trò chuyện với nhau…

Triệu Nhan liên tiếp đưa ra hàng loạt các sản phẩm khoa học công nghệ cao ở thế hệ sau, những sản phẩm này đối với hắn hết sức bình thường nhưng đối với những người thời cổ đại quả thật có chút không thể tưởng tượng được.

Ai cũng đều mở to hai mắt nhìn, thậm chí bọn họ cho rằng rất có thể đã tới quốc gia thần tiên, bởi chỉ có thần tiên trong truyền thuyết, mới có thể giải thích những điều khó có thể tin mà Triệu Nhan nói ra.

- Cuối cùng nhi thần sống ở đó, học tập, làm việc giống như người bình thường, cũng không biết sống ở đó bao nhiêu năm, bỗng nhiên có một ngày hai vị tiên trưởng lại xuất hiện, lại một lần nữa chỉ vào trán con điểm một cái, sau đó con liền tỉnh lại, chỉ là vừa mở mắt, nhìn thấy đầu tiên lại là Tào Dĩnh trong phòng hoa chúc. Nến đỏ trong phòng cũng chưa cháy được bao nhiêu.

Triệu Nhan làm ra dáng vẻ cười khổ lắc đầu nói, lời giải thích hắn tự bịa ra này kỳ thực chính là dựa theo Giấc mộng Hoàng Lương, căn cứ vào giấc mộng Lã Động Tân năm đó từng nằm mơ, sau đó được Thiết Quải Lý độ hóa thành tiên, hơn nữa Lã Động Tân cũng không có việc gì làm, thích báo mộng cho người khác, lại được xưng là thần báo mộng.

Nghe Triệu Nhan kể lại tường tận đến từng chi tiết những gì đã trải qua trong mộng, tuy rằng có rất nhiều chỗ không thể tưởng tượng được nhưng tuyệt đối không thể nào là nói dối, điều này khiến đám người Triệu Thự đối với lời của Triệu Nhan đều tuyệt đối tin tưởng. Đáng tiếc bọn họ không biết những điều đó đều là trải nghiệm thật sự của hắn ở kiếp trước, về phần câu chuyện lão nhân Lã Động Tân và Trần Đoàn thì là do hắn ở kiếp trước đọc được.

- Tam ca nhi, theo như lời đệ nói, nơi mà đệ được hai vị tiên nhân đưa đến chắc hẳn là tiên giới?

Lúc này Triệu Húc trên giường bệnh bỗng nhiên dò hỏi, đối với tam đệ của mình có thể có tiên duyên như vậy, cũng khiến y hết sức ngưỡng mộ, thậm chí còn muốn từ bỏ thân phận hiện tại, kích động muốn đi tới thế giới trong mộng của Triệu Nhan.

- Đại ca, nơi đó tuyệt đối không phải là tiên giới trong truyền thuyết!

Triệu Nhan cắt đứt ảo tưởng của đám người Triệu Húc, tránh cho bọn họ sau này thực sự mê muội tìm thần tiên học đạo, cho nên lại giải thích một lần nữa:

- Phụ thân, đại ca, nơi mà ta đã đi qua tuy có rất nhiều điều thần kỳ thật khó có tưởng tượng được, nhưng người nơi đó cũng có quốc gia, cũng có quân đội, giữa các quốc gia với nhau cũng sẽ vì tranh quyền đoạt lợi mà xảy ra chiến tranh, hơn nữa người bình thường ai cũng có dục vọng, khi già cũng sẽ chết, vì vậy bọn họ tuyệt đối không phải là tiên nhân trong truyền thuyết.

- Chiến tranh!

Triệu Thự nghe tới đây mắt liền sáng lên, vội vàng hỏi:

- Nhan nhi, khi xảy ra chiến tranh người nơi đó dùng vũ khí gì, khiên giáp và đao kiếm của bọn họ so với chúng ta nhất định kiên cố và sắc bén hơn phải không?

Đối với người thiếu trí tưởng tượng như Triệu Thự, Triệu Nhan cũng âm thầm lau mồ hôi, nghĩ tới chiến tranh của thế hệ sau, nếu như có người mang khiên giáp cầm đao kiếm e rằng còn chưa xông ra trận đã bị địch cho nổ thành trăm mảnh rồi, có điều cũng không thể trách Triệu Thự, tính cực hạn của thời đại cũng hạn chế cách nhìn của bọn họ, căn bản không tưởng tượng nổi những vũ khí có uy lực cực đại của đời sau.

- Phụ thân, người nơi đó đánh trận không mặc áo giáp, cũng không cầm đao kiếm gì cả, mà dùng một số loại vũ khí khác có uy lực mạnh hơn nhiều, phổ biến nhất là một loại gọi là súng, không phải là loại thương dùng trong quân đội, loại súng này có thể bắn ra đạn, cách mấy trăm bước có thể giết địch, áo giáp thông thường căn bản ngăn không nổi đạn, ngoài ra bọn họ còn có pháo, nổ một phát có thể phá hủy cả một trạch viện, còn có loại tên lửa tiên tiến hơn, một quả là có thể hủy diệt cả một thôn trấn, càng lợi hại là đạn hạt nhân, chỉ cần một quả liền có thể xóa sổ cả thành Khai Phong, tuyệt đại bộ phận người dân sẽ bị giết chết, hơn nữa tương lai trong vòng mấy chục năm đến trăm năm nữa, mảnh đất Khai Phong này sẽ biến thành tử địa, căn bản không thích hợp để sinh sống, những đứa nhỏ sinh ra phần lớn cũng sẽ là quái thai.

- Đừng nói nữa!

Triệu Nhan còn chưa nói xong liền bị Triệu Thự dùng âm thanh run rẩy cắt ngang. Ông ta thật không thể tưởng tượng nổi trên thế gian này còn có loại vũ khí như vậy. Tuy rằng chỉ là nghe Triệu Nhan kể lại nhưng đã khiến ông ta sợ đến mức tay chân phát run. Hai người Cao hoàng hậu và Tào Dĩnh cũng bị dọa đến xanh tái mặt mày, đặc biệt là lúc nghe nói đến những đứa trẻ sinh ra cũng là quái thai càng khiến bọn họ cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Đối với thế giới ở trong mộng mà Triệu Nhan nói đến cũng không muốn tới đó một chút nào.

Tuy nhiên Triệu Nhan lại chế giễu cười cười nói:

- Phụ thân, kỳ thực uy lực của loại đạn hạt nhân đó tuy mạnh, nhưng tuyệt đối sẽ không tùy tiện sử dụng, bởi vì kỹ thuật đạn này bị mấy quốc gia lớn nắm giữ, mỗi quốc gia đều có năng lực hủy diệt thế giới, cho nên mọi người đều không dám dùng, vì vậy còn đưa ra một hiệp nghị, đó chính là mọi người đều không dùng đạn hạt nhân, nếu không sẽ cùng nhau chơi tới cùng, điều này cũng khiến cho thế giới nơi đó duy trì đại cục hòa bình, đáng tiếc loại hòa bình này lại thành lập trên một loại vũ khí hủy diệt thế giới, nói ra cũng có chút nực cười.

- Tam ca, ngươi đã ở thế giới ấy sinh sống nhiều năm như vậy, vậy ngươi có biết chế tạo loại đạn hạt nhân đó hay không, nếu như Đại Tống ta có loại vũ khí như vậy, mà nước Liêu và Tây Hạ không có, há chẳng phải thiên hạ vô địch sao!

Khiến Triệu Nhan tuyệt đối không ngờ tới là lúc này Triệu Húc nằm trên giường lại kích động ngồi dậy, vẻ mặt khẩn thiết, nhìn chằm chằm hắn hỏi. Triệu Thự bên cạnh nghe tới đây cũng kích động như thế, Đại Tống nhẫn nhịn nước Liêu với Tây Hạ nhiều năm như vậy, nếu như có thể dựa vào loại đạn hạt nhân này đảo ngược tình thế, nghĩ thôi cũng khiến ông ta cảm thấy vô cùng kích động.

Có điều Triệu Nhan nghe tới đó thiếu chút nữa thổ huyết, bảo một mình hắn chế tạo đạn hạt nhân? Vậy còn không bằng giết hắn đi, đừng nói hắn không biết cách chế tạo, cho dù hắn biết đi chăng nữa, nhưng đi đâu tìm nguyên liệu hạt nhân cơ chứ?

- Không được, đạn hạt nhân quá phức tạp, đệ chưa từng tiếp xúc qua.

Triệu Nhan cố kìm nén để không thổ ra huyết, kích động nói.

- Vậy đạn đạo và pháo thì sao, hoặc là loại vũ khí gọi là súng kia cũng được?

Lúc này Triệu Húc có chút không cam lòng hỏi.

- Cũng không nắm chắc!

Triệu Nhan có chút xấu hổ vô cùng, cách phối liệu hắc hỏa bình thường thì hắn biết, nguyên lí thương pháo hắn cũng biết, nhưng hắn không nắm chắc thật sự có thể chế tạo ra súng, tất cả đều phải xem trình độ công nghiệp gang thép của Đại Tống.

- Húc nhi, vũ khí quân đội là bí mật quốc gia, làm sao có thể dễ dàng cho người khác xem? Tam ca nhi ở thế giới kia cũng chỉ là một dân thường, hẳn là rất khó tiếp xúc với những loại vũ khí đó.

Triệu Thự lúc này nói thay Triệu Nhan, điều này khiến hắn cảm động liếc mắt nhìn vị phụ thân này một cái, có điều câu tiếp theo của Triệu Thự khiến hắn suýt nữa lại thổ huyết.

- Nhan nhi, tuy rằng con không hiểu vũ khí, nhưng con chim sắt biết bay kia con biết chế tạo không, hoặc là loại xe một ngày chạy mấy ngàn dặm cũng được, có được hai loại này, Đại Tống ta liền có thể…. đối với quân sự và kinh tế đều có tác dụng quan trọng.

Triệu Thự vẻ mặt đầy hy vọng nhìn Triệu Nhan.

- Không biết.

Triệu Nhan cảm thấy mình sắp khóc đến nơi rồi, người cổ đại cái gì cũng không hiểu, hai thế hệ có hàng ngàn năm khác biệt, cũng không có cách nào giải thích với bọn họ, muốn chế tạo ra máy bay với ô tô, còn không đáng tin bằng bảo hắn chế tạo pháo với súng.

- Vậy cái loại có thể ở cách hàng vạn dặm cũng có thể nói chuyện thì sao?

- Cũng không biết!

Triệu Nhan hận không thể đào một cái hố rồi tự chui xuống đó.

- Cái này cũng không biết, cái kia cũng không biết, vậy ngươi ở cái thế giới trong mộng kia rốt cuộc học được những cái gì?

Lúc này Cao hoàng hậu có chút bất mãn hỏi hắn.

- Con… con học được vẽ tranh…

Triệu Nhan che mặt, dùng giọng nói thấp đến mức người ta không thể nghe thấy tiếng trả lời.